Thật Trùng Hợp, Anh Cũng Rất Thích Em - Chương 2
4.
Sau khi cân nhắc lợi hại, tôi đồng ý với yêu cầu của anh.
Cùng anh kết hôn.
Buổi sáng vừa đồng ý, buổi chiều đã đi lĩnh chứng.
Sau khi lĩnh chứng, tâm trạng anh hình như không tệ, cầm giấy hôn thú cười như đồ ngốc.
Nhất định là anh thấy em gái kết hôn rồi nên mới gấp gáp một giây cũng không chờ được thế này.
Giờ thì tốt rồi, anh cũng đã kết hôn, không ai dám chê cười anh nữa, mừng cũng đúng.
Buổi tối anh đề nghị tôi chuyển qua ở chung với anh, tôi nói không muốn.
Sau khi ở cùng nhau, anh sẽ cảm nhận được tôi vừa lười, vừa nhác lại còn thích đi ngủ, còn hay làm nũng, thích khóc, nói nhiều, tay chân lóng ngóng trong cự ly gần thì không phải anh sẽ đá tôi ra khỏi nhà luôn sao?
Nghĩ đến đây tôi chỉ có thể lắc đầu từ chối.
Nhưng Tần Tự vẫn kiên trì như cũ: “Em không ở với anh thì anh nói với bố mẹ kiểu gì được? Anh kết hôn còn ở riêng với vợ, truyền ra ngoài anh còn làm ăn kiểu gì?”
Hết cách, tôi đành phải ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc chuyển sang nhà anh.
Ai bảo là tôi đuối lý trước chứ?
Anh muốn tổ chức hôn lễ, tôi càng có lý do để từ chối hơn.
“Em sợ xã hội, hơn nữa kết hôn rất phiền phức. Phỉ Phỉ kết hôn xong mệt gần chết, hơn nữa chúng ta thế này, anh chỉ cần đeo nhẫn là người ta biết, tốt nhất đừng nên làm lớn thì hơn.”
Tần Tự không ép tôi trong chuyện này.
Ở ngoài Tần Tự có nhà riêng, rất mới, chắc là mới mua chưa lâu.
“Sao anh lại mua căn hộ ở đây?”
Tôi đứng ngoài ban công nhìn ra ngoài, đây là chung cư tôi thích nhất, vừa có thể ngắm toàn bộ cảnh thành phố mà lại còn gần biển, lúc thời tiết tốt có thể ngắm hoàng hôn.
Ở căn hộ này là giấc mơ của tôi, nhưng giá phòng chỉ cho phép tôi mơ mộng.
Giấc mơ của tôi, Tần Tự vung tay một cái là có, tôi không khỏi hâm mộ.
“Em… À, thích thì mua thôi.”
Ghê gớm quá nhỉ, mấy người có tiền các anh có thể ở riêng một thế giới đi được không!
Dù sao vẫn là nhà người khác, hơn nữa chủ nhà còn là Tần Tự luôn có ý kiến với tôi.
Tôi ngoan ngoãn sửa hết khuyết điểm của mình, sinh hoạt vừa nghiêm túc vừa cẩn thận.
Phòng tôi ở cạnh phòng anh, hai phòng đều có ban công, hơn nữa còn nối liền với ban công của phòng ngủ chính anh ở.
Mỗi ngày chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa của ban công bên cạnh là tôi sẽ lập tức đứng lên, giường cũng không dám ngồi.
Tần Tự thấy tôi ăn mặc chỉnh tề xuất hiện còn thỉnh thoảng khen tôi một câu: “Chà, hôm nay còn xuống giường trước khi mặt trời lên đỉnh đầu sao?”
Lúc trước ở với Tần Doãn Phỉ tôi đều có thể ôm cô ấy ngủ đến tận trưa.
Sau khi ăn sáng xong, tôi còn muốn tranh rửa bát, kết quả tôi còn chưa ăn hết bánh bao anh đã bê bát vào trong bếp rửa sạch.
Tôi không nói gì, anh còn chủ động đưa tôi đến công ty.
Chuyển khoản hàng ngày cũng rất hào phóng, mỗi lần tôi đều phải đếm xem có bao nhiêu số 0.
Cứ như thế này sau khi ly hôn tôi cũng có thể mua được một căn hộ cao cấp, lại nuôi thêm một em trai mười tám tuổi… Cuộc sống cứ như vậy mà bừng sáng.
Trên đường đi làm, tôi vừa nghĩ đã sướng muốn chết.
“Nghĩ cái gì vậy? Nước dãi cũng sắp chảy ra rồi.”
Giọng Tần Tự khiến tôi bừng tỉnh, tôi nghiêng đầu, tay anh đặt trên tay lái, ngón tay gõ nhẹ, bình thản nhìn tôi.
