Thay Đổi Đối Tượng Công Lược - Chương 1
1
Trong tiếng cười vang của mọi người, tôi cố sức chống đỡ bên cạnh hồ, cố gắng leo lên thành bể.
Nhưng mới từ mặt nước lộ ra một nửa cơ thể, tiếng cười xung quanh càng lớn hơn.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, tầm mắt của mấy nam sinh trước mặt từ trên mặt tôi trượt xuống, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Đồng phục mùa hè trong suốt hơn…
Tôi lập tức phản ứng lại.
Không đợi tôi có động tác, một bàn tay đã vươn tới, nắm đầu tôi ấn tôi vào trong bể bơi lần nữa.
“Cút hết cho ông đây!”
Giang Diễm vẫn giữ chặt tay tôi, nói với những người xung quanh.
Khi nhô ra khỏi mặt nước lần nữa, bên cạnh hồ chỉ còn lại một mình Giang Diễm.
“Khụ khụ!”
Tôi bị sặc vài ngụm nước.
Hai tay Giang Diễm đút vào túi, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm.
“Cô thấy ghê tởm không?”
Tay tôi vừa chống lên bên hồ, đã bị hắn đá văng.
Giang Diễm ngồi xổm trước mặt tôi, giữ cằm tôi hướng về phía hắn.
“Tất cả mọi người đều biết tôi thích Thẩm Uyển, mà ngày nào cô cũng đi theo sau tôi.”
Hắn nhếch lên một nụ cười ác nhân, chậm rãi nói: “Cô có thấy tiện hay không chứ, Đào Chi?”
“Thích tôi như vậy sao?”
Tôi im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Có lẽ lúc bình thường vì hoàn thành nhiệm vụ chinh phục, tôi đã sớm trả lời “Có” với hắn.
Nhưng lần này, cả người lạnh như băng cùng cơn đau bụng dưới do kỳ kinh nguyệt sinh lý mang đến, làm cho tôi khó chịu đến mức nói không lên tiếng.
Giang Diễm không đợi được câu trả lời của tôi, nụ cười bên miệng chậm rãi thu lại, hắn chán ghét hất cằm tôi ra.
Sau khi nhìn tôi một cái thật sâu, cũng xoay người rời đi.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi bể bơi.
Kéo thân thể nặng nề đi về phía trước hai bước, rốt cuộc chống đỡ không được té xỉu.
2
Tỉnh lại lần nữa, là ở trên giường bệnh của bệnh viện.
Là bảo vệ trường học phát hiện tôi ngất xỉu, đưa tôi đến bệnh viện.
Hệ thống dường như không đành lòng.
“Muốn thay đổi đối tượng chinh phục không?”
Tôi kéo kéo đôi môi tái nhợt: “Muốn.”
“Nhiệm vụ chinh phục Giang Diễm thất bại, đây là cơ hội cuối cùng của cô.” Hệ thống nói.
Tôi bình tĩnh gật đầu.
Tiếp tục dây dưa với Giang Diễm, tôi đại khái ngay cả một cơ hội sống cuối cùng cũng không có, đã bị hắn hành hạ đến chết.
Một lát sau, lúc hệ thống mở miệng, hiếm khi có được chút khó khăn.
“Lần này, đối tượng chinh phục của cô là Giang Sùng Văn……”
Tôi không hiểu điểm khó nói của hệ thống.
Giang Sùng Văn, người cầm quyền tập đoàn Giang thị quy mô lớn nhất thành phố, năm nay mới 27 tuổi.
Chẳng qua là vừa vặn có cùng họ với Giang Diễm mà thôi.
Tóm lại, hệ thống nhìn lúc trước tôi cố gắng chinh phục Giang Diễm, nhưng lại được điều chỉnh đến mức độ thực sự quá tệ, rất khó để cải thiện tình trạng.
“Thời hạn chinh phục được kéo dài, cho cô thời gian chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, cho phép cô thi tốt nghiệp trung học rồi mới tiến hành nhiệm vụ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không thấy lộ ra nụ cười thật lòng.
“Cảm ơn.”
Trong thế giới ban đầu, tôi đã từng vì một số nguyên nhân mà không thể tham gia thi đại học.
Coi như là bù đắp tiếc nuối của tôi.
