Thập Lục Nương - Chương 11
11
Sau khi từ hôn, đại thiếu gia dần dần trở nên bận rộn. Cũng không rõ ngài ấy bận gì, nhưng thường không có mặt ở trong phủ.
Ngay cả Kiếm Như cũng không ở đó.
Thỉnh thoảng vài lần gặp được đại thiếu gia, trên người ngài ấy vẫn mặc bộ quần áo của người hầu, chưa kịp thay ra. Rõ ràng vừa mới đi qua thư phòng, nơi đó không một bóng người, không biết chỉ trong chớp mắt đại thiếu gia từ đâu xuất hiện.
Đại thiếu gia gặp ta cũng không vội vã, chỉ giơ tay gọi ta lại gần. Tưởng rằng ngài ấy có chuyện gì cần dặn dò, không ngờ chỉ giơ tay xoa đầu ta hai cái rồi bảo ta đi nghỉ.
Đại thiếu gia bận rộn, nhị thiếu gia cũng không ở nhà. Kỳ thi xuân sắp tới, ngài ấy sẽ sớm quay lại học viện.
Hơn một tháng sau, nhị thiếu gia trở về để chuẩn bị ứng thí. Nghe nói phu nhân cũng đang trên đường trở về, nhưng gặp mưa lớn khiến đường bị gián đoạn, có lẽ sẽ bị trì hoãn vài ngày.
Có thể thấy tình cảnh nhà họ Nguỵ bây giờ, việc có thêm người đứng trên triều đình là quan trọng đến mức nào.
Thế nhưng mọi chuyện thường không như mong muốn. Kỳ thi xuân công bố bảng vàng, nhị thiếu gia trượt.
Ngày hôm đó là Kiếm Như đi xem bảng. Huynh ấy đi hơn một canh giờ không trở lại, mọi người trong phủ cũng đoán được rằng nhị thiếu gia đã rớt.
Kinh thành lớn vậy, nhưng tin tức lan truyền rất nhanh. Nhà bên cạnh có người đỗ, pháo nổ rộn ràng vang dội.
Ta chưa bao giờ thấy tiếng pháo lại chói tai như vậy, vội chạy đi đóng hết cửa nẻo, khóa chặt cửa sổ, chỉ hận không thể dùng bông bịt kín các khe hở.
Nhị thiếu gia không nói gì, lầm lũi trở về viện của mình. Suốt một ngày một đêm, thức ăn ta mang đến đặt ngoài cửa, một hạt cơm cũng không động tới.
Như thế làm sao được? Dù buồn thế nào cũng không thể không ăn cơm chứ.
Kiếm Như khuyên đại thiếu gia đến khuyên nhủ nhị thiếu gia. Không ngờ đại thiếu gia chỉ bất đắc dĩ nói: “Đệ ấy có lẽ không muốn gặp ta.”
Nghĩ lại cũng đúng, nhị thiếu gia năm nay đã mười chín tuổi. Nhưng đại thiếu gia năm mười chín đã đỗ cả ba kỳ thi liên tiếp. Nếu là ta, ta cũng không muốn gặp đại thiếu gia.
Chiều hôm sau, thấy thức ăn mang tới lại để nguyên cả giờ không động, ta không nhịn được, giơ tay gõ cửa.
Lúc đầu không ai trả lời, sau gõ thêm mấy lần, bên trong vọng ra tiếng đồ vật vỡ tan, nhị thiếu gia cáu gắt quát: “C/ú/t đi——”
Nhị thiếu gia bảo ta c/ú/t, ta liền cút sao? Tất nhiên là không rồi.
Nhị thiếu gia mắng ta vài câu, ta không sao cả. Nhưng ngài ấy không ăn cơm không uống nước, sẽ đổ bệnh mất.
Ta kiên trì không ngừng gõ, như chim gõ kiến vậy, gõ rất lâu cuối cùng cũng mở được cửa.
Cửa vừa mở, một luồng không khí nồng nặc mùi rượu ập tới. Nhị thiếu gia chân trần đứng trước mặt ta, hai mắt đỏ hoe, không nói không rằng liền đẩy ta một cái.