“Nghĩ đến em đẹp trai…”
Tôi dừng lại, mặt Tần Tự cũng lập tức đen đi.
“Khụ, đang suy nghĩ xem cần liên hệ với người nào để làm đại diện cho dự án quảng cáo mới.”
“Không được tìm nam.”
“Quảng cáo đồ lót nam nhưng không tìm nam sao…?”
Anh đột nhiên nói: “Dự án này chuyển qua cho nhóm ba, xuống xe.”
Cả ngày hôm đó trong đầu tôi luôn là khuôn mặt âm trầm của Tần Tự, nói không sợ là giả.
5.
Mấy ngày sau, sau khi tan làm là tôi chạy đến nhà Tần Doãn Phỉ.
Dù sao cô ấy cũng không quá quen thuộc với chồng mình, không có tình cảm gì, ngày nào cũng kêu gào nói chán, nói nhớ tôi.
Đối tượng liên hôn của cô ấy là con trai bạn chú Tần, tên Triệu Tiêu Văn.
Dáng dấp đẹp trai cao ráo, chỉ là nói rất ít, lần nào tôi đến không thấy anh ấy trêu mèo thì cũng là dắt chó đi dạo, như sống ở một thế giới khác Tần Doãn Phỉ.
Trong cuộc sống không có bóng dáng vợ đâu.
Tần Doãn Phỉ nói ở chung một chỗ với anh ấy khó chịu đến phát điên, muốn cãi nhau cũng không thể cãi nổi, ngày nào cũng đau khổ gọi điện cho tôi.
Sau khi biết tôi và Tần Tự kết hôn, cô ấy lập tức chạy đến cảnh cáo Tần Tự: “Anh dám đối xử tệ với Xán Xán thì em lột da anh ra cho Đinh Đinh ăn!”
“Góc tường nhà em mà anh cũng dám lén cạy, Tần Tự, em xem anh là anh mà anh lại đi cướp chị em của em!”
“Tần Tự, anh biết từ nhỏ em đã không có vợ rồi, anh nhường Xán Xán cho em đi…”
Tần Doãn Phỉ chỉ vào anh, dáng vẻ đau lòng nhức óc.
Tần Tự tốt tính nhìn cô ấy ồn ào, nói yêu cầu gì cũng có thể đồng ý.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nhả ra hai chữ: “Không cho.”
Tôi và Tần Doãn Phỉ vẫn như trước, vẫn thích nằm trên sofa buôn chuyện như trước.
Trời dần tối, chúng tôi nói với nhau đủ chuyện, cuối cùng lại tự nói đến chuyện của mình.
Tần Doãn Phỉ lấy tay nghịch tóc, lo lắng hỏi tôi: “Anh mình đối xử với cậu có tốt không? Có bắt nạt cậu không?”
“Lúc trước mình nói anh ấy giới thiệu đối tượng cho cậu, dáng vẻ của anh ấy như kiểu hết cách vậy, chỉ sợ cậu làm bẩn bạn mình, vậy mà bây giờ lại vội vàng kết hôn với cậu…”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không có, anh ấy đối xử với mình rất tốt, cũng không ghét bỏ mình như trước.”
“Có lẽ là bây giờ cậu kết hôn với người ta, người ta từ kẻ thù thành chồng cậu đấy.”
Tần Doãn Phỉ chậc chậc cảm thán: “Chậc chậc chậc, cậu đúng là, ngày trước cậu nói với mình thế nào, thấy anh mình là muốn tránh xa 3m, bây giờ còn nói đỡ cho anh ấy… Quả nhiên tình yêu khiến con người mờ mắt.”
Tôi đau khổ cười một tiếng.
Giữa chúng tôi đều là lợi ích, làm gì có chút tình cảm nào.
Nói đến đây, tôi đau lòng hỏi Tần Doãn Phỉ: “Vậy còn cậu? Vì để bao mình ăn tiệc mà tùy ý gả cho một người đàn ông sao, cậu làm mình cứ nhớ lại là thấy xấu hổ.”
“Chuyện này không phải như thế.” Tần Doãn Phỉ nhún vai: “Nhà mình phải có người đi liên hôn nha, anh mình không chịu thì là mình thôi.”
“Tại sao anh ấy lại không muốn?”
Khó trách trong nhà giục kết hôn mà anh toàn từ chối.
“Trong lòng có người chứ sao, anh ấy vẫn luôn như vậy, rất cứng đầu, đã làm gì thì chín con trâu cũng không kéo anh ấy lại được.”
“Hơn nữa mình cũng thấy không có vấn đề gì, ngoài cậu ra ai mình cũng không cần, gả cho gà hay chó cũng thế cả.”
Nói rồi cô ấy thơm lên má tôi một cái, lúc tôi chuẩn bị thơm lại thì nghe thấy giọng Triệu Tiêu Văn ở phía sau: “Chị dâu, anh trai ở ngoài chờ chị.”
