Thập Lục Nương - Chương 4
Nhưng đại thiếu gia chỉ khẽ nhướng mày, phu nhân liền không nói thêm gì nữa.
Ta đã ở nhà họ Nguỵ hơn một tháng, số người trong phủ càng ngày càng ít. Ta quay lại bếp nấu cơm tiễn phu nhân, khói bếp làm cay mắt, ta ho không ngừng, cảm giác eo lưng cũng mỏi nhừ.
Phu nhân hiền hòa, thường trò chuyện với ta bằng giọng nhẹ nhàng. Thôi Cửu thoải mái, lúc rảnh rỗi lại giúp ta bổ củi.
Quản gia và Châu Nhi tỷ cũng đều là người rất tốt. Ba Lăng… chỉ cần nghe tên đã biết là xa lắm. Đi Ba Lăng nhanh nhất là đường thủy.
Ngồi thuyền không biết phu nhân và mọi người có bị say sóng không. Ta vừa rơm rớm nước mắt, vừa lấy ít mứt quả, gói lại bằng giấy dầu chống ẩm.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, ta đã dậy nhóm lửa nấu cháo. Phu nhân và mọi người dùng xong bữa sáng liền khởi hành. Xe ngựa ra bến đò đã đặt sẵn từ hôm qua, sáng sớm đã đợi ngoài cổng.
Lúc sắp rời đi, phu nhân lại khóc. Bà lấy khăn tay che miệng và mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giây phút chia ly, ngay cả gió cũng u buồn, như thể mùa thu đã đến chỉ trong chớp mắt.
Ta mắt đỏ hoe đưa gói đồ đã chuẩn bị từ sớm cho Châu Nhi tỷ.
Phu nhân hỏi đó là gì, ta đáp: “Là mứt chống say sóng và trứng luộc ăn dọc đường.”
Đại thiếu gia vẫn ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, khuôn mặt không biểu cảm. Ngài ấy mặc rất mỏng manh, tà áo phất phơ, trên lưng gầy nhô lên hai bả vai như đôi cánh gầy guộc, trông như chỉ cần một cơn gió là sẽ bay đi.
Khi mở miệng, giọng ngài ấy khàn đặc. Ta cứ nghĩ rằng ngài sẽ nói gì đó, không ngờ ngài ấy chỉ thốt lên: “Đúng giờ rồi.”
Cứ thế, chúng ta tiễn biệt phu nhân.
Từ đó, phủ họ Nguỵ rộng lớn chỉ còn lại ba người: đại thiếu gia, Kiếm Như, và ta.
Trong phủ trống trải đến mức đáng sợ.
Ta quay về bếp, xắn tay áo dọn dẹp bát đũa chưa kịp thu dọn từ sáng. Cơn đau lưng kỳ lạ lại ập đến, chắc là do đêm qua cúi mình trông nồi cháo kê mà không ngủ được. Ta dùng tay xoa lưng, tự nhủ tối nay nhất định phải đi ngủ sớm hơn.
Trong lúc đó, Kiếm Như vén rèm bước vào. Huynh ấy truyền lời của đại thiếu gia: kể từ nay, nhà chỉ còn ba người, mọi người sẽ cùng ăn chung, không cần làm riêng cho đại thiếu gia nữa.
Đối với ta, đây là tin tốt vì đỡ được nhiều việc, nhưng lại có chút không hợp quy củ. Đến trưa, ta nấu bốn món ăn nhỏ, đặt lên khay, rồi mang đến viện của đại thiếu gia.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào viện của ngài ấy. Trước giờ, ta chỉ để đồ ở cửa, rồi Kiếm Như ra lấy.
Lúc này, đại thiếu gia không ngồi trên xe lăn của mình, mà được Kiếm Như dìu, đang tập đi.
Trước đây, mỗi lần thấy đại thiếu gia, ngài ấy hoặc ngồi, hoặc nằm. Bây giờ ngài ấy đứng lên, ta mới nhận ra ngài ấy rất cao, cao hơn Kiếm Như nửa cái đầu. Nhưng ngài ấy đi lại rất khó khăn, đôi môi mím chặt, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta không dám làm phiền, chỉ cúi đầu, lấy thức ăn ra bày lên bàn, trong lòng thầm trách sao không mang cơm trong hộp giữ nhiệt — không biết đại thiếu gia sẽ tập đi bao lâu, đồ ăn e rằng sẽ nguội mất.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, chợt nghe Kiếm Như kêu lên một tiếng kinh hãi.
Ta quay đầu lại, vừa kịp thấy đại thiếu gia khuỵu hai gối, ngã thẳng xuống. Kiếm Như bị kéo theo, hai người ngã lộn nhào trên đất, làm chiếc bình hoa trên giá đổ xuống, vỡ tan, mảnh vỡ bay tung tóe.
Ta sợ đến ngây người, vô thức chạy lại phía họ.
Đại thiếu gia vội nói: “Cẩn thận!”
Lúc này ta mới nhìn rõ trên đất toàn là mảnh vỡ vụn. Kiếm Như bị mảnh vỡ bắn trúng, trán rách một đường, m//áu chảy ra. Đại thiếu gia nhìn có vẻ không sao, nhưng đứng dậy rất khó khăn, phải nhờ ta và Kiếm Như dìu lên.
Ta cẩn thận phủi áo cho ngài ấy, chắc chắn không còn mảnh vỡ dính trên người, rồi để Kiếm Như đỡ ngài ngồi xuống.
Loay hoay một lúc, m//áu trên trán Kiếm Như đã chảy dài xuống cằm. Đại thiếu gia bảo huynh ấy lui xuống xử lý vết thương.
