Thật Trùng Hợp, Anh Cũng Rất Thích Em - Chương 1
1.
Tôi nói với bạn thân rằng mình muốn ăn tiệc, cô ấy lập tức vỗ ngực nói: “Mình bao! Đảm bảo tặng cậu một niềm vui bất ngờ!”
Lúc đó tôi còn nghĩ rằng cô ấy nói đùa, không ngờ một tháng sau cô ấy lại thật sự kết hôn với đối tượng gia đình sắp xếp.
Sau đó cho tôi ăn tiệc rượu cao cấp của giới thượng lưu.
Mặc dù ngoài miệng thì mắng cô ấy quá nóng vội nhưng khi nhìn thấy tôm hùm châu Âu trong hôn lễ, chân tôi không nhấc lên nổi.
Dù sao cũng là con gái nhỏ nhà giàu nhất kết hôn, đương nhiên phải phô trương rồi.
Tiệc rượu không kém chút nào.
Sau khi nhỏ hai giọt nước mắt tượng trưng, tôi liên tục ăn uống, ăn hết một đĩa thịt kho tàu, hai đĩa cua, ba đĩa cá hấp.
Thấy cô ấy và người đàn ông kia đứng trên sân khấu trao nhẫn rồi hôn môi, lòng tôi buồn bã, cảm giác không nỡ, không nhịn được mà rót cho mình hai ly rượu, hoàn toàn quên mất việc tửu lượng mình không có còn thích đi thẩm rượu.
Một ly lại một ly, hôn lễ còn chưa kết thúc tôi đã say quắc cần câu.
Tôi nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đến nhà vệ sinh nôn, lúc đi ra vẫn còn choáng, bước đi xiêu vẹo, ngẩng đầu đi loạn, không cẩn thận va vào thứ gì đó.
Sờ tới sờ lui, cảm nhận của tôi là thô ráp, hơn nữa còn rất chắc, giống như mặt tường vậy, dựa vào rất dễ chịu, tôi dứt khoát dựa đầu vào đó ngủ thiếp đi.
2.
Sau khi tỉnh dậy là ở nhà Tần Doãn Phỉ, ý thức từ từ quay về, chuyện tối qua chiếu lại trong đầu tôi như thước phim chiếu chậm.
Một khuôn mặt quen thuộc đen xì ngày càng trở nên rõ ràng trong đầu tôi.
Cmn!
Thứ thô ráp tối qua tôi dựa vào không phải tường mà là anh của Tần Doãn Phỉ, Tần Tự!
Cũng là sếp của tôi!
Sau khi tốt nghiệp, dựa vào quan hệ của mình và Tần Doãn Phỉ, tôi thuận lợi vào công ty nhà cô ấy làm.
Vốn ở vị trí kỹ thuật, mỗi ngày đều đi theo anh cô ấy đi công tác, kết quả Tần Doãn Phỉ lại chê tôi quá bận, không có thời gian đi chơi với cô ấy nên nói anh cô ấy chuyển tôi sang một vị trí nhàn hạ hơn.
Thật ra tôi cũng rất vui, ít nhiều gì tôi vẫn có tiền như cũ.
Nhưng Tần Tự lại không vui, nói công ty không nuôi người rảnh rỗi, Tần Doãn Phỉ không nói hai lời, bảo tôi nghỉ việc.
Công chúa nhỏ vỗ bàn cái bộp, kiêu ngạo nói với Tần Tự: “Hừ, em cũng không phải không nuôi nổi cô ấy! Ký tên, trả người cho em!”
Sau đó quay đầu nói với tôi: “Đêm nay bao mười người mẫu nam chúc mừng cậu từ chức, mau viết thiệp mời đi.”
Có lẽ sợ em gái thật sự ra ngoài lêu lổng, Tần Tự cũng trở nên nóng vội: “Em dám!”
“Anh thử nhìn xem em có dám hay không?”
Cuối cùng Tần Tự lựa chọn thỏa hiệp, mặt lạnh kí đơn chuyển vị trí cho tôi.
Hình như từ đó về sau, anh chưa từng cho tôi sắc mặt tốt.
Mỗi lần tôi đến nhà anh tìm Tần Doãn Phỉ đi chơi, anh luôn đen mặt đứng bên cạnh nhìn chúng tôi, nhìn chằm chằm đến mức trái tim tôi cũng run rẩy.
Có lẽ là đang trách tôi nhận lương công ty mà không làm việc tử tế.
Chắc anh rất ghét tôi, nhưng ai bảo tôi có núi lớn chống lưng chứ.
Đặc biệt là lần trước, Tần Doãn Phỉ nói tôi cô đơn một mình như vậy cũng không được, dù sao cũng phải cho tôi một gia đình hoàn chỉnh.
Dưới sự ép buộc và uy hiếp của Tần Doãn Phỉ, Tần Tự gần như là tái mặt đưa thông tin cơ bản của bạn mình ra.
Bố mẹ tôi qua đời sớm, những năm nay đều sống một mình, cũng không sống cùng bạn, chỉ luôn có một mình tôi.