3
Trong buổi khai giảng thứ hai, khi tôi mang theo một chiếc bánh ngọt nhỏ đến cửa lớp của Giang Diễm, mọi người xung quanh hiểu rõ điều đó.
Thậm chí có người hô một câu.
“Diễm ca, tiểu mê muội của anh lại tới đưa bánh ngọt cho anh này!”
Qua tấm kính, tôi nhìn Giang Diễm lười nhác tựa vào ghế, khinh miệt cười một tiếng.
“Cô ta đưa tôi phải cần à?”
“Để cho cô ta cút.”
Tôi mím môi, đi đến vị trí hàng thứ nhất gần cửa.
“Có thể giúp tôi đưa cái này cho lớp trưởng không?”
Nói xong liền đưa bánh ngọt trong tay tới.
Trong nháy mắt, cả lớp vắng lặng.
Sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Giang Diễm.
Dường như tất cả mọi người đều kinh ngạc, tại sao tôi lại không phải đến tìm Giang Diễm.
Nữ sinh hàng thứ nhất lắp bắp đáp một tiếng, đặt bánh ngọt ở vị trí trống của lớp trưởng.
Nghe bảo vệ nói, là một nam sinh phát hiện tôi ngất xỉu đầu tiên.
Sau này tôi mới biết, là lớp trưởng của lớp Giang Diễm.
Hôm nay đến cảm ơn một chút, hợp tình hợp lý.
Mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác và ánh mắt Giang Diễm gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cảm ơn và chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi được một bước, phía sau truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Tôi dừng một chút, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Giang Diễm vốn ngồi ở chỗ của mình, chẳng biết từ lúc nào đã đi tới chỗ lớp trưởng.
Đạp đổ cái bàn.
Chiếc bánh ngọt kia, cũng rớt trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Giang Diễm xuyên qua mọi người, đối diện với tầm mắt của tôi, khiêu khích cười.
“A, lỡ tay làm rơi bánh ngọt của cô rồi, làm sao bây giờ?”
Tôi muốn đập đầu hắn ta vào cái bánh bị vỡ.
Nhưng Giang Diễm tuyệt đối không phải là người mà tôi có thể gây rối bây giờ.
Có tin đồn rằng cha hắn là giám đốc lớn nhất của trường.
Tôi thản nhiên quay đầu, không nhìn hắn, rời đi.
Phía sau lại truyền đến một tiếng va động còn vang hơn cả vừa rồi.
Tôi không quay đầu lại.
4
Gần đây, tôi gần như trở thành đề tài thảo luận của cả trường.
“Đào Chi có vẻ như không ưa thích Giang Diễm lắm.”
Khi có người đến chứng thực với tôi, tôi nhanh chóng gật đầu tỏ rõ quyết tâm.
Ai lại thích tên biến thái vừa man rợ vừa hỗn độn kia chứ.
Tôi không đuổi theo sau Giang Diễm nữa, không lấy lòng hắn nữa.
Nhưng hành động của tôi dường như không thuyết phục được những người khác.
Bọn họ cảm thấy tôi chỉ là đang đắm chìm trong dục vọng mà thôi.
Giang Diễm hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học, lần đầu tiên tôi gặp Giang Sùng Văn.
Giang Diễm điên rồi.
5
Buổi dạ hội tốt nghiệp được tổ chức một ngày sau khi kết thúc kỳ thi đại học.
Tất cả tiết mục đều đã được tập luyện tốt.
Chương trình cuối cùng của lớp chúng tôi là toàn thể hợp xướng.
Và tôi được chọn để đệm đàn piano.
Khi tôi mặc lễ phục, đứng trước gương, hiếm khi sửng sốt một chút.
Hệ thống cũng xuất hiện nói chuyện phiếm.
“Chiếc váy này, rất tôn dáng của cô…… thoạt nhìn như thần tiên.”
Tôi nhếch miệng cười: “Cảm ơn.”
Nó lại nói ngay sau đó: “Hôm nay Giang Sùng Văn được mời tham dự, có một chuyện cô cần biết trước…”
……
Sau khi từ phòng thay đồ đi ra, rõ ràng tôi cảm giác được một tiếng kêu nhỏ.
Tôi có chút ngượng ngùng, lỗ tai bốc cháy.
Nhưng nụ cười trên môi lại bị đông cứng ngay sau đó.
