Thay Đổi Lịch Sử - Chương 4
11
Vệ Dương công chúa đi ba ngày.
“Khi hoàng huynh phái người đến, Hách Liên Mạc vẫn đang giả làm Tô gia tam lão gia, sao hắn lại tự tin như vậy?”
“Bởi vì hắn ngụy trang rất tốt, sẽ không có ai nghĩ hắn là người dị tộc.” Ta nói, nếu không phải Vệ Dương công chúa đặc biệt, biết được đồ đằng của họ, e rằng kinh thành bị công phá, tam lão gia cũng sẽ không bị phát hiện.
“Nam đinh Tô gia đều đã bị chém, hoàng huynh đã thẩm vấn những người còn lại của Tô gia suốt đêm, đáng tiếc là không ai biết gì.”
“Nhưng theo suy đoán từ những lời nói rời rạc, lúc di nương của Tô lão thái gia sinh con thì đứa trẻ đã bị đánh tráo, Tô gia tam lão gia thực sự đã chết không lâu sau khi sinh, người sống trong Tô gia nhiều năm nay vẫn luôn là Hách Liên Mạc này.”
“Chuyện này ngay cả người Tô gia cũng không biết, vẫn là bên Hách Liên Mạc khai ra.”
“Không chỉ vậy.” Vệ Dương công chúa vỗ mạnh tay xuống bàn: “Thị vệ còn lục soát được bản đồ phòng thủ thành và bản đồ trong phòng hắn.”
“Một lũ sâu mọt, chẳng trách chúng có thể thuận lợi tiến về phía nam, ẩn núp mấy chục năm, ngay cả bản đồ phòng thủ thành cũng có thể lấy được, sao có thể không thuận lợi được?”
Vệ Dương công chúa tức giận đập bàn mấy cái.
Tảng đá lớn treo trong lòng ta cũng theo tiếng đập bàn này mà rơi xuống.
Ngày vào hạ, ta đến lầu xanh.
Đã lâu rồi kể từ ngày Tô gia bị xét nhà, ký ức kiếp trước cũng dần mơ hồ.
Nhưng khi bước vào lầu xanh, ta vẫn nhớ lại đủ thứ chuyện kiếp trước, lúc bị treo trong kho củi, lúc bị ép tiếp khách, lúc bị túm tóc ấn vào cầu tiêu.
Ta vừa vào cửa đã thấy Tô Nguyệt Oanh, nàng hở nửa ngực, ngồi trên đùi một người nam nhân trung niên, tấm lụa đỏ trên người rơi xuống đất, da thịt trắng như mỡ đông, không che được cảnh xuân.
Nàng giống như ta trước kia, dù có đẹp đến đâu, có tài đến đâu, cũng chỉ là một khối thịt thối rữa mà thôi.
Ta định tiến lại gần, hét lớn với nàng: “Tô Nguyệt Oanh, ngươi cũng chỉ đến thế thôi, cái gọi là giữ vững bản tâm của ngươi đâu?”
Nhưng khi đứng trước lầu xanh, ta không có chút khoái cảm trả thù nào, đi qua cửa sau lầu xanh, thấy có mấy nha đầu mới vào nghề bị treo trong kho củi.
“Tại sao? Đáng lẽ ta phải vui mừng mới phải chứ.” Ta hỏi Vệ Dương công chúa.
“Bởi vì dùng chuyện này để trói buộc và làm nhục nữ tử, nàng ta là rác rưởi, còn ngươi thì không.”
Vệ Dương công chúa đứng dậy: “Đi thôi, nơi này có quá nhiều thịt thối, chúng ta tiến hành một trận cải tạo lao động đi.”
12
Vệ Dương công chúa đưa ta rời khỏi kinh thành, chúng ta đến Giang Nam.
Nàng cải tạo máy dệt, thuê nữ công, mở học đường.
Nàng đã làm rất nhiều việc, mỗi lần đều rất khiêm tốn nói: “Không cần quá sùng bái ta, ta chỉ đứng trên vai người khổng lồ mà thôi.”
Chúng ta đến khu rừng rậm ở Tây Nam, cũng đến sa mạc ở Mạc Bắc.
Những chuyện kiếp trước đã dần mơ hồ, ta phát hiện ra rằng, lầu xanh từng giam cầm ta cả đời, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lần nữa gặp lại Tô Nguyệt Oanh, đã gần hai mươi năm trôi qua.
Nàng đang ở xưởng nữ công, tóc được quấn khăn, không còn chút dáng vẻ của thời trẻ.
