Thay Đổi Nhân Duyên - Chương 1
01
Ta đỏ ửng mặt, che miệng cười nhẹ: “Hầu phủ giàu sang, Thế tử hiền lành, con gái nguyện ý.”
Cha mẹ nhìn nhau, đều tỏ vẻ hài lòng.
Mẹ đứng dậy, nắm tay thứ muội: “Như Nhi, thân mẫu của con là nha hoàn theo ta về nhà chồng, sau khi sinh ra con thì mất, bao năm nay ta đối xử với con như con đẻ, tuy Đỗ gia không giàu sang nhưng Đỗ Đinh này không phải là kẻ tầm thường.”
Thứ muội mặt không đổi sắc, ngoan ngoãn dịu dàng: “Cảm ơn cha mẹ đã vì nữ nhi mà tìm được mối lương duyên.”
Nghĩ đến kiếp trước ta phát hiện ra Đỗ Đinh cùng nam nhân mây mưa trên giường, không chịu được nhục nhã nên đã làm ầm ĩ lên, Đỗ Đinh sợ ta tiết lộ bí mật làm hỏng tiền đồ của hắn, liền giam ta lại, ba ngày ba đêm không cho ăn uống, khiến ta chết đói.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thứ muội, ta không đành lòng, tuy đây vốn là duyên phận của nàng nhưng ta cũng không muốn trơ mắt nhìn nàng rơi vào hố lửa.
Ta và nàng lần lượt đi ra khỏi thư phòng, ta dừng bước định đợi nàng nhưng nàng lại gọi ta trước.
“Tỷ tỷ, xin dừng bước.”
“Muội có chuyện gì?”
“Hầu phủ không phải là nơi bình yên như bề ngoài, tỷ tỷ hãy cẩn thận.”
Ta giật mình, lập tức hiểu ra, nàng cũng giống như ta, đã được trọng sinh!
Nhưng nàng rõ ràng biết kết cục của ta ở kiếp trước, tại sao vẫn bình tĩnh gả cho Đỗ Đinh, chẳng lẽ Hầu phủ còn dơ bẩn hơn sao?
“Muội có biết Đỗ Đinh thích nam nhân không, muội theo ta cùng đi nói với cha, hủy bỏ mối hôn sự này.”
Như Nương cong môi cười: “Hắn thích nam nhân, ta cũng thích nam nhân, không làm phu thê thì làm tỷ muội, dù sao sau này hắn cũng sẽ làm đến chức Thừa tướng, còn ta sẽ là Thừa tướng phu nhân duy nhất.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, não bộ chậm chạp tiêu hóa ý nghĩ kinh thiên động địa đó.
Trước khi đi, nàng khẽ che môi thì thầm bên tai ta: ” Trưởng tỷ, tới gần nam nhân sẽ chết.”
02
Ta và Như Nương cùng ngày xuất giá, trước khi lên kiệu ta hỏi nàng có hận ta không, nàng cười tươi như hoa, đáy mắt lấp lánh.
“Tỷ tỷ, con đường sau này đi như thế nào là do bản thân mình, cho dù tỷ vào Hầu phủ, cũng sẽ không bao giờ đi cùng con đường với ta, mà cho dù ta vào Đỗ phủ, cũng tuyệt đối không đi vào vết xe đổ của tỷ, cho nên giữa ta và tỷ, không có đúng sai oán hận.
“Tỷ tỷ, hãy xem kiếp này, ai trong chúng ta có thể đi xa hơn.”
Mãi đến đêm tân hôn, ta mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Như Nương.
Ta mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm lộng lẫy nhất, đầu đội đầy trâm cài, sau khi mọi nghi lễ hoàn thành, ta ngồi trên giường hỉ ở phòng tân hôn chờ Thế tử Tĩnh An hầu đến.
Hầu phủ náo nhiệt phi thường, mãi đến nửa đêm, tiếng ồn ào mới dừng lại, Sở Diên Niên mới đến phòng tân hôn.
Qua tấm khăn che đầu, ta thấy người trước mặt mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, ta thấy hoảng hốt trong nháy mắt, sớm đã không còn sự mong đợi như đêm tân hôn ở kiếp trước.
“Ngươi chính là đích nữ của Liễu Thượng thư?”
Giọng nói trong trẻo như suối nguồn trên núi, chỉ là ngữ khí đầy lạnh nhạt và mất kiên nhẫn.