“Ngươi không nghe ta bảo c/ú/t đi à?”
Được rồi, ta rút lại câu nói trước đó —— “Nhị thiếu gia mắng ta vài câu, ta không sao cả.”
Thực tế, nhị thiếu gia ra tay thật sự không nhẹ. Ngài ấy không chút nể nang, đẩy mạnh khiến ta ngã xuống, thức ăn đổ tung tóe đầy đất.
Phản ứng đầu tiên của ta là, tiếc quá, bát sứ vỡ mất, biết thế đã mang bát gỗ.
Sau đó mới từ từ cảm thấy đau trên người. Ngẩng đầu lên, nhị thiếu gia đã đóng sầm cửa lại, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này, ta cảm thấy Kiếm Như đúng là người rất thông thái. Mấy ngày nay, dù cũng rất lo lắng cho nhị thiếu gia, nhưng huynh ấy đều đi vòng qua viện của ngài ấy để tránh gặp mặt.
Đến tối, ta lại mang cơm tới. Lần này ta đã rút kinh nghiệm, thay bằng bát gỗ và chuẩn bị thêm một bát canh ngọt giải rượu. Ta chỉ gõ nhẹ cửa như để làm tròn bổn phận, rồi xách váy định chạy ngay.
Không ngờ lần này cửa mở ngay lập tức. Nhị thiếu gia đứng ở cửa, mặt không biểu cảm, gật đầu chỉ về phía trong.
Ngài ấy nói: “Vào đi.”
Vào… đâu chứ? Không lẽ ngài ấy định nhốt ta lại trong phòng rồi đánh đòn?
Ta không muốn vào chút nào, vết thương trên tay còn chưa lành. Ánh mắt nhị thiếu gia thoáng dao động, yết hầu chuyển động, cuối cùng nói một câu: “Xin lỗi.”
Ta thấy ngài ấy không còn vẻ hung hãn như ban ngày, liền nhặt hộp cơm trên đất, dè dặt bước vào phòng.
Vừa vào đến nơi, ta đã thấy căn phòng chẳng khác nào chiến trường, xác chai rượu vứt ngổn ngang khắp nơi, chẳng còn chỗ nào để đặt chân.
Nhị thiếu gia đá vài cái chai sang bên, tạo một khoảng trống nhỏ, rồi lười nhác nói: “Ngồi đi.”
Chủ nhân đứng, làm sao nô tỳ như ta dám ngồi?
Ta gãi đầu, đáp: “Nhị thiếu gia, ngài ăn chút gì đi, để nô tỳ dọn dẹp giúp ngài.”
Nói rồi, ta mang mấy cái bình rượu trống ra ngoài, tiện thể lấy một cái chổi quay lại. Nhị thiếu gia dựa hờ vào cửa, nhìn ta quét dọn, tay vẫn cầm một bình rượu nhỏ, uống tiếp.
Ta liếc nhìn ngài ấy hai lần, định nói vài lời an ủi, nhưng nghĩ đến ban ngày bị đẩy ngã, ta lại không dám. Không ngờ, ánh mắt của ta lại chạm phải ánh mắt của nhị thiếu gia. Ngài ấy hơi khựng lại, bước đến bàn, cầm bát canh giải rượu lên, uống một hơi hết sạch.
“Thập Lục, có phải ngươi nghĩ ta thật vô dụng không?”
“Sao lại thế được, nhị thiếu gia có lẽ chỉ chưa phát huy hết khả năng, lần sau chắc chắn sẽ đỗ thôi.”
“Khoa thi ba năm một lần, ba năm rồi lại ba năm, đời người có được mấy lần ba năm?”
“Nô tỳ nghe nói, trong trường thi, có cả những ông lão năm sáu mươi tuổi. Nhị thiếu gia tuổi còn trẻ đã đỗ tú tài, đã hơn vạn người rồi.”
Nhị thiếu gia cúi đầu nói nhỏ: “Hơn được vạn người, nhưng vẫn không chạm nổi gấu áo của ca ca.”
Điều này…
“Mỗi người có thế mạnh riêng, nhị thiếu gia không cần phải so sánh với đại thiếu gia.”