Giang Diễm đứng cách đó không xa, hình như hắn vừa từ sân bóng chày đi ra.
Cầm điện thoại di động và mang theo một cây gậy bóng chày, đội mũ lưỡi trai màu đen, dường như còn nhai kẹo cao su.
Tầm mắt nhàn nhạt hướng về phía tôi.
Lại lập tức đi tới.
“Ra ngoài hết đi.”
Với lực uy hiếp của Giang Diễm, không ai dám phản kháng.
6
Lễ phục là loại hở vai.
Tầm mắt Giang Diễm không chút e dè dừng ở xương quai xanh của tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, đang muốn rời đi.
“Cô dám đi thử xem.”
Thanh âm lãnh đạm phía sau lộ ra cảnh cáo rõ ràng.
“Anh có chuyện gì sao?” Tôi cũng không nhìn hắn, có chút không kiên nhẫn.
“Tôi đây, gần đây nghe nói một ít tin đồn, tới tìm cô chứng thực một chút.”
Giang Diễm tùy ý lắc cây gậy bóng chày trong tay, lại nâng lên, hướng về phía cằm tôi, nâng cằm tôi lên.
Hắn cười hỏi.
“Bọn họ nói cô không thích tôi nữa.”
“Là thật sao?”
Tôi đoán không ra ý tứ của hắn, lựa chọn ăn ngay nói thật.
“Đúng.”
Gậy bóng chày giật giật, vòng quanh mặt tôi, vỗ vỗ.
Mặc dù Giang Diễm vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm.
“Muốn chết à, Đào Chi.”
Tôi không hiểu.
Không quấy rầy hắn và Thẩm Uyển nữa, đối với hắn mà nói, không phải là chuyện tốt sao.
Hắn tiến lại gần tôi, cúi đầu tới gần xuống xương quai xanh của tôi.
Bên người bị gậy bóng chày chống vào, tôi căn bản không nhúc nhích được.
Tôi nắm chặt tay, vừa định đẩy hắn, ngoài cửa vang lên thanh âm của chủ nhiệm lớp thúc giục tôi.
Giang Diễm dừng động tác của hắn.
Hắn nhướng mí mắt nhìn tôi.
“Nghe này, loại tin đồn vừa rồi đừng để cho tôi nghe được một lần nữa.”
Loại biến thái này khi nào thì đi chết đây?
Tôi không nói một lời đẩy hắn ra, đi ra cửa.
7
Buổi biểu diễn diễn ra rất tốt.
Thậm chí lớp chúng tôi còn nhận được giải thưởng.
Bởi vì đã tốt nghiệp, lớp giải tán, không ai quan tâm đến giải thưởng nữa.
Cho nên, tôi chủ động đề nghị lên sân khấu lĩnh thưởng.
Bởi vì người trao giải hôm nay là Giang Sùng Văn.
Người đàn ông âu phục giày da, lững thững đi tới trước mặt tôi.
Là một khuôn mặt không thua kém bất cứ ai.
Hơn nữa…… có chút quen mắt.
Tôi nhận lấy cúp anh đưa tới: “Cảm ơn Giang tiên sinh.”
Nói xong cong môi cười với anh, lộ ra một vòng cong cong.
Anh dường như suy nghĩ điều gì đó nhìn tôi cười một cái, lại nở một nụ cười xa cách.
Cho đến khi xuống đài, chúng tôi cũng không có giao tiếp gì với nhau.
Nhưng tôi không nản lòng.
Một lát sau, tôi liếc nhìn thời gian, chậm rãi đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Giang Sùng Văn.
Liếc qua khóe mắt, tôi chú ý tới một đoạn ống thép lỏng lẻo.
Trong nháy mắt nó đập về phía Giang Sùng Văn, tôi chạy về phía anh.
“Giang tiên sinh!”
Tôi nhào vào anh.
Sau lưng một trận đau nhức.
“Đào Chi!”
Thanh âm Giang Diễm từ không xa truyền đến.
Tôi cố sức nâng mí mắt lên.
Giang Diễm chạy về phía tôi, vẻ mặt kinh hoảng mà tôi chưa từng thấy qua.
Một giây sau, tôi rơi vào vòng tay của Giang Sùng Văn, đau đến hôn mê bất tỉnh.