“Thiếp thân là Liễu Nguyên Nương.”
“Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi phải nhớ, ngươi là người Hầu phủ cưới về, không phải ta cưới về.”
Sở Diên Niên giọng lạnh nhạt, từng chữ thốt ra đều băng giá.
“Chắc ngươi cũng đã nghe nói, ta đã có người trong lòng, trong lòng ta nàng ấy mới là thê tử, Thanh Nhi ở Phủ Dung Viên, ngươi ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc nàng ấy.
“Ta sẽ không động phòng với ngươi, càng không đụng vào ngươi, ngươi làm tốt bổn phận Thế tử phi trên danh nghĩa, Hầu phủ tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nếu ngươi nảy sinh tâm tư bất chính, ta sẽ không khách sáo.”
Trời ạ, ta không ngờ, Hầu phủ lại có chuyện như vậy.
Kiếp trước ta ghen tị với sự đàn sắt hòa ca của thứ muội, hóa ra nó lại khoác lên mình lớp áo như vậy.
Nếu theo tính cách trước đây của ta, đêm nay ta nhất định sẽ làm ầm lên, xé rách mặt mũi với hắn, rồi bị Sở Diên Niên chán ghét hoàn toàn, cuối cùng cũng không biết có kết cục tốt hơn ở Đỗ gia hay không.
Ta đột nhiên nhớ đến lời Như Nương: “Tới gần nam nhân sẽ chết.”
Ta cong môi cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Ta sẽ không ngủ lại đây, ta còn phải đi đến chỗ Thanh Nhi, sáng mai trước mặt cha mẹ nên nói thế nào, ngươi biết rồi chứ.”
“Biết.”
Sở Diên Niên không ngờ ta lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cơn tức giận ngùn ngụt của hắn cũng dịu đi, giọng điệu chuyển hướng, nói to: “Ta đi đây, ngươi tự vén khăn che đầu lên đi.”
Đợi Sở Diên Niên đi một lúc, ta vén khăn che đầu ném xuống đất, cuối cùng cũng bật cười.
Kiếp trước vì si mê nam nhân mà ta đã bị hủy hoại cả cuộc đời, kiếp này sao có thể lặp lại vết xe đổ, kiếp này ta chỉ muốn làm chủ mẫu Hầu phủ một cách vinh quang.
Còn nam nhân, chỉ là bàn đạp nâng đỡ vinh quang chủ mẫu của ta.
Sáng hôm sau thức dậy, các nha hoàn trong viện đều không có tinh thần, cũng phải thôi, đêm tân hôn ta bị phu quân mắng mỏ một trận rồi ở phòng không gối chiếc, chắc họ đều cảm thấy theo ta thì chẳng còn tiền đồ gì nữa.
“Tiểu thư, tối qua Phủ Dung Viên náo loạn cả đêm, cả đêm gọi nước mấy lần.”
Làm đi, cứ làm cho đến chết.
Sáng sớm ta tự mình đến kính trà cho công bà, Sở phu nhân nắm tay ta không buông nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ áy náy.
“Đứa trẻ ngoan, tối qua con đã phải chịu ấm ức rồi, cái đồ vô dụng Diên Nhi kia, con yên tâm, có ta ở đây, con tiện nhân đó đừng hòng vượt qua con.”
“Cảm ơn mẫu thân, có mẫu thân thương yêu, con dâu không ấm ức.”
Sở phu nhân thương yêu nhìn ta, đeo vào tay ta một đôi vòng tay bằng ngọc cẩm thạch màu xanh lục bảo.
Được đấy, giá trị liên thành.
“Đi tìm Thế tử gia đến đây cho ta!”
Vừa dứt lời, một giọng nam trong trẻo đã truyền vào.
“Mẫu thân, nhi tử không phải đến rồi sao.”
Ta quay người ngẩng đầu lên, liền đụng phải đôi mắt đen láy sâu thẳm kia.
Nam nhân mặt mày như ngọc, khí vũ hiên ngang, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, ánh mắt dừng trên người ta.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn thoáng qua, ta cúi người hành lễ.
“Gặp qua Thế tử.”
