Thay Công Chúa Hòa Thân - Chương 3
Những lời như vậy, kiếp trước ta cũng từng nghe.
Chiếu chỉ màu vàng tươi được công chúa nắm trong lòng bàn tay, nghe nói nàng đã quỳ ba ngày ngoài ngự thư phòng để cầu xin.
Bệ hạ ra lệnh, mệnhTiêu Càn lập công chuộc tội, giáng chức ba cấp, theo ta phân công.
Ta đã sớm đoán được bệ hạ sẽ không dễ dàng lấy mạng Tiêu Càn.
Cho nên mới đến đây trước để khắc mặt hắn, cũng không quá đáng chứ?
Công chúa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy máu của Tiêu Càn, dù tức giận nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện lên một tia đau lòng.
Người nha hoàn phía sau cầm theo thuốc trị thương tốt nhất.
Thấy sắc mặt công chúa không tốt, do dự không dám tiến lên.
Đau lòng, nam nhân xui xẻo tám trăm kiếp.
Ta thấy mất hứng thú, quay người rời đi.
Con mồi phải từ từ chịu chết trong đau đớn, mới xứng với những gian truân ta đã trải qua kiếp trước.
Mối quan hệ của hai người họ dần dần rạn nứt.
Giống như một viên ngọc không tì vết có một vết nứt nhỏ.
Ngày sau còn dài, ta có đủ thời gian để chơi với họ.
8.
Hoàng thượng ban cho ta một tòa tướng phủ.
Ta vừa mới dọn dẹp phủ đệ xong, người giữ cửa đã nói có người ở bên ngoài ầm ĩ không chịu đi.
Mẫu thân dẫn theo huynh trưởng đứng ngoài cửa, ngóng cổ nhìn vào phủ đệ, trong mắt đầy tinh quang.
Lòng ta hận ý dâng lên từng chút một.
Huynh trưởng và ta vốn là song sinh.
Vài năm trước phụ thân tử trận, cần có người nối dõi.
Huynh trưởng thể chất yếu bẩm sinh, mẫu thân ta cải trang ta thành nam nhi, thay huynh trưởng ra tiền tuyến.
Lúc lên đường, xung quanh đều là tiếng khóc của cha mẹ không nỡ xa con.
Mẫu thân ta không rơi một giọt nước mắt, hung dữ nhìn ta.
“Nếu không phải vì ngươi, A Đại nhất định sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.”
“Đừng trách mẫu thân nhẫn tâm, ngươi đoạt mạng cách của huynh trưởng, giờ cũng coi như trả nợ.”
Sáu năm khổ cực ở tiền tuyến, mẫu thân không viết cho ta một lá thư nào.
Cho đến khi ta khải hoàn, bà ta xoa tay đến cầu xin ta cho huynh trưởng một chức quan.
Ta thoái thác không đồng ý, đưa cho họ một số tiền lớn.
Kết quả là kiếp trước khi ta toàn thân là máu bị áp giải ra khỏi biên ải, trong đám người dân ven đường, ta đã nhìn thấy mẫu thân dìu huynh trưởng xuất hiện.
Giọng nói đã mất, ta nhịn đau đớn, gọi một tiếng “Nương.”
Huynh trưởng nghe thấy, kinh ngạc vô cùng, chỉ vào ta, đầu ngón tay run rẩy.
Mẫu thân quay mặt đi, huynh trưởng kéo tay áo mẫu thân, gọi mẫu thân nhìn.
Mẫu thân ta bảo huynh trưởng im miệng.
“Người không liên quan, đừng nhận bừa.”
Ta dừng bước, đổi lại một roi của ngục tốt quất vào lưng, da tróc thịt bong.
Mẫu thân nhìn ta, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Năm đó, người dân kinh thành chỉ thấy ta khóc lóc thảm thiết trên phố, như người điên.
Nhưng lại không biết rốt cuộc ta khóc vì điều gì.
Lòng mẫu thân vốn đã thiên vị, dùng máu của ta để sưởi ấm cho hai mẹ con họ.
Giống như bây giờ, ta mặc áo gấm thêu hoa, mẫu thân nhìn ta từ trên xuống dưới, trong mắt toàn là sự tính toán.
“Con của ta, giờ con có phúc lớn rồi.”
Ta nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay bà.
“Ta và huynh trưởng con hiện giờ túng thiếu, không bằng con đón chúng vào phủ hưởng phúc.”
“Tiền tháng của con giờ cũng tăng nhiều rồi chứ, ta đanggiúp huynh trưởng con xem mắt, đúng là lúc cần tiền.”