Tần Doãn Phỉ là bạn lâu năm nhất của tôi, trong lòng mình, hai người chúng tôi đều là người thân của nhau.
Việc cô ấy để tâm nhất chính là hôn nhân đại sự của tôi, cô ấy biết tôi khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh để đền bù cho sự thiếu thốn của gia đình.
3.
Lúc đầu cô ấy muốn tôi gả cho anh trai mình, thân càng thêm thân, nhưng nghĩ đến thái độ của Tần Tự với mình, cô ấy lập tức gạt suy nghĩ này đi.
“Không được không được, cậu gả cho anh ấy còn không bằng gả cho Đinh Đinh của mình, cậu thấy Đinh Đinh thích cậu nhiều đến mức nào không.”
Đinh Đinh là chú chó Tần Doãn Phỉ nuôi, rất thân thiết với tôi, lúc nào cũng thích cọ tới cọ lui trong lòng tôi.
“Cậu nằm mơ đi, Đinh Đinh là con cậu, cậu đừng có mà hòng chiếm tiện nghi của mình!”
Chơi thì chơi nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc tìm thanh niên vừa chất lượng vừa hợp tuổi cho tôi, tôi chọn người đẹp trai nhất trong đống ảnh cô ấy gửi, nói muốn gặp thử.
“Cậu biết chọn đó Lâm Xán! Đây là người bạn đẹp trai nhất của anh mình, chỉ là hơi lăng nhăng, bạn gái cũ hơi nhiều, nhưng gia đình rất nghiêm, kết hôn rồi sẽ không làm loạn.”
Tôi xua tay, giời, chuyện có chút ít như thế thôi mà.
Người đàn ông đối xử tốt với bạn có thể là giả, nhưng bề ngoài đẹp trai thì lại không.
Hơn nữa đàn ông tuấn tú thì vợ được hưởng hào quang nha, tôi lại còn lại một người vô cùng thích khoe khoang.
Tôi rất muốn nghe người khác khen mình: “Woa ~ Chồng chị thật đẹp trai!”
He he.
Ngày đó Tần Doãn Phỉ có việc, cô ấy nói tôi đến nơi gặp mặt trước, kết quả tôi vừa đến cửa phòng đã nghe thấy giọng Tần Tự ở bên trong.
Tiễn Hoài hỏi: “Anh Tự, cô ấy là bạn Doãn Phỉ nên chắc anh cũng biết đúng không, con người thế nào?”
Giọng nói lười biếng của Tần Tự vang lên: “Cô ấy sao, rất lười, hơi ngốc, nhát gan, thích ngủ, hay làm nũng, thích khóc, nói nhiều, việc gì cũng lóng ngóng.”
“Bố mẹ cậu sẽ không hài lòng.”
Tiễn Hoài có hơi thất vọng, nhìn ảnh chụp của tôi thở dài: “Haiz, em nhìn ảnh vẫn rất ưng, dáng vẻ cũng hợp ý phụ huynh, nhưng nhiều tật xấu như vậy thì có lẽ không được.”
“Tôi khuyên cậu, tốt nhất cậu đừng thích cô ấy, vì…”
Sau đó tôi không nghe thấy giọng Tần Tự nữa, tôi tiến lên nhìn, hóa ra là anh nói sát bên tai Tiễn Hoài.
Có lẽ là nói xấu tôi còn ghê hơn nữa, là kiểu mà không thể lớn tiếng nói được ấy.
Tôi tức giận, nhưng anh nói cũng không sai, tôi đúng là có mấy tật xấu đấy.
Nhìn người chuẩn đấy, xem như anh lợi hại.
Quả nhiên sau đó là thất bại, mới nói được ba câu Tiễn Hoài đã nói “thật xin lỗi” để từ chối tôi.
Sau đó tôi cố hết sức để tránh xa Tần Tự, anh có vẻ còn ghét tôi hơn những gì tôi tưởng tượng, sau này tôi ít tiếp xúc với anh thì tốt hơn.
Lúc Tần Doãn Phỉ kết hôn, cô ấy xếp cho tôi ngồi bàn người thân, kết quả lúc tôi đến nơi thì chỉ còn một vị trí ở giữa Tần Tự và mẹ anh.
Không phải chứ, mẹ con hai người cãi nhau đấy à?
Dì Tần xem tôi như con gái, đối xử với tôi rất tốt, ngồi bên cạnh bà tôi cũng rất vui, nhưng tôi không dám ngồi bên cạnh Tần Tự.
Sợ sau này anh sẽ nói với đối tượng hẹn hò của tôi là: “Ham ăn, uống rượu tốt.”
May mà sau đấy anh bị Tiễn Hoài gọi đi uống rượu, lúc đó tôi mới bắt đầu ăn thả cửa.
Nhưng tôi không ngờ sợ cái gì thì gặp cái đó, ngàn lần trốn tránh rồi cuối cùng lại đâm thẳng vào ngực người ta.
Trong trí nhớ, tối qua tôi luôn dựa vào ngực anh không chịu ra, anh đẩy tôi, tôi lập tức ôm lấy anh, sờ thấy môi thì hôn lên.