Sắc mặt Triệu Tiêu Văn không quá vui, có chút không kiên nhẫn mà nói với tôi: “Mau về đi thôi, trời đã tối rồi.”
Tôi và Tần Doãn Phỉ nhìn nhau, nhỏ giọng thầm thì: “Sao anh ấy lại biết mình ở đây được, rõ ràng mình nói với anh ấy là mình đi chơi với đồng nghiệp mà.”
Tần Doãn Phỉ nghe xong ngẩng đầu nhìn Triệu Tiêu Văn.
Người đàn ông kia có hơi chột dạ nhìn sang bên khác.
6.
Tần Tự đón tôi xong chậm rãi lái xe về nhà.
Tôi có chút không quan tâm, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, tò mò không biết người anh thích là ai.
Muốn hỏi trực tiếp nhưng lại cảm giác có hơi xâm phạm quyền riêng tư.
Khó khăn lắm mới ngăn lại được suy nghĩ nhiều chuyện của mình, nào ngờ sáng hôm sau tôi đã có đáp án.
Ngày hôm sau đi làm, lúc đang buồn ngủ nằm mơ có lương thì đột nhiên có người nói to: “Cmn cmn! Tổng giám đốc Tần nổi bão, mắng nửa tiếng rồi, không có một câu nào trùng, còn không có lời nào thô tục!”
“Lại là bộ phận nào mắc lỗi vậy, đã lâu rồi tổng giám đốc Tần không tức giận.”
“Cái miệng đó mà cãi nhau với người khác thì đúng là…”
“Đi đi đi, đi xem chút!”
Nghe được có trò hay, tôi lập tức hết buồn ngủ, hơn nữa tôi còn chưa thấy dáng vẻ tức giận của Tần Tự nên có hơi tò mò.
Thế là cũng hấp tấp đi theo đồng nghiệp đến phòng họp hóng hớt.
Vừa đến nơi đã thấy anh ném tài liệu lên bàn, giấy tờ rơi xuống, tôi bị dọa đến co cả người.
Thư ký của anh đã quá quen với cảnh này, thấy chúng tôi đến thì nhanh chóng nhặt tài liệu lên, chỉnh sửa xong nói nhỏ với anh mấy câu, anh nhìn cô ấy một cái, lại nhìn lướt qua ngoài cửa, tôi và đồng nghiệp đang hóng hớt thiếu chút nữa bị phát hiện, nhanh chóng tránh sang một bên.
Thư ký nói xong anh lập tức bình tĩnh lại, có hơi mất tự nhiên sờ mũi, khóe miệng nâng lên, không còn cảm giác dọa người như ban nãy, ngược lại còn thấy có chút dịu dàng.
Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, anh có tình cảm gì đó với chị gái thư kí này.
“Ôn Ninh không hổ là thư ký nhiều năm bên cạnh tổng giám đốc Tần, hai câu là có thể khiến tổng giám đốc bình tĩnh lại.”
“Cũng đúng, nhiều năm như vậy chỉ có mình cô ấy ở bên cạnh tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần lại bắt bẻ như vậy, năng lực của Ôn Ninh chắc chắn rất tốt.”
“Ôi chao, có dưa để gặm đây, em gái tổng giám đốc Tần kết hôn rồi mà anh ấy còn chưa kết hôn, có phải là vì chờ thư ký Ôn không?”
“Tổng giám đốc Tần chưa kết hôn sao? Tôi thấy ngón áp út anh ấy đeo nhẫn mà, chỉ là không thấy tin tức anh ấy kết hôn, có lẽ đối tượng là người bình thường.”
“Em gái tổng giám đốc Tần kết hôn thì làm to đến mức cả thành phố đều biết, anh ấy kết hôn mà cần phải khiêm tốn sao? Chắc chắn là chưa kết hôn.”
“Trên tay đeo nhẫn cũng chưa chắc đã kết hôn, Xán Xán không phải cũng đeo mà vẫn độc thân sao?”
“Vậy tôi tiếp tục ship anh ấy với thư ký Ôn, nam thanh nữ tú, quá đẹp đôi!”
“Hôm nay là sinh nhật thư ký Ôn đấy mọi người có biết không? Sáng nay tôi đến đưa tài liệu có thấy một chiếc hộp trên bàn sếp, tôi biết tên nhãn hiệu đấy, là dây chuyền đó! Chậc chậc chậc…”
Đồng nghiệp tôi một câu cậu một câu, tôi không nhịn được mà nhìn vào bên trong.
Đúng là rất xứng đôi.
Trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nếu không phải vì tôi say rượu mà làm loạn thì có lẽ bây giờ anh đã ở bên cạnh người mình yêu rồi.