Ta bình tĩnh cười.
“Mẫu thân, giờ con thực sự không có tiền.”
Tiền thì đúng là không có nhưng đồ vật giá trị mà bệ hạ ban thưởng thì không ít.
Mẫu thân lập tức biến sắc, đôi mắt tham lam nheo lại lộ vẻ độc ác.
“Con không có tiền? Con lừa quỷ à!”
Mẫu thân đưa tay véo vào eo huynh trưởng, huynh trưởng lập tức giúp mẫu thân lên tiếng.
“Không đưa bạc cho ta, ta sẽ đi cáo ngự trạng, vạch trần ngươi đã thay ta tòng quân! Cùng lắm thì cả nhà chúng ta cùng chết!”
Điện Kim Loan nguy hiểm trùng trùng, nhưng họ lại không hề lo lắng.
Mẫu thân đầy hận ý nhìn chằm chằm ta, móng tay sắc nhọn bấm vào da thịt ta.
“Nếu không phải A Đại nhường cơ hội cho ngươi, ngươi có thể thành danh như bây giờ sao?”
“Giờ muốn xin chút tiền mà như muốn mạng ngươi vậy, lúc trước đúng là không nên sinh ra đứa bồi tiền hàng như ngươi!”
Ta vẫn bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Con không nói là không cho, hai người đừng vội.”
Ta bảo họ ghé tai vào, nói nhỏ vài câu.
Hai người này nghe xong thì mừng rỡ tin ngay.
Ta lấy ra một miếng ngọc bội chất lượng cực tốt đưa cho họ đi cầm.
Nói rằng miếng ngọc này có thể đổi được ba trăm lượng vàng.
Mẫu thân ta cười tươi như hoa, nhưng vẫn mang theo một tia nghi ngờ, cảnh cáo ta.
“Dám lừa ta, xem ta có về lột da ngươi không.”
Cánh cửa phủ đóng lại từng chút một, họ hớn hở chạy ra phố.
Chạy đến tiệm cầm đồ mà ta đã chỉ định.
Không một lần ngoảnh đầu nhìn ta.
Ta từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy hơi ẩm từ khóe mắt trượt xuống má.
Mẫu thân và huynh trưởng, các người cứ từ từ mà đi.
Đi đến nơi các người đáng phải chịu báo ứng.
9.
Tiệm cầm đồ mà mẫu thân và huynh trưởng đến chính là tài sản riêng của công chúa.
Miếng ngọc bội ta đưa cho họ chính là miếng mà Tiêu Càn tặng ta trước khi hồi kinh.
Tiêu Càn và công chúa lúc này đã có chút rạn nứt.
Hắn ta đang cần một cơ hội để công chúa tin vào tình yêu của mình.
Những người như họ vẫn luôn thích lấy người vô tội ra làm bàn đạp.
Vậy thì ta sẽ tự tay đưa cơ hội đến tận nơi cho hắn ta.
Nghe nói hôm đó, công chúa và Tiêu Càn đứng ở một chỗ, nhìn huynh trưởng bị người ta đánh gãy chân.
Mẫu thân đau lòng không thôi, vừa khóc vừa chửi rủa.
Công chúa thấy bà ta ồn ào, thế là Tiêu Càn liền sai người cắt lưỡi bà ta.
Khi ta tìm thấy mẫu thân và huynh trưởng ở bãi tha ma, họ vẫn chưa tắt thở.
Mẫu thân run rẩy đưa tay nắm lấy vạt áo ta, để lại một dấu bàn tay đầy máu.
Cái lưỡi bị cắt không thể phát ra tiếng, ta cẩn thận nhìn đôi môi bà ta mấp máy, đọc ra câu nói đó.
“Lúc trước đáng lẽ phải bóp chết ngươi, ta làm ma cũng không tha cho ngươi…”
Ta ngồi xổm xuống, từng chút một kéo vạt áo ra khỏi lòng bàn tay bà ta.
“Yên tâm đi mẫu thân, con sẽ cứu sống các người.”
“Bởi vì, chết đối với các người mới là một sự giải thoát.”
Họ giẫm lên xương máu của ta mà leo lên, những người thân như vậy ta thà không có.
Ta nhất định phải để họ sống.
Để sau này nảy sinh vô số đau khổ và giày vò.
Ta liền tung tin ra ngoài.
Dù sao mẫu thân và huynh trưởng ta đều đã tàn phế, đương nhiên phải kiện cáo cho ra trò.