Một nha đầu có ngoại hình gần như giống hệt nàng hồi nhỏ nắm tay nàng: “Mẹ, mẹ xem, là công chúa và nữ quan của công chúa.”
Nàng ngạc nhiên nhìn ta, rồi cắn môi, ngẩng cao cằm, giống như Tô tiểu thư năm xưa, như thể dùng cách này để giữ lại chút lòng tự tôn.
Người nữ nhân đứng sau vỗ nhẹ vào người nàng: “Bộ dáng của ngươi là sao? Nếu không có họ, nữ nhi của ngươi bây giờ cũng phải làm việc hầu hạ người khác.”
Một người mang tiện tịch, đời đời kiếp kiếp con cháu đều phải mang tiện tịch.
Công chúa đã nỗ lực rất nhiều để bãi bỏ chế độ này, cuối cùng năm năm trước, nàng đã đạt được mong muốn.
Nữ nhi mà Tô Nguyệt Oanh dắt theo nhìn chúng ta bằng đôi mắt sáng lấp lánh, ta cong môi, cười sảng khoái.
“Không chỉ nàng ta phải cảm ơn ta, mà cả con cháu đời sau của nàng ta cũng phải cảm ơn ta, cảm ơn người mà nàng ta từng ghét nhất, khinh thường nhất.” Khi Vệ Dương công chúa hỏi ta, ta đã nói như vậy.
Cách nhau hai kiếp gần ba mươi năm, cuối cùng ta cũng đã trả thù được Tô Nguyệt Oanh.
Nhưng Vệ Dương công chúa lại đột nhiên đập mạnh xuống bàn: “Nhưng có một điều ta rất không vui.”
“Mọi người chỉ biết đến công chúa và nữ quan của công chúa, bách tính thì cũng thôi đi nhưng chúng ta đã làm nhiều như vậy, mà vẫn không thể để lại tên tuổi.”
“Giống như Tô Nguyệt Oanh, ai cũng biết nàng ta là Tô hoàng hậu nhưng nàng ta tên gì? Cuộc đời nàng ta như thế nào? Không ai biết.”
Vệ Dương công chúa nắm lấy tay ta: “Quan trọng hơn là, nếu bây giờ không ghi chép lại, ngươi không biết được hậu thế sẽ dựng nên bộ phim truyền hình nào về ngươi.”
Ta gật đầu, mặc dù không hiểu lắm nhưng lời nàng nói có lý.
Vệ Dương công chúa lập tức trở về kinh, đá tung cánh cửa của phủ sử quan:
“Viết vào, ta là Ngụy Lan, nàng là Quan Trình.”
13
Lại một năm vào hạ, thân thể công chúa đã không còn khỏe mạnh.
Chúng ta đã sớm trở về kinh thành, nàng thường dựa vào giường, rõ ràng nói chuyện đã có chút khó khăn nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Quan Trình, đừng buồn, ta sắp có điều hòa, điện thoại di động, tôm hùm để ăn rồi.”
“Quan Trình, ta rất muốn cho ngươi xem thời đại của ta.”
“Ta rất muốn, mời ngươi đi uống rượu.”
“Đến lúc đó tìm hai anh chàng đẹp trai, ngươi ôm một người, ta ôm một người.”
Khi trận tuyết đầu tiên rơi, công chúa đã qua đời, nàng chưa từng lấy chồng nên tiểu hoàng đế đã chôn cất nàng ở hoàng lăng.
Ta đã đóng gói tất cả đồ đạc trong phủ công chúa của nàng, tiểu hoàng đế có chút không hiểu.
Ta giải thích: “Tăng thêm việc làm.”
Đầu óc ta có chút hỗn loạn nhưng những lời nàng nói ta vẫn nhớ rất rõ ràng.
Tiểu hoàng đế lẩm bẩm: “Ngươi và hoàng cô cô giống nhau, nói chuyện khiến người ta không hiểu.”
Khi đi ngang qua Tô phủ, Tô phủ ngày nào đã được cải tạo thành học đường.
Ta đi một vòng, cái tiểu viện ở Tây Nam kia là nơi Hứa Mộc đã chết ở đó, ta cũng đã gặp được Vệ Dương công chúa ở đó.
Ta ngẩng đầu, hai đứa trẻ đang leo trên tường, có vẻ như muốn trèo ra ngoài, ánh nắng chiếu vào người chúng, giống như năm xưa khi ta gặp nàng.