Thập Lục Nương - Chương 13
Trâm và khuyên tai cũng chẳng kịp trả lại.
Mấy ngày sau gặp đại thiếu gia, ta cứ nhìn trộm, chẳng dám đối diện thẳng thắn.
Từ khi về từ Giang Nam, đại thiếu gia bận hơn thấy rõ. Ngài hoặc là không ra mặt, hoặc ở lỳ trong thư phòng, ngồi cả ngày trời. Ta thấy ngài viết rất nhiều, còn vẽ rất nhiều bản vẽ, nhưng cuối cùng tất cả đều bị đốt trên ngọn nến. Đại thiếu gia nhớ mọi thứ rất giỏi, dù đốt đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ngài.
Ta cứ cảm thấy dưới vẻ bình lặng ấy, dường như có cơn bão sắp ập đến.
Một lần, cổng lớn nhà họ Nguỵ bị đập ầm ầm. Ta chạy ra mở cửa, thấy một công tử ăn mặc hoa lệ, sau lưng có ba, năm binh lính. Họ chẳng thèm nhìn ta, lập tức xông thẳng vào với khí thế dữ dội.
Ta không biết đại thiếu gia đang làm gì, nhưng chắc chắn là chuyện rất bí mật, nên ta đành cố hết sức giúp ngài giấu. Hơn nữa, ta không rõ giờ này đại thiếu gia có ở trong phủ không. Chỉ sợ ngài đã lại đi theo mật đạo.
Ta cắn răng, lao ra chặn trước mặt nhóm người đó, giơ tay ngăn vị công tử kia.
“Các vị đại gia, có chuyện gì cần xin hãy chờ một lát, để nô tỳ vào bẩm báo trước.”
“Này? Các ngài? Chủ nhân nhà ta đang dưỡng bệnh, sao các ngài có thể tùy tiện xông vào?”
“Công tử? Các vị—”
Trong lúc nguy cấp, ta nắm chặt lấy áo choàng của vị công tử ấy.
Một tên lính quay lại, đạp mạnh vào ngực ta, mắng: “Lắm chuyện, còn lắm lời nữa thì cắt lưỡi ngươi đi!”
Cú đạp này nặng hơn nhiều so với lúc nhị thiếu gia từng đá ta, khiến ta ngã xuống đất, lập tức cảm thấy ngọt ở cổ họng, mãi một lúc lâu không gượng dậy được.
“Trên đời này không có vương pháp sao? Có bản lĩnh thì đến mà cắt.”
“Hừ, con nha đầu, ngươi nghĩ ta không dám sao?”
Tên lính cầm ngang đao bước tới, nhấc chân đạp mạnh thêm một cái nữa, khiến ta đau đến hoa cả mắt.
May mắn thay, trong khóe mắt, ta thấy đại thiếu gia mặc áo trắng, bước ra từ thư phòng.
Thật tốt quá, đại thiếu gia có mặt ở đây.
Lòng ta bỗng chốc an tâm hơn.
Trước khi ngất đi, ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của đại thiếu gia: “Phong Niên huynh, ngươi dẫn binh lính tự ý xông vào phủ người khác, lại dung túng thuộc hạ làm tổn thương tiểu tỳ của ta, đây là ý gì?”
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên lưng đại thiếu gia, nhìn quanh, thấy mình đang trên đường về phòng.
Ta vừa động đậy, đại thiếu gia liền cảm nhận được ta đã tỉnh, dịu dàng nói: “Không sao rồi, đại phu sắp đến, Kiếm Như đã đi mời.”
Ngực ta vẫn còn đau, ho vài tiếng, mới thấy dễ chịu hơn một chút.
“Thiếu gia, thả nô tỳ xuống đi, nô tỳ đi được.”
“Không cần, chỉ vài bước nữa thôi.”
Phía trước đã lờ mờ thấy rèm cửa trước phòng ta, quả thật chỉ còn vài bước, nhưng đại thiếu gia vẫn còn đi khập khiễng, sao ta có thể để chủ nhân cõng mình được?
Thế là ta vùng vẫy muốn xuống, đại thiếu gia nhẹ nhàng vỗ vào đùi ta một cái.
“Nghe lời.”
Cái vỗ này nhẹ nhàng, nhưng lại khiến ta cảm thấy nóng rực, một cảm giác tê dại khó tả lan đến sau gáy… Ta không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn để ngài cõng mình.
Sau này ta mới nghe Kiếm Như nói, ngày hôm đó thực sự rất nguy hiểm. Huynh ấy và đại thiếu gia ra ngoài làm việc, suýt chút nữa không kịp trở về.
