Thay Đổi Lịch Sử - Chương 2
4
Sắc mặt cha ta vô cùng khó coi.
Đại phu nhân kinh hô: “Không được!”
Giọng nhị gia lộ vẻ không kiên nhẫn: “Có gì không được?”
Đại phu nhân không nói nên lời nhưng ta biết.
Kiếp trước, sau khi cha ta trở thành tướng quân, mẹ ta đã đến cầu xin ông chuộc thân cho ta nhưng lại bị phu nhân mới của cha sai người đánh đuổi ra ngoài.
Hôm đó, mẹ ta bị thương nặng mà qua đời, ta tìm người hỏi thăm về vị phu nhân mới này, được biết ở khóe mắt bà ta có một nốt ruồi son.
Ta ngẩng đầu nhìn đại phu nhân, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt của bà, còn ở khóe mắt, một nốt ruồi son làm đau nhói mắt ta.
Tổ đổ thì trứng vỡ, tình hình Tô gia như vậy nhưng đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đều có thể trốn thoát, nếu không phải Tô Nguyệt Oanh quá phô trương, mấy buổi thơ liên quan đến vụ án gian lận nàng ta đều có mặt thì có lẽ cũng giống như đại phu nhân, có thể trực tiếp giả chết để bỏ trốn.
Ta đoán, tai họa của Tô gia rất có thể liên quan đến cha ta.
Ông ta muốn đưa đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đi, sao lại có thể bước chân vào cái cục diện chắc chắn sẽ chết này?
Cha ta vội vàng quỳ xuống: “Kỹ thuật của kẻ hèn này kém cỏi, nếu giả mạo tam lão gia, e rằng chỉ trong chốc lát sẽ bị phát hiện mất!”
Đại phu nhân thậm chí còn không kịp lau nước mắt trên mặt, cũng vội vàng nói: “Quan Thanh không phải là gia sinh tử, làm sao có thể được? Để ta đi tìm một gia sinh tử biết rõ gốc gác.”
*(gia sinh tử) được hiểu là một người được sinh ra và lớn lên trong gia đình, tức là người mà gia đình đã nuôi dưỡng từ nhỏ, có thể tin cậy vì biết rõ nguồn gốc và lai lịch.
Nghe đến đây, ta đột ngột ngẩng đầu lên: “Phu nhân, cha ta là người trung nghĩa nhất, trước đây phu nhân gặp ác mộng, cần máu người để trấn an, cha lập tức bắt mẹ ta hiến một bát máu tươi, nghe nói đại tiểu thư xảy ra chuyện, cha ta trong lúc hoảng hốt đã đá vỡ bài vị của tổ phụ, sao phu nhân có thể lấy chuyện cha ta không phải là gia sinh tử để nghi ngờ lòng trung thành của ông?”
Đại phu nhân tức giận nói: “Quan Trình, đó là cha ngươi!”
“Chính vì là cha ta nên ta mới không cho phép bất kỳ ai vu khống ông ấy!” Ta phẫn nộ nói: “Trước đây ta không hiểu ý của ông muốn để ta thay đại tiểu thư cản tai, khiến cho lòng trung thành của ông không được người khác nhìn thấy, lần này, dù thế nào ta cũng sẽ để ông tận trung.”
Rồi quay đầu lại lạy ông ta: “Cha, cha cứ đi đi, không cần lo lắng cho con và mẹ, sự cung kính khiêm nhường, trung nghĩa vẹn toàn mà cha dạy con, con sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Tốt!” Nhị gia vỗ tay: “Quan Thanh, trước đây ta không ngờ rằng bên cạnh đại ca lại có một người trung thành như ngươi.”
Tiếng quan binh vang lên ở sân trước.
“Nhanh lên.” Nhị gia nói nhỏ: “Làm theo lời ta nói.”
Nói xong, ông ta lại vỗ vai cha: “Chỉ là thay tam đệ ngồi tù vài ngày, Tô gia sẽ lo liệu ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ấm ức trong đó.”
