Thật Trùng Hợp, Anh Cũng Rất Thích Em - Chương 3
7.
Trước khi tan làm, Tần Tự gửi tin nhắn nói tối nay có chút việc nên nói tôi về trước, không cần chờ anh.
Tôi rất hiểu chuyện đồng ý, chuẩn bị đi tìm Tần Doãn Phỉ.
Một lúc lâu sau điện thoại mới được kết nối, kết quả cô ấy lại nói với tôi: “Xán Xán, tối nay mình không rảnh… Ưm…”
Hô hấp rối loạn vang lên, sau đó tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo chút uất ức của Triệu Tiêu Văn: “Nghiêm túc chút.”
“…”
Tôi lập tức cúp điện thoại, ném di động sang một bên, mệt mỏi dựa vào sofa, tinh thần hoảng hốt.
Chắc giờ này họ đang ăn cơm.
Tôi rất muốn gọi điện thoại nhưng như vậy lại giống như tôi đang vượt qua ranh giới vậy.
Quan hệ của chúng tôi vốn dĩ không phải kiểu có thể quan tâm đến kế hoạch của đối phương.
Nhưng tại sao lại buồn như vậy chứ?
Rõ ràng tôi đang cố gắng để sắp xếp lại vị trí của mình nhưng lại không thể khống chế nổi lòng tham, càng muốn thêm một chút nữa.
Điện thoại vẫn luôn dừng lại ở số điện thoại của Tần Tự nhưng tay vẫn mãi không hạ xuống.
Lúc tôi còn đang do dự không biết làm gì thì cửa nhà vang lên tiếng tít tít.
Tần Tự về.
Thấy tôi còn đang ngồi ở sofa, anh nâng túi trong tay lên, ra hiệu tôi đến cầm rồi cúi đầu thay giày: “Tối ngày mai có một bữa tiệc, em có thể đi cùng anh không?”
Hả? Tôi sao?
Một chú đà điểu như tôi tham gia tiệc tối không phải là đang ném mặt mũi của người ta đi sao?
Tôi lắc đầu nói: “Không rảnh.”
Tần Tự nhíu mày: “Không rảnh? Lại đi tìm Tần Doãn Phỉ sao?”
“Không có… Anh nói thư ký Ôn đi với anh đi.”
Tần Tự nhìn tôi một cái, dù bận vẫn ung dung khoanh tay dựa vào tường nói:
“Tại sao? Cũng không phải là trong giờ làm việc, anh đi tìm cô ấy sẽ phải tính là làm thêm giờ, còn phải trả lương gấp đôi, anh muốn em đi cùng hơn.”
Tôi trợn mắt, nhà tư bản khốn kiếp! Tìm tôi thì không tính là làm thêm giờ sao!
“Hơn nữa bên kia yêu cầu mang người nhà đi, em mới là người nhà của anh.”
Tôi còn chưa kịp nói gì anh đã đưa cái túi trong tay cho tôi: “Đi thử váy đi, anh chọn rất lâu đấy, số đo chắc đúng.”
“Sao anh biết em mặc size gì?”
Tôi cúi đầu nhìn váy trong túi, thuận miệng hỏi, không chút chú ý đến việc người đàn ông đang cách mình rất gần.
Ánh mắt anh sâu thẳm, anh xoa đầu tôi, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Đương nhiên là… tự mình đo rồi.”
8.
Đến nơi tổ chức tiệc, Tần Tự muốn đi nói chuyện làm ăn nên nói tôi tự chơi một lúc.
Tôi tùy ý đi đi lại lại trong sảnh, không ngờ lại gặp người quen.
Tiễn Hoài.
Anh ấy cầm một ly vang đỏ, nâng ly lên rồi ngẩng đầu uống một ngụm.
“Chào chị dâu.”
Nghĩ đến quá khứ xem mắt thất bại với anh ấy ngày trước, tôi có hơi xấu hổ: “Chào cậu chào cậu.”
Tiễn Hoài nhìn thì có hơi không nghiêm túc nhưng mặc âu phục vào thì cũng khá ra dáng đấy.
Anh ấy kéo tôi vào trong góc, sau khi nhìn một vòng rồi nhỏ giọng nói:
“Chị nói xem, chúng ta cũng có thể xem như từng xem mắt với nhau, em lại còn là bạn từ nhỏ của anh Tự, chị có thể giúp em một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Ha, chuyện là, chị có thể làm mối cho em và thư ký của anh Tự không?”
Tôi: “?”
“Cậu thích thư ký Ôn?”
Tiễn Hoài đột nhiên hơi xấu hổ, gật gật đầu, mặt đỏ ửng: “Mấy ngày trước đi xã giao với anh Tự, em uống say nhưng anh Tự lại vội về, là thư ký Ôn đưa em về nhà, sau đó em bị đau dạ dày, vẫn là cô ấy đưa em đến bệnh viện, cô ấy còn ở bệnh viện trông em cả đêm nữa, đây là lần đầu tiên có người đối xử với em tốt như vậy.”