Nếu không phải ta cản lại một chút, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
Kinh thành dạo này biến đổi khôn lường. Chỉ trong nửa năm, Thái tử phạm tội, bị giáng làm thứ dân. Hiện tại, Hoàng thượng lâm bệnh nặng, nghe nói Đại Hoàng tử đang thay mặt quản lý triều chính.
Lại nghe đồn gần đây xuất hiện một vị Tứ Hoàng tử mới, cũng rất hiền đức. Nhưng hoàng tử nào quản lý triều chính, hoàng tử nào hiền đức thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ quan tâm một thạch gạo bao nhiêu, một cuộn vải bao nhiêu.
Đích tiểu thư của phủ Vĩnh Xương Bá cuối cùng cũng xuất giá, gả cho công tử nhà Thượng thư Hộ Bộ.
Đám cưới vô cùng rực rỡ, pháo nổ từ đầu phố đến cuối phố, mấy chục rương đồ cưới được khiêng qua con phố dài, lớp lụa đỏ che đồ vật bị gió thổi bay một góc, loáng thoáng thấy bên trong là rương làm từ gỗ hoa lê thượng hạng.
Ta sợ đại thiếu gia buồn, buổi tối cố ý chuẩn bị thêm nhiều món ăn. Lúc ngồi xuống, Kiếm Như bất ngờ “ồ” lên, ngạc nhiên nói: “Ăn Tết rồi sao? Gà, cá, ngay cả bánh hoa sen cũng có.”
Đôi mắt đại thiếu gia như chứa ánh sao lấp lánh, mỉm cười dịu dàng gật đầu với ta. Chỉ một ánh mắt ấy, ta liền biết người hiểu ta.
Không hiểu sao, mặt ta lại nóng lên, đỏ bừng, ta quay sang Kiếm Như nói: “Huynh nói vậy là sao, chẳng lẽ bình thường ta không cho huynh ăn những thứ này à, ta có để huynh đói bao giờ chưa?”
Đến cuối năm, cuối cùng cũng có tin vui.
Lão gia được điều về lại kinh thành. Dù chức quan thấp hơn trước một bậc, không có thực quyền, cũng không có bổng lộc, nhưng còn gì vui hơn đoàn viên?
Lão gia và phu nhân trở về, phủ náo nhiệt hẳn. Lần này họ mang về rất nhiều đồ, đa phần là đặc sản Ba Lăng, trong đó quý nhất là một sọt cá bạc sống nhảy tanh tách, nghe nói phải liên tục thay nước dọc đường mới mang về được.
Sau khi họ ổn định, bắt đầu lo liệu chuyện hôn nhân cho đại thiếu gia.
Năm nay đại thiếu gia đã hai mươi bốn tuổi, không còn nhỏ nữa. Các tiểu thư từng có hôn ước với ngài ấy đều đã lấy chồng.
Nghe nói phu nhân chưa về kinh đã nhờ người dò hỏi tình hình. Trong lòng bà đã có vài người phù hợp, nhưng đại thiếu gia không thích ai, phu nhân đành phải chọn lại từ đầu.
Còn ta, mấy ngày nay ở trong phủ, luôn cảm thấy không thoải mái.
Những nha hoàn, tiểu tư được lão gia và phu nhân mang về đều ở trong hai dãy nhà bên ngoài, chỉ có ta là đặc biệt ở trong viện của đại thiếu gia – à, Kiếm Như thì khác, huynh ấy là cận vệ của đại thiếu gia, được đãi ngộ riêng.
Ngay cả quản gia Ngô nhìn ta cũng có phần khác lạ, toàn giao cho ta những việc nhẹ nhàng.
Nghĩ lại, lần trước phu nhân cũng từng hiểu lầm ta là người trong viện của đại thiếu gia…
Ta ngước nhìn trời, nghĩ rằng viện của đại thiếu gia, ta không thể ở nữa. Trong phủ bây giờ có nhiều người như vậy, cũng không còn chỗ nào đáng sợ khiến ta phải lo lắng.
Hơn nữa… hơn nữa ngài ấy sắp thành thân rồi.
Tương lai chủ mẫu tất nhiên sẽ vào ở trong viện của người, ta ở đây, tính là gì? Vì vậy ta đi tìm đại thiếu gia, nói rằng muốn dọn ra ngoài.
Đại thiếu gia nghe xong, rất lâu không nói gì. Ta đợi mãi, không nghe người lên tiếng, lại nghe thấy tiếng ngón tay gõ bàn – Đại thiếu gia đang không vui.
