Thay Đổi Đối Tượng Công Lược - Chương 2
8
Sau lưng bị nứt xương nhẹ, nhưng tôi như ý nguyên mà ở lại nhà Giang Sùng Văn.
Anh ôm tôi đến bệnh viện kiểm tra xong, liền dẫn tôi tới đây.
Tỉnh dậy lần nữa là rạng sáng.
Giang Sùng Văn ngồi trên sô pha trước mặt tôi.
Giọng nói khi mở miệng nghe có vẻ rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
“Nói xem, là ai cho cô diễn một màn như vậy? Hửm?”
Thì ra là muốn thẩm vấn tôi.
Tôi chống đỡ ngồi dậy, nhìn về phía người đàn ông trong bóng tối.
“Không có ai hết.”
Đầu óc nóng lên, tiếp theo thốt ra.
“Giang tiên sinh, em thích anh.”
Giang Sùng Văn híp mắt nhìn tôi, nở nụ cười.
“Thích tôi?”
Tôi chân thành gật đầu.
Giang Sùng Văn đứng lên, chậm rãi cởi áo khoác âu phục ra.
Sau lưng tôi bỗng nhiên có chút phát lạnh.
Anh đến gần cúi người, kéo lưng tôi, đột nhiên ôm tôi lên người anh.
Ngón tay vuốt ve vạt áo tôi.
Thanh âm anh ôn hòa mà mê hoặc.
“Thích tôi, loại chuyện này sẽ không từ chối, đúng không?”
Tôi biết anh đang thử tôi.
Nhưng vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Tay anh chậm rãi bơi tới xương quai xanh tôi, giọng nói không nhanh không chậm.
“Hửm?”
Tôi nắm chặt áo sơ mi của anh, không biết làm sao.
Giang Sùng Văn đứng thẳng dậy, nâng sườn mặt tôi tới gần.
Hơi thở tự do ở bên môi tôi.
“Sợ rồi à.”
Tôi lập tức hoàn hồn, đẩy anh ra.
“Em, em đi toilet trước…”
Trong phòng ngủ này có toilet riêng.
Tôi lại hoàn toàn coi như không nhìn thấy, vội vàng rời đi.
9
Nhưng khi tôi không cẩn thận đẩy ra một gian phòng khác, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trên vách tường trong phòng treo thắt lưng, roi.
Tôi khô khốc lên tiếng, hỏi hệ thống.
“Tại sao lại có cảm giác, Giang Sùng Văn so với Giang Diễm còn biến thái hơn?”
Hệ thống có chút xấu hổ: “Quên nói cho cô biết, Giang Diễm có một thân phận không muốn người khác biết, là…”
Một giây sau, tôi đã bị người nắm chặt cổ tay.
Cả người tôi cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
“Giang Diễm?”
Hắn cau mày, cười lạnh một tiếng: “Không thích tôi, nhưng lại thích chơi với cái tên Giang Sùng Văn biến thái này?”
Biến thái có tư cách gì nói người khác là biến thái?
“Sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi.
Giang Diễm kéo tôi đi: “Tôi đưa cô ra khỏi đây, tốt nhất là cô nên tránh xa Giang Sùng Văn một chút.”
“Hắn là một tên điên.” Hắn nói.
Không đợi tôi mở miệng, cách đó không xa đã truyền đến một giọng nói thong thả mà ôn hòa.
“Em trai, em đang làm gì vậy?”
Giang Diễm trong nháy mắt dừng bước, chắn tôi ở trước người.
Em trai?
Giang Diễm, Giang Sùng Văn.
Dĩ nhiên là anh em ruột.
Giang Diễm cố ý che giấu bối cảnh thật sự của mình, che giấu việc mình có quan hệ với Giang Sùng Văn.
Tôi thò đầu ra xem, nhất thời tay chân lạnh lẽo không dám động đậy.
Giang Sùng Văn giơ một khẩu súng chĩa thẳng, đối diện với Giang Diễm.
Sắc mặt vẫn thong dong như trước.
Tuy rằng không nhất định sẽ chết, nhưng lực uy hiếp cũng không thể khinh thường.
“Lại đây.” Anh lại dời tầm mắt, nhìn về phía tôi.