Ta tự giác lấy chổi, cúi người quét những mảnh vỡ dưới đất.
Ánh nắng rất đẹp, những mảnh sứ lấp lánh ánh sáng, làm ta thoáng hoa mắt. Ta chợt nhận ra trên váy mình có vết m//áu.
Phản ứng đầu tiên của ta là nghĩ đó là m//áu của Kiếm Như. Nhưng ngẫm lại, m//áu của Kiếm Như không làm bẩn quần áo huynh, thì sao lại làm bẩn váy ta?
Thế là ta nghĩ, đó là m//áu của ta. Nhưng lạ thay, ta không hề thấy đau ở đâu cả.
Ta cẩn thận tìm kiếm khắp phần thân trên, nhưng không thấy vết thương nào. Nhìn xuống phía dưới, vì đại thiếu gia còn ở đó, ta không tiện vén váy lên xem.
Đại thiếu gia nhận ra sự khác lạ, hỏi: “Ngươi đang tìm gì vậy?”
Ta kéo một góc váy lên, chỉ vào vết bẩn: “Nô tỳ hình như vừa bị thương, nhưng kỳ lạ là không thấy đau ở đâu cả.”
Bốn mắt nhìn nhau, đại thiếu gia vốn không biểu lộ cảm xúc khi tiễn phu nhân, lúc này vành tai bỗng hơi đỏ.
Ngài ấy ho khẽ, hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ừm… mười ba.”
Bụng ta bất ngờ quặn thắt, trên váy lại chậm rãi thấm ra một vết đỏ như bông hoa nở rộ.
Không gian trở nên tĩnh lặng đáng sợ. Sau đó, ta nghe đại thiếu gia khẽ nói, giọng trầm thấp:
“Ngươi… có lẽ là… vừa đến kỳ kinh nguyệt.”
Ta… có lẽ là… đến kỳ kinh nguyệt rồi.
Đầu ta lúc này ong ong, vừa xấu hổ vừa bối rối, đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn đại thiếu gia, lắp bắp hỏi: “Vậy… phải làm thế nào bây giờ?”
Đại thiếu gia của ta — người từng vang danh văn võ, mười chín tuổi đã liên tiếp đỗ đầu ba kỳ thi lớn — lúc này cũng bối rối không kém. Ngài ấy nhìn ta, nói lắp: “Chuyện… chuyện này… ngươi, ngươi không biết sao? Mẹ ngươi không dạy ngươi à?”
“Mẹ nô tỳ mất sớm, chưa kịp dạy nô tỳ.”
Mẹ kế thì từng nói qua về kỳ kinh nguyệt, nhưng bà chỉ lo tính toán, chờ ta có kinh nguyệt thì tìm cách đưa ta vào nhà Vương viên ngoại để “qua mắt”.
Bà cũng chưa từng dạy ta phải làm gì khi đến kỳ. Hơn nữa, ta cũng không chuẩn bị sẵn thứ gì.
Phu nhân và Châu Nhi tỷ đều đã đi, trong phủ chẳng còn một nữ nhân nào.
Cơn đau âm ỉ dưới bụng bỗng trở nên bỏng rát, nặng nề như có đá đè. Trong mười ba năm qua, chưa bao giờ ta thấy mình cô đơn và bất lực như lúc này. Hai mắt ta đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.
Ta cắn môi, định xin lui để thay bộ đồ khác, rồi tìm vài mảnh vải vụn để lót. Nhưng trước mắt bỗng tối sầm, một mùi hương gỗ đàn hương nhẹ nhàng bao quanh.
Một tấm áo khoác, còn vương hơi ấm của đại thiếu gia, phủ xuống người ta. Ngẩng đầu lên, đại thiếu gia lại ho khan một tiếng.
Ngài ấy quay đầu sang chỗ khác: “Ngươi… ngươi cứ mặc vào trước đi.”
Kiếm Như đã cầm m//áu ở trán, đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như thế này:
Đại thiếu gia chỉ mặc trung y, vành tai đỏ bừng.
Ta khoác áo ngoài của ngài, mắt rưng rưng lệ.
Kiếm Như đưa tay dụi mắt, vẻ mặt đầy khó tin, tay còn đang che vết thương trên trán, lẩm bẩm: “Ta… bị chấn thương não rồi sao?”
Đại thiếu gia giật giật thái dương, gân xanh nổi rõ, ho khù khụ, dường như ho đến không thở nổi.
Ngài ấy phất tay ra hiệu cho Kiếm Như lui ra.
Ta thấy bước chân của Kiếm Như khi rời đi có phần loạng choạng, như người còn đang trong mơ.
Sau đó, đại thiếu gia ngồi lên xe lăn, bảo ta đẩy ngài ra ngoài.
Ta hỏi: “Ngài muốn đi đâu?”
“Đến bếp.”
“Bếp có việc gì, đại thiếu gia cứ sai bảo nô tỳ là được… Để… để nô tỳ về thay bộ đồ trước đã…”
Đại thiếu gia đã bình tĩnh lại, giọng nói trầm ổn, như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết, khiến ta cũng không còn hoảng loạn như trước.
“Đến bếp, lấy chút tro cây cỏ, rồi đến phòng của Châu Nhi.”
“Châu Nhi tỷ để quên thứ gì sao, đại thiếu gia?”
“…Ngươi tìm thử xem trong phòng Châu Nhi có không… Có lẽ chưa mang đi hết… Ngươi xem mẫu rồi làm một cái.”
Mặt ta lập tức đỏ bừng, tay đẩy xe của đại thiếu gia càng thêm siết chặt. Một lúc sau, ta khẽ đáp: “…Vâng.”