Tiếng gõ từng nhịp, khiến ta sợ hãi. Cuối cùng, âm thanh đột ngột dừng lại, đại thiếu gia nhìn ta, nghiêm túc hỏi: “Nếu ta không muốn để ngươi đi thì sao?”
Hả?
Đại thiếu gia thấy ta ngơ ngác, giọng dịu lại, vẫy tay gọi ta đến gần.
Ta bước tới, ngài ấy muốn như trước đây xoa đầu ta, nhưng ta đã trưởng thành, không còn búi tóc nữa. Ngài ấy không xoa được, chỉ giúp ta chỉnh lại vài sợi tóc mai.
“Sao không đeo trâm ta tặng?”
“Thứ đó quá quý giá, đại thiếu gia, nô tỳ không dám nhận.”
“Tặng trâm là ý gì, ngươi biết không?”
“Trâm cài tóc, là lễ thành niên của nô tỳ. Mười lăm tuổi, đại thiếu gia tặng nô tỳ quà thành niên.”
“Sai rồi, trâm thành niên phải do trưởng bối tặng, ta không phải trưởng bối của ngươi, vậy đây không phải quà thành niên.”
“Hả? Vậy là gì?”
Đại thiếu gia mỉm cười đầy ẩn ý: “Trường hợp nào, một nam nhân lại tặng trâm cho một nữ nhân? Ngươi nghĩ kỹ xem.”
Ta suy nghĩ…Nhưng ta không dám nghĩ.
“Trước đây ta nghĩ ngươi còn nhỏ, ta lại chẳng có gì trong tay, định để thêm một thời gian nữa. Nhưng bây giờ đã nói đến đây rồi –” Đại thiếu gia ngừng một chút, vẻ mặt trang nghiêm: “Thập Lục, ta thích nàng, muốn cưới nàng làm thê tử, nàng có đồng ý không?”
Ta ngẩng phắt đầu lên.
“Chuyện này sao có thể?”
“Nàng không đồng ý sao?”
“Đại thiếu gia tốt như vậy, làm sao nô tỳ xứng đáng? Ngài… ngài nhất định phải cưới một tiểu thư khuê các, sao có thể đùa giỡn với nô tỳ như vậy?”
Đại thiếu gia thở dài: “Chỉ có nàng nghĩ ta tốt mà thôi.”
Ta vội vàng nói: “Ai nói ngài không tốt? Đại thiếu gia rõ ràng chỗ nào cũng tốt, vừa học rộng, vừa dịu dàng, lại còn tuấn tú đến như vậy.”
“Vậy nàng có đồng ý không?”
“Ta…”
Ta không dám đáp.
Đại thiếu gia tốt như vậy, ngài quá tốt…Ta thực sự thích ngài, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đây. Dù sao ta cũng chỉ là một nha hoàn nhóm lửa nấu cơm, làm sao ngài có thể lấy ta? Ngài nên cưới một tiểu thư như tiên nữ, cùng nhau sống những ngày tháng yên ấm mới phải.
Đại thiếu gia từ tốn nói: “Ta bây giờ không có chức tước, đường công danh cũng bị hủy hoại, lại là một người tàn phế. Ta muốn cưới nàng, thật ra là làm lỡ dở nàng.”
Ta lập tức ngẩng đầu, nói: “Sao lại là làm lỡ dở nô tỳ được?”
Đại thiếu gia liền cười: “Vậy thì, có vẻ như nàng đã đồng ý rồi.”
Ta: “…”
Ta lấy hết can đảm, nói: “Đại thiếu gia, ngài tốt như vậy, bảo nô tỳ không thích ngài, đó là tự dối lòng. Nhưng nô tỳ chỉ là một nha hoàn, ở kinh thành có biết bao cô nương tốt, ngài nhất định phải tìm một người xứng đáng, ít nhất cũng phải là người môn đăng hộ đối với ngài.”
“Thế nào gọi là môn đăng hộ đối?”
“Gia thế tương xứng.”
Đại thiếu gia nhướn mày, khẳng định: “Tìm rồi, không được, không muốn tìm nữa. Chỉ nhận định nàng thôi.”
Hương tùng thoang thoảng, tim ta đập thình thịch, chỉ cảm thấy người trước mặt này, quả nhiên là người từng mười chín tuổi đã đỗ đầu ba kỳ thi lớn.
Ta không nói lại được người.
Hoặc có lẽ, trong lòng ta vốn không muốn nói lại người.