Ta nghe câu nói này giống hệt như kiếp trước khi cha bảo ta thay Tô Nguyệt Oanh chịu tội, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
5
Khi ta về đến nhà, mẹ đang ngồi bên bàn lau nước mắt, thấy ta về, bà mở to mắt: “A Trình?”
“Mẹ, là con.” Ta ôm lấy bà, áp mặt vào ngực bà.
“Là lỗi của mẹ, mẹ không nên để mặc cha đưa con đi.” Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẹ, bà ôm chặt lấy ta: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Cha ta ghét mẹ, ta vẫn luôn biết.
Ta tưởng là do mẹ ít nói, mà cha ta lại quá bận, ta cũng từng thắc mắc, cha là người bên cạnh đại lão gia, rất có thể diện nhưng mẹ lại chỉ là một người giặt quần áo, ta là gia sinh tử, đáng lẽ phải được sắp xếp ở nội viện nhưng từ năm bảy tuổi ta đã ở hoa phòng, hồi nhỏ không bê nổi hoa còn bị phạt.
Quản gia đã nhiều lần đề cập đến việc điều ta đi làm những công việc nhẹ nhàng hơn nhưng cha lại nói: “Không cần thiên vị nó. Hoa phòng vất vả, trước đây chưa từng có đứa trẻ nào vào đó, sao ta lại có thể để một đứa trẻ bảy tuổi vào thay nó chứ?
Kiếp trước khi cha bảo ta chịu tội, đó là lần đầu tiên ông cười với ta và mẹ.
Ta tưởng rằng chỉ cần ta nghe lời ông, ông sẽ đối xử tốt với mẹ.
Cho đến khi mẹ bị đại phu nhân sai người gác cổng đánh chết, ông ta chỉ nắm tay đại phu nhân: “Đừng tức giận hỏng mất thân thể, không đáng.”
Người nữ nhân đã sinh con đẻ cái, giặt giũ nấu nướng, chăm sóc ông ta nửa đời, cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Không đáng.”
Ta và mẹ, chỉ là trò cười.
Sự trong sạch trung nghĩa của ông ta, chỉ là cái cớ để đại phu nhân giày vò ta và mẹ.
Ta ôm chặt lấy mẹ: “Con sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa.”
Ngày hôm sau, Hứa Mộc đến tìm ta.
Hứa Mộc và ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lớn lên thì thuận lý thành chương mà đính hôn, kiếp trước ta chăm sóc mẹ gìa của hắn suốt mười năm nhưng hắn lại chặt ta thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Có chuyện gì?” Ta nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững nhưng mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ta muốn giết hắn.
“A Trình.” Hứa Mộc tiến lại ôm ta nhưng bị ta né tránh.
“Có chuyện gì?” Ta mất kiên nhẫn lặp lại một câu.
“A Trình, ta muốn nhờ nàng giúp một việc, nàng biết đấy, đại tiểu thư có ơn với ta, ta có thể đến tiền viện làm việc, đều là nhờ đại tiểu thư tiến cử.”
“Cho nên?” Ta nhướng mày.
“Cho nên ta muốn nhờ nàng giúp đại tiểu thư một chút, trong ngục khổ cực, đại tiểu thư thân thể không tốt, ta muốn nhờ nàng thay người một thời gian, chỉ cần cho người có chút thời gian để ăn cơm thay quần áo là được.”
“Đại tiểu thư có ơn với ngươi thì ngươi nên đi báo ơn, liên quan gì đến ta?” Ta khoanh tay cười lạnh.
“A Trình, sao nàng lại biến thành bộ dạng này?” Hứa Mộc sốt ruột: “Chúng ta đã đính hôn, vốn là một thể, huống hồ…”
“Huống hồ cái gì?” Ta tiến lại gần hắn, cười khẽ: “Huống hồ ta và nàng ta trông giống nhau như vậy, ngươi lén hoán đổi chúng ta cho nhau, giữ ta ở lại trong ngục cũng là chuyện rất dễ dàng đúng không?”