“Nhưng nói thế nào cô ấy cũng không chịu cho em phương thức liên lạc, em lại không dám tìm anh Tự, chị giúp em đi.”
Tôi im lặng.
Tần Tự cũng thích thư ký Ôn.
Hay là để hai người này đánh một trận đi?
Sau khi suy nghĩ, tôi trả lời: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi, đối thủ cạnh tranh của cậu không đơn giản đâu.”
Tiễn Hoài căng thẳng kéo tay tôi: “Cái gì! Em điều tra cô ấy đang độc thân mà! Chẳng lẽ trong lòng có người khác?”
Tôi nghiêm mặt gật đầu.
Anh ấy lẩm bẩm như thổ thần: “Người này không thể là em sao…”
Tôi đang suy nghĩ xem nên nói gì để an ủi anh ấy thì giọng Tần Tự vang lên: “Bà xã! Sao em lại ở đây? Anh tìm em rất lâu rồi.”
Anh sải bước đi đến, đưa tay kéo tôi vào trong lòng.
Vì có anh ở đây nên có không ít người đưa mắt tò mò nhìn sang, tôi đỏ mặt đá anh một cái, nghiến răng nói ra mấy chữ: “Anh đừng có gọi như thế.”
Tần Tự không quan tâm, rất không vui mà nhìn Tiễn Hoài một cái rồi đưa tôi ra ngoài, nhiệt độ buổi tối thấp, anh cởi áo khoác khoác lên người tôi.
Mùi nước hoa và mùi rượu hòa vào với nhau bao trùm lên người tôi, anh đi phía trước cản gió cho tôi.
Nhìn bóng lưng đang đi về phía trước của Tần Tự, tôi đột nhiên nhớ đến dáng vẻ thất bại chung tình của Tiễn Hoài ban nãy.
9.
Buổi tối không hiểu sao tôi lại mất ngủ, nằm trên giường suy nghĩ lung tung mãi.
Không biết có nên giúp Tiễn Hoài không.
Tôi muốn gọi điện thoại hỏi ý kiến Tần Doãn Phỉ, kết quả gọi thế nào cũng không có ai nhận, đúng lúc tôi chuẩn bị cúp máy để gọi lại thì bên ngoài có tiếng động.
Tôi nhanh chóng nằm xuống, động tĩnh gì vậy?
Giọng nói kia hình như là của Tần Tự, tôi đi dép lê ra ngoài, nhìn Tần Tự co chân trốn trên sofa, hai mắt nhắm chặt, anh chỉ vào con côn trùng trên đất, giọng run run: “Có con bọ rất to.”
Tôi cạn lời, ông già ba mươi tuổi đầu còn sợ một con sâu nhỏ?
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của anh tôi cũng không thể chế giễu được, đi qua lấy giấy ăn đập con côn trùng kia rồi bỏ vào bồn cầu.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi xoa tay, bĩu môi nói với anh: “Anh thế này mà còn nói em nhát gan, em thấy anh càng nhát gan hơn.”
Tần Tự lại khôi phục dáng vẻ ngày thường, nghe xong thì vô tội hỏi lại: “Nhát gan cái gì?”
Ha, anh cũng nhanh quên thật đấy!
“Chính là lúc em và Tiễn Hoài xem mắt với nhau, trước khi em đến anh nói với anh ấy là em nhát gan.”
“Em… Em nghe được rồi?”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe được hết rồi, em đâu có tồi như những gì anh nói, mặc dù em ỷ vào Doãn Phỉ mà chiếm chút lợi nhưng anh cũng đâu cần phải đối xử với em như vậy, sao lại cắt tình duyên của em vậy chứ?”
Tần Tự dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, nhẹ nhàng nói: “Vì cậu ta không thích em.”
Anh thấy tôi không tin, lại tiếp tục giải thích: “Tiễn Hoài chỉ muốn nhân cơ hội để tìm người ứng phó với người nhà, đều dựa theo yêu cầu của người lớn trong nhà để đi tìm, nhà cậu ta nổi danh khắc nghiệt, đây là anh đang nghĩ cho em mà?”
Tôi phản bác: “Cái này thì có sao, em cũng đâu để ý, anh cũng đâu có thích em, em vẫn gả đấy thôi.”
Tần Tự nghiêng đầu, hơi cúi người, trên khuôn mặt là ý cười khó phát hiện, nhanh chóng nói: “Ai nói anh không thích em?”
Tôi nhận ra hình như đây là chuyện tôi không muốn đến.
Thế là tôi giả vờ ngáp một cái, chuẩn bị kết thúc đề tài này: “Được rồi được rồi, không nói chuyện nữa, mau đi ngủ đi.”