Nói đến mới nhớ, môi anh rất mềm, hôn rất thích.
Thậm chí… tôi còn xé áo của anh, còn làm những chuyện không thể miêu tả trên người anh.
Sao anh lại không ngăn tôi lấy một chút vậy!
Tôi muốn sụp đổ, nhanh chóng ngừng nhớ lại, sau khi thay đồ xong thì gần như chạy trốn khỏi nhà họ Tần.
Thật khéo, tôi gặp Tần Tự ở cửa.
Anh lại làm như không có gì, thậm chí tâm trạng còn rất tốt, thấy tôi còn chào hỏi một cách hiếm thấy: “Cùng nhau đi làm?”
Hay lắm, chỉ mấy chữ ngắn ngủi mà đã nghe được hai chuyện khủng bố rồi.
Cùng nhau.
Đi làm.
Tôi run lẩy bẩy, cảm thấy nhìn nụ cười của anh cũng thấy sợ.
Tần Doãn Phỉ đã nói với tôi, người anh trai này của cô ấy là một người cấm dục, gần ba mươi tuổi rồi còn chưa từng yêu đương, nhưng ngoại hình và giá trị của anh đều không có gì phải bàn cãi, có không ít cô gái chủ động dính vào nhưng đều bị anh đuổi đi.
Tôi không chỉ dính vào mà còn hôn người ta, không những vậy còn…
Rất tốt, trước khi hẹo cảm xúc của con người thường rất kích động.
Tần Tự vẫn không có ý định đi, anh đứng bên cạnh Maybach nhìn tôi không chớp mắt.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, tôi lấy hết dũng khí đi qua.
Qua một lúc lâu ấp ủ, tôi xin lỗi và cố cãi chày cãi cối một câu: “Thật xin lỗi, em nghĩ rằng mình dựa vào tường nên mới vậy.”
Anh cười lạnh một tiếng, bắt đầu đưa tay cởi cúc áo somi của mình.
Tôi lùi về sau một bước, không phải chứ anh trai, có thù tất báo cũng không thể chơi như vậy đâu!
Cởi được một nửa, anh kéo áo somi ra, cơ ngực rắn chắc lộ ra trước mặt tôi.
Tối qua chỉ lo sờ, không phát hiện hóa ra đẹp mắt như vậy.
Ấy không đúng, chú ý sai chỗ rồi, anh là muốn tôi nhìn dấu hôn và vết cào lộn xộn trước ngực mới đúng.
Tất cả đều là bằng chứng tôi “đụng chạm” với anh khi say rượu.
“Anh thấy em đúng là đói bụng, tường mà cũng có thể vừa gặm vừa cắm như vậy.”
Tần Tự bước lại gần tôi một bước: “Nói đi, giải quyết như thế nào?”
“Thật xin lỗi…”
Đầu tôi trống rỗng, thiếu bước quỳ xuống dập đầu xin lỗi.
Anh không thiếu tiền, tôi cũng không biết nên bồi thường như thế nào.
“Xin lỗi vô dụng, Lâm Xán.”
Tần Tự cài lại áo sơmi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: “Anh không chấp nhận lời xin lỗi của em.”
Tôi hết cách, trực tiếp bày tỏ: “Vậy anh muốn xử lí thế nào, em có thể bồi thường được thì em sẽ làm.”
“Em kết hôn với anh…”
Tôi trợn mắt nhìn anh.
Không để ý đến tôi đang kinh ngạc, anh tiếp tục nói: “Em kết hôn với anh, giúp anh cản những người phụ nữ kia lại.”
Ha, hóa ra là muốn kết hôn để cản đào hoa à.
“Anh kết hôn với cô Tô hôm qua chú dì giới thiệu là được rồi, cô ấy và anh đẹp đôi như vậy, liên hôn cũng rất hợp lý.”
Tần Tự nghe xong thì nhíu mày, tay chỉ vào trước ngực, cười nhạt nói: “Bị em gặm thành dạng này rồi, anh không còn sạch sẽ nữa, ngoài tìm em ra thì còn có thể tìm ai?”
“Hơn nữa tối qua em nói năng lộn xộn, còn tiện nói bí mật cho anh nghe, anh đã ghi âm lại rồi, nếu em không đồng ý anh sẽ phát loa cho mọi người cùng nghe.”
“Bí mật gì?”
Tôi hơi bất an, bàn tay nắm góc áo toát ra mồ hôi lạnh.
Anh mỉm cười, mắt hơi nheo lại, tỏ vẻ thần bí: “Đương nhiên là bí mật khiến em nghe xong sẽ mất hết mặt mũi.”
Trong đầu tôi lập tức lướt qua những chuyện xấu không thể để ai biết của mình.
Không được, tuyệt đối không được!
Tôi cần mặt mũi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đắc ý kia của anh càng khiến tôi nghi ngờ có phải mình đã tiện mồm mắng anh lúc say rượu hay không, dù sao dựa vào những gì đã trải qua, tôi kiểu gì cũng sẽ vẽ bùa nguyền rủa người này.