“Tên nghịch tử nhà ngươi còn dám đến, đêm tân hôn lại để tân nương ở phòng không gối chiếc, đi tìm hồ ly tinh kia, nếu không phải Vương ma má báo cho ta biết, ta còn bị ngươi lừa gạt, ngươi đối xử với thê tử của mình như vậy sao!”
Lời của bà mẫu vừa dứt, ta liền nhận ra có một ánh mắt nhìn về phía ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt Sở Diên Niên có sự kinh ngạc cũng có một tia áy náy hiếm thấy.
Hắn không ngờ ta lại không cáo trạng trước mặt công bà, nếu hôm nay ta cáo trạng, hắn cũng vừa vặn có thể đổ cho ta cái danh ghen tuông rồi xé rách mặt mũi với ta, giờ đây đầy bụng trách móc khi chạm đến vẻ ngoan ngoãn của ta thì nghẹn ứ trong cổ họng, không thể phát tác thêm nửa phần.
“Mẫu thân đừng giận, nhi tử có lỗi nhưng Thanh Nhi dù sao cũng là cháu gái ruột của mẫu thân, mẫu thân không nên gọi nàng như vậy.”
Bà mẫu vốn chỉ có chút tức giận, nghe vậy thì lập tức nổi trận lôi đình: “Một thiếp thất chưa từng vào cửa, lại còn là con gái của tội thần, dụ dỗ ngươi đêm tân hôn hắt hủi thê tử, ta tha cho nàng một mạng, đã là khoan dung lắm rồi!”
Ta vội tiến lên vỗ nhẹ vai bà mẫu để giúp bà thuận khí: “Mẫu thân đừng giận, muội muội ở Phủ Dung Viên là người mà Thế tử ưng ý, con dâu tự nhiên phải đối đãi tử tế, hậu viện hòa thuận, cũng có lợi hơn cho sự nghiệp của công công và Thế tử ở tiền triều.”
Bà mẫu rơi nước mắt, cố nén tiếng nấc: “Nguyên Nương, con lại chịu ấm ức như vậy, ta thật sự đau lòng.”
Ra khỏi viện của bà mẫu, Sở Diên Niên để lại một câu “Ngươi còn có chút độ lượng của chính thất” rồi đi.
Một nam nhân mà thôi, nàng muốn thì cho nàng là được, ta chỉ cần bắt được tâm của Hầu phủ phu nhân là vạn vô nhất thất.
03
Hôm nay về nhà mẹ đẻ, sáng sớm bà mẫu đã bảo Sở Diên Niên chuẩn bị lễ vật ở trước xe ngựa đợi ta.
“Đa tạ Thế tử đã chu toàn cho ta.”
Ánh mắt Sở Diên Niên có chút né tránh, khẽ ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ.
“Ngươi đã an phận thủ thường, ta cũng sẽ không để ngươi quá khó coi.”
Thứ chó má.
Hai ta ngồi cùng trong xe ngựa lại tựa như cách nhau một con sông, hắn muốn thủ lễ vì Thanh Nhi của hắn, tâm tư của ta cũng không có ở đây.
Hôm nay chắc chắn sẽ gặp Như Nương và tên cựu phu quân, Đỗ Đinh ca ca của ta, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Kiếp trước về nhà mẹ đẻ, ta còn chưa phát hiện ra Đỗ Đinh thích nam nhân, chỉ một mực tin lời hắn nói, đêm tân hôn hắn nói hắn chuẩn bị thi khoa cử, sợ nếm mùi nam nữ sẽ không kiềm chế được mà lỡ việc.
Giờ đây sống lại một đời, duyên phận đã đổi, không biết ta và Như Nương sẽ có kết cục như thế nào.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, gã sai vặt của Sở Diên Niên cách cửa sổ ở bên ngoài thì thầm, hắn lập tức sắc mặt đại biến, không kịp giải thích với ta một câu, liền vội vàng xuống xe ngựa, ta vén rèm lên, thấy hắn đã chạy về hướng Hầu phủ.
E là vị ở viện kia lại gây ra chuyện gì rồi.
Nhưng hắn đi rồi, ta lại thấy nhẹ nhõm, về nhà mẹ đẻ một mình cũng không sao.
Đến phủ Thượng thư, mọi người thấy ta một mình xuống xe ngựa, sắc mặt đều có chút không tự nhiên.
“Thế tử có một phòng ái thiếp, vô cùng nuông chiều”, mấy ngày nay đã truyền khắp kinh thành.