Tần Tự nhạy bén phát hiện được ý đồ của tôi, anh bước đến chặn tôi lại, trầm giọng nói: “Trước tiên em nghe anh nói đã, có phải em hiểu lầm gì anh không?”
“Chúng ta thì có thể hiểu lầm gì chứ?”
“Hiểu lầm về tình cảm của chúng ta.”
Anh giữ tay tôi lại, hít sâu một hơi, có hơi khẩn trương, tôi nghe được giọng anh đang run lên: “Anh cũng thích em.”
“Đêm nay anh… uống nhiều quá à? Hay là bị côn trùng dọa mất trí rồi? Em và thư ký Ôn đâu có giống nhau?”
Vẻ mặt Tần Tự nghiêm túc, lặp lại một lần nữa: “Lâm Xán, anh thích em.”
“Thư ký Ôn thư ký Lý gì đó anh không biết, anh chỉ có em, anh chỉ thích em.”
Lời này của anh như một chiếc búa gõ bên tai tôi, khiến trái tim đã chết của tôi bắt đầu loạn nhịp.
Trái tim vốn xuất hiện một lỗ hổng lớn được một dòng nước ấm áp chảy vào.
Thật ra gần đây tôi sẽ thỉnh thoảng nhớ lại hành động hôm mình say rượu, bao gồm cả lời tôi từng nói.
Hình như tôi mượn rượu… tỏ tình với anh.
Nhưng hình ảnh này luôn xuất hiện trong mơ, tôi cố gắng gạt đi suy đoán này, nghĩ đó chỉ là mơ mà thôi.
Dù sao nếu tôi nói tôi thích anh, anh chắc chắn sẽ trốn tránh tôi.
Như vậy thì sao có thể kết hôn với người anh thích được chứ? Như vậy cũng ảnh hưởng đến chuyện theo đuổi tình yêu đích thực của anh.
Nhưng hôm nay, chuyện đã đến nước này, tôi không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc lần trước uống say em đã nói gì vậy?”
Tần Tự tiến lại gần, nheo mắt hỏi: “Em thật sự không nhớ được?”
Tôi lắc đầu.
Tần Tự nói tiếp: “Lúc đó em nói em thích anh, hỏi anh có thích em không.”
“Anh trả lời em, nhưng khi tỉnh lại em không nhớ được gì nữa.”
“Câu trả lời của anh là gì?”
Ánh mắt Tần Tự sáng lên, ánh mắt sáng rực nhìn tôi không chớp, anh kéo dài giọng, trong giọng nói là sự uất ức khó thấy: “Anh nói anh cũng thích em, sau đó em lại đạp anh xuống giường… Cho nên anh vẫn không biết là em nói lung tung hay là lời nói thật khi say.”
“Lúc trước Tần Doãn Phỉ vẫn luôn ngăn cản, ngay cả nói chuyện anh cũng không nói được với em vài câu, nhưng em đã nói em cũng thích anh thì anh cũng nên chủ động hơn một chút, nhắc đến chuyện kết hôn cũng là vì muốn thăm dò em.”
“Có phải anh không chủ động ép em nói ra thì em định cả đời này không nói nữa không?”
“Còn nữa, em kết hôn với anh là vì anh hay là vì lí do gì khác?”
Tần Tự nói xong, mong đợi nhìn tôi.
Cho nên anh nói muốn kết hôn với tôi là vì biết tôi cũng thích anh.
“Em… A!!!”
Tôi vừa định nói, đột nhiên một con bọ bay đến tay tôi, tôi bị dọa đến mức hét lớn, nhanh chóng vung tay hất ra, trong lúc rối ren, Tần Tự kéo tôi vào trong lòng.
Đến khi tôi phản ứng lại kịp thì anh đã vô cùng bình tĩnh mà xử lý sạch sẽ con bọ kia.
Không phải anh rất sợ côn trùng sao?
“Sao anh lại không sợ?”
Tần Tự xoa đầu tôi cười khẽ: “Anh chưa từng nói anh sợ.”
“Vậy vừa rồi là anh lừa em sao! Móa!”
Giả vờ đáng thương lừa gạt tôi!
“Đúng vậy, Triệu Tiêu Văn nói anh quản em, bảo em đừng có nửa đêm gọi điện cho Doãn Phỉ nữa, người ta đang bận, em rể đã nhờ giúp, anh giúp cậu ấy chút chuyện thôi.”
“…”
Được, là tôi phá hoại hạnh phúc của người ta.
“Em sợ côn trùng mà ban nãy còn bắt cho anh, em thích anh, đúng không?”
Tần Tự lại hỏi.
Tôi giả vờ tức giận đẩy khuôn mặt đang dính lên mình định hôn của anh.
Cấm chỉ não yêu đương nói chuyện!