Bệ hạ còn trông cậy ta bán mạng cho hắn, sẽ nể mặt ta.
Ngày hôm sau, các ngôn quan liên hợp dâng tấu chương, luận tội công chúa và Tiêu Càn giết người vô cớ.
Bệ hạ nổi trận lôi đình, phạt công chúa cấm túc trong phủ ba tháng.
Tiêu Càn bị đánh mười trượng.
Khi ta cầm hổ phù ra khỏi thành, Tiêu Càn cũng phải theo quân đi làm nhiệm vụ.
Hắn ta như một con cừu non chờ bị giết, bị người ta khiêng đi ở phía sau.
Bách tính bàn tán xôn xao.
“Nghe nói vị tướng quân này là nữ nhi, tướng mạo tuấn tú mà không mất đi vẻ anh khí, đúng là tốt.”
Một người xem đứng bên cạnh khinh thường bĩu môi.
“Nữ nhi ra vào quân doanh? Thật là loạn hết cả lên!”
Còn có người nói bóng gió, ám chỉ.
“Một nữ nhân, không biết dựa vào cái gì mà có được những chiến công đó.”
Một quả trứng thối ném vào mặt người đó.
Đại thẩm bán rau đứng chống nạnh mắng chửi.
“Đại trượng phu không đi đầu quân, lại ở đây ngồi lê đôi mách, xem bà đây hôm nay không xé nát cái miệng của ngươi!”
Người đồ tể giết lợn hung hăng chặt dao xuống thớt.
“Tiết tướng quân đã lập được nhiều chiến công như vậy cho chúng ta, nếu còn nói bậy bạ nữa thì ta cắt lưỡi các ngươi!”
Những người đó bị mọi người xông vào đánh, chật vật đội lá rau chạy trốn.
Vết máu do dao găm khắc trên mặt Tiêu Càn, nhờ có thuốc tiên mà công chúa tìm được, đã gần như lành hẳn.
Nhưng dù sao cũng để lại một vết sẹo đáng sợ.
Bây giờ bị người ta chỉ trỏ, mất hết mặt mũi.
Là hắn ta rồi.
Những ngày gần đây trong quân có người không phục ta.
Ta giết gà dọa khỉ, từng lần đánh gục mấy tên đầu sỏ.
Không còn ai dám nghi ngờ ta nữa.
Kiếp trước Hoàn Nhan Liệt nói ta có tài thiện xạ, hồng anh thương trong quân đệ nhất.
Lời nói không sai.
Năm đó Tiêu Càn cũng từng nói, ngươi là một cô nương sao lại muốn lẫn vào quân doanh?
Giống như tất cả mọi người đều cho rằng nữ tử ở nhà an tâm thêu hoa, dịu dàng đoan trang, gả cho một người chồng có tiền đồ là được.
Kiếp trước, vô số khuôn mặt từng đối diện xoi mói về tướng mạo của ta.
Đến tận hôm nay, ta là chủ soái của Đại Tống, thống lĩnh ba vạn quân sĩ.
Triều đình không ai dám như kiếp trước mà tùy tiện bàn tán về dung mạo của ta.
Bởi vì ta sẽ không trở thành thê tử của họ.
Ta sẽ trở thành đồng liêu thậm chí là cấp trên của họ.
10.
Đêm ta đột nhập vào Doanh Châu, trong quân liền xảy ra binh biến.
Cánh thân tín cũ của Tiêu Càn âm mưu bắt giữ ta, đoạt hổ phù, đưa Tiêu Càn lên thượng vị.
Ta đích thân trói mấy người bắt được lên đài cao, chém đầu.
Ta giơ cao đầu lâu, máu bắn tung tóe lên mặt.
“Không tuân quân lệnh, chém!”
Hành động này khiến uy vọng của ta trong quân càng tăng thêm một bậc.
Chỉ là quân sĩ đi truy bắt không có kết quả, để Tiêu Càn chạy thoát.
Đêm hôm sau, đêm khuya sương lạnh, ta vừa mới dập tắt nến.
Xa xa đã truyền đến tiếng vó ngựa hí vang, tiếng đao kiếm chém giết.
Có người hét lớn.
“Không xong rồi! Người Kim tập kích đêm!”
Tiếng giết chóc từng bước tiến gần.
Ta rút kiếm ra, trước mắt toàn là khói súng và mùi máu tanh.
Người Kim như vào chỗ không người, đối với sự bố trí của ta nắm rõ như lòng bàn tay.