“Đừng qua đó!” Giang Diễm rống lên.
Tôi dừng lại tại chỗ, do dự.
Lần đầu tiên đối với nhiệm vụ này chán nản đến muốn chết.
Vì sao anh em ruột của nhiệm vụ chinh phục, người sau lại biến thái hơn người trước?
10
Lúc này, hệ thống thì thầm một điều gì đó vào tai tôi.
Tôi nhìn về phía người đàn ông cầm súng đối diện.
Vài giây sau, tôi tránh khỏi tay Giang Diễm, đi về phía anh.
“Đào Chi!”
Tôi quay đầu lại, bình tĩnh đối diện với tầm mắt của Giang Diễm.
“Giang Diễm, anh đừng bày ra bộ dáng liều chết cứu tôi như vậy.”
“Từ trước đến nay, thật ra người làm tôi thương tổn nhất chính là anh đó.”
Hắn không chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc.
“Ông đây sai con mẹ nó rồi, được chưa?”
“Đừng đi tìm Giang Sùng Văn!”
Tôi không có chút dao động, lắc đầu.
Đi tới bên cạnh Giang Sùng Văn, anh cũng buông súng xuống.
“Thật ngoan.” Anh hơi cong môi.
Nâng cổ tay tôi lên, đặt ở bên môi anh.
Nghiêng đầu khẽ hôn một cái.
Tôi vốn vẫn có chút sợ hãi người đàn ông có sở thích biến thái này.
Nhưng bởi vì động tác này của anh, mặt tôi lại không khỏi nóng lên.
……
Giang Diễm bị vệ sĩ của Giang Sùng Văn áp giải ra khỏi cửa.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn Giang Diễm đang dầm mưa dưới lầu từ xa.
“Đang nhìn cái gì?”
Giang Sùng Văn khóa trái cửa, thờ ơ đi về phía tôi.
Tôi không thể cười khi nhìn thấy thứ trong tay anh.
Một cái thắt lưng mỏng.
Anh hơi nhướng mày, dây lưng trong tay buông xuống mặt đất.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Giang Sùng Văn dường như không nhìn ra sự khẩn trương của tôi, một tay ôm tôi ngồi trên bệ cửa sổ.
“Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi bị cắt ngang nhé.”
Anh cúi đầu lại gần, cọ cọ mũi tôi.
Cả người tôi tê dại, nhanh chóng trừng mắt nhìn.
Giang Sùng Văn liếc mắt nhìn cửa sổ phía sau tôi.
Rất rõ ràng, anh nhìn thấy Giang Diễm.
Tay Giang Sùng Văn ám chỉ vuốt ve lỗ tai tôi.
Tiếp theo cười nhẹ một tiếng.
“Làm ở đây, được không?”
Tiến triển quá nhanh đi……
“Giang Sùng Văn!”
Tiếng hô của Giang Diễm mơ hồ truyền đến.
“Anh chờ đó, nếu anh dám chạm vào cô ấy, ông đây sẽ giết anh!”
Quay đầu nhìn lại.
Nam sinh ướt sũng lần nữa bị nhấc lên, đem ra ngoài tiểu khu.
11
Giang Sùng Văn quan sát tất cả những điều này một cách thờ ơ.
Sau khi thân ảnh của Giang Diễm hoàn toàn không nhìn thấy, anh mới chậm rãi lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với tôi.
Tiện tay ném thắt lưng lên cửa sổ.
“Nói rõ mục đích cô tới đây, tôi thả cô trở về.”
Giang Sùng Văn vô thức vuốt ve chiếc nhẫn, mỉm cười.
“Nếu không, cả đời cô cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này.”
“Những thứ trong căn phòng đó cô đều thấy hết rồi, tôi có vô số cách khiến cô sống không bằng chết.”
“Ừm.” Tôi trừng mắt: “Em vốn cũng không có ý định rời đi.”
“Về phần đồ vật trong phòng kia, nếu anh nhất định muốn cho em thử xem, em cũng có thể đáp ứng.”
“Nhưng mà có thể mỗi ngày chỉ thử một cái thôi được không?”