Ta giơ tay vén mái tóc mái dày cộm, gần như che hết mắt, ta đã định búi tóc mái lên nhiều lần nhưng cha ta và Hứa Mộc đều không đồng ý, sau này mới biết, họ sợ người khác nhìn ra khuôn mặt này giống Tô Nguyệt Oanh.
Hứa Mộc trợn tròn mắt, môi run rẩy, mãi mới phát ra tiếng: “Nàng… nàng biết…”
“Biết cái gì?” Ta cười càng tươi: “Biết ngươi và cha ta muốn đánh tráo chúng ta, hay là biết Tô Nguyệt Oanh…”
Ta kéo dài giọng: “Là con hoang à?”
“Ngươi…” Ánh mắt Hứa Mộc từ kinh ngạc dần trở nên tàn nhẫn: “Như vậy thì ta cũng không thể giữ ngươi lại được nữa, Quan Trình, kiếp sau nhớ giấu những điều này trong lòng thì còn có thể sống thêm được vài ngày.”
Nói xong, lưỡi dao trong tay hắn liền chém về phía ta.
6
Ta nhanh chóng rút một túi vải ném về phía hắn.
Trong túi vải là vôi sống mà ta đã chuẩn bị, đã biết được lòng lang dạ sói của hắn, sao ta có thể không phòng bị? Dao của Hứa Mộc còn chưa chạm đến ta, hắn đã kêu thảm thiết, ôm mắt ngã xuống đất.
Có lẽ là vì chột dạ, Hứa Mộc hẹn ta đến một cái sân cực kỳ hẻo lánh ở phía tây nam phủ, ta nhìn xung quanh, không có ai.
Ta nhặt con dao của Hứa Mộc, nhẹ nhàng vuốt ve má hắn: “Hứa Mộc, kiếp sau nhớ giấu tâm tư của mình đi, như vậy mới có thể sống thêm được vài ngày.”
Ta giơ đao lên, chém mạnh vào tứ chi của Hứa Mộc, theo tiếng kêu thảm thiết của hắn, máu thịt tách rời.
Ta ném con dao vào vũng máu, Hứa Mộc giãy giụa, đau đớn nói: “Không, ngươi không phải… Quan Trình…”
Ta ngồi xổm xuống, áp sát vào tai hắn: “Ta chính là, ta đến tìm ngươi đòi nợ máu, Hứa Mộc, ngươi nên mừng đi, với những gì ngươi nợ ta, ta nên móc cả mắt mũi của ngươi ra.”
Ta chống cằm: “Hứa Mộc, đây là nơi ngươi tìm, ngươi cứ ở lại đây đi.”
Ta đứng dậy định đi nhưng lại nghe thấy tiếng động trên tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, một nữ tử đang nằm trên tường.
Vì những nam đinh trưởng thành của Tô gia đều đã bị bắt đi, trong phủ chỉ còn lại một đám nữ nhân già có trẻ có nên đám quan binh vây quanh Tô gia cũng đã rút đi vào tối qua.
Ta lập tức chạy ra ngoài, định bảo nàng ta đừng nói những lời không nên nói nhưng vừa ra ngoài đã thấy một cỗ xe ngựa Phượng Vũ Thập Nhị Linh dừng trước mặt, ta im lặng một hơi, rồi quỳ xuống: “Tham kiến công chúa.”
“Ngươi về đi, ta đã nghe hết rồi, hắn muốn uy hiếp ngươi đi báo ơn thay hắn, ta vốn cũng thấy hắn cầm theo trường đao mới đi theo xem, có ý thức tự bảo vệ mình, rất tốt.” Giọng nàng có chút an ủi.
Công chúa quay người định đi, ta quỳ gối tiến lên hai bước, gọi nàng lại: “Công chúa, có thể nghe ta nói hai câu được không?”