Bởi vì có một số thứ, nhìn cũng rất đau nha……
Giang Sùng Văn nhìn tôi chằm chằm, hơi nheo mắt lại.
Tôi nhảy xuống cửa sổ, đi tới trước mặt anh, nịnh nọt anh.
Khoảng cách lại kéo rất gần, ánh mắt người đàn ông rất đen, phảng phất không lộ ra một tia sáng.
“Giang tiên sinh, tại sao anh lại cho rằng em tiếp cận anh là có mục đích chứ?”
“Ngay từ đầu em đã nói rồi, em thích anh.”
Anh hơi nhướng mắt.
Tôi và anh nhìn nhau, không chút do dự, nhấn mạnh lần nữa.
“Em thích anh, Giang Sùng Văn.”
“Chính là cái loại thích nhất kiến chung tình.”
Anh vẫn không tin tôi, nhưng vẫn ngầm đồng ý tôi ở lại.
Tôi nghĩ, anh hơn phân nửa chỉ là muốn biết mục đích của tôi rốt cuộc là cái gì.
12
“Giang tiên sinh, bữa tối hôm nay là em đặc biệt làm cho anh đó nha~”
——Đinh! Độ hảo cảm cộng thêm 5.
“Tối nay em đã xem tin tức anh thu mua công ty rồi, anh thật lợi hại!”
——Đinh! Độ hảo cảm cộng thêm 5.
Buổi tối, tôi dựa vào giường, hỏi ra câu hỏi mà tôi đã nghi ngờ từ lâu.
“Dù sao thì tôi cũng không làm gì cả, việc chính là đi khen ngợi hắn, độ hảo cảm nhất định sẽ tăng lên?”
Lúc trước khi chinh phục Giang Diễm, tôi tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng suốt một tuần, đều bị hắn tiện tay vứt bỏ.
Hai anh em tương phản lớn như vậy?
Hệ thống không hiểu được cảm xúc phức tạp của con người.
“Như vậy không tốt sao? Cứ tiếp tục phát triển như vậy, không bao lâu nữa là cô có thể trở lại thế giới của mình rồi.”
“Đánh giá những gì anh ta trải qua khi còn bé đến nay, anh ta là cái người cực kỳ thiếu sự yêu thương. Cô vừa xuất hiện, đối với hắn tốt đủ thứ, không yêu thích cũng khó đó?”
Tôi sửng sốt một chút.
Hệ thống nói thân thế của Giang Sùng Văn cho tôi nghe.
Giang Sùng Văn và Giang Diễm là anh em cùng cha khác mẹ.
Sự ra đời của anh cũng không bình thường.
Cha Giang dùng thủ đoạn cưỡng chế bức bách mẹ anh, mới có anh.
Sau đó, cha Giang và mẹ Giang Diễm kết hôn.
Mẹ của Giang Sùng Văn bị ông ta cưỡng ép nuôi ở bên ngoài.
Dưới sự giày vò nhiều năm, bà lựa chọn tự sát, để lại Giang Sùng Văn tuổi còn nhỏ.
Sau đó, anh được đón về Giang gia, lấy danh nghĩa là con hoang.
Trước khi mẹ của Giang Diễm qua đời, thân là đại công tử của Giang thị anh cũng không được hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp dù chỉ một ngày.
Gánh chịu đủ loại sự chèn ép và bắt nạt, sống còn không bằng bảo mẫu trong nhà.
Toàn bộ di sản cha Giang để lại gần như là cho Giang Diễm hết.
Với địa vị hiện nay, là anh đã trải qua muôn trùng trắc trở, tự mình dốc sức làm ra.
……
“Từ trước đến nay chưa từng có ai yêu anh ta.”
Hệ thống nói: “Kể cả mẹ anh, đều coi sự ra đời của anh là sỉ nhục.”
“Cô là người đầu tiên tiếp cận anh ta mà không ham tiền của anh ta, không ham địa vị của anh ta, anh ta vì cô mà động lòng, còn không phải rất bình thường sao?”
Tôi bỗng nhiên có chút đau khổ thay anh.
Chưa ai từng yêu anh
Anh nghĩ tôi là người đầu tiên.
Nhưng tôi cũng là lừa gạt anh, tôi chỉ là vì nhiệm vụ.