“So hay không so, ta tự hiểu rõ. Ta không phải người có khiếu đọc sách, đỗ được tú tài đã là may mắn. Dù có học thêm ba mươi năm, cũng không thi đỗ nổi như ca ca.”
Nhị thiếu gia nói vậy, trên mặt mang vẻ chế nhạo, nhưng ánh mắt lại đầy u sầu. Danh tiếng của ca ca vang xa, thiên hạ chỉ biết Nguỵ Chiêu liên tiếp đỗ đầu ba kỳ thi, mười chín tuổi đã là người xuất sắc nhất cả nước. Nhưng có mấy ai biết rằng, nhà họ Nguỵ còn có một người đệ đệ tên Nguỵ Lăng?
Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tìm được một câu: “Nhị thiếu gia… ngài bán trâm giỏi mà.”
Nhị thiếu gia bật cười: “Thập Lục, ngươi đúng là biết an ủi người khác.”
A? Đó là đang khen ta? Hay mắng ta?
Hai ngày sau, phu nhân cuối cùng cũng sắp về đến nơi. Chúng ta nhận được tin từ sớm nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta quét dọn viện của phu nhân ba lần liền.
Trong lúc đó, đại thiếu gia gọi ta lại, hỏi tay ta bị làm sao. Ta ngạc nhiên nói: “Đâu có sao đâu ạ.”
Đại thiếu gia nhíu mày: “Bình tưới hoa nặng đến mức ngươi không xách nổi bằng một tay à?”
Từng lớp băng gạc được tháo ra, thuốc bột được rắc lên, rồi lại từng vòng từng vòng băng lại. Khoảng cách gần đến mức ta có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ dưới hàng mi của ngài ấy. Chỉ thấy đại thiếu gia áo trắng như tuyết, tựa tiên nhân.
Ôi, trên đời sao lại có người vừa đẹp vừa dịu dàng như đại thiếu gia? Ta nhìn mà ngẩn ngơ.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Ta chống cằm, nói: “Đại thiếu gia, ngài thật tốt. Không biết cô nương thế nào mới xứng làm thê tử của ngài. Có lẽ chỉ có tiên nữ mới xứng, nhưng tiên nữ thì biết tìm đâu ra.”
Đại thiếu gia nhíu mày hai lần.
“Ngươi lo chuyện này làm gì? Nói đi, đang yên đang lành sao lại làm tay bị thương?”
Ta cười hì hì: “Chân trái vấp chân phải ạ.”
“… Nói bừa.”
Như để phạt ta vì nói dối, ngài ấy siết một nút băng thật chặt trên tay ta, làm ta đau phải rụt lại.
“Đã biết đau, lần sau cẩn thận hơn.”
12
Sau khi phu nhân trở về, bà đã có một trận cãi vã dữ dội với nhị thiếu gia. Lý do là nhị thiếu gia muốn tòng quân.
Người hiền lành, nhã nhặn như phu nhân vậy mà tức đến mức ném cả chén trà, sai Kiếm Như đi tìm roi mây, định dùng gia pháp với nhị thiếu gia.
Nhị thiếu gia cũng là người gan lì. Ngài vén áo bào lên, quỳ thẳng trên nền gạch, bộ dáng như thể “muốn đánh, muốn giet, tùy ý mẫu thân”.
Thế là phu nhân vừa đánh, vừa lau nước mắt.
Bà nói: “Con có biết phía Bắc chiến loạn liên miên, người Thổ Phồn hung bạo, thậm chí có thể ăn sống cả m/á/u thịt người khác. Con đi làm gì?”
Nhị thiếu gia đáp: “Nếu đã có loạn, thì cần có người tài. Con đi lập công danh.”
“Nhà họ Nguỵ sinh con, nuôi con, thiếu con ăn mặc bao giờ? Con cần gì phải liều mạng đi lập công? Hiện giờ trong nhà tình hình ra sao? Cha con bệnh nặng một trận, sức khỏe không còn như trước. Đại ca con đến nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu con lại xảy ra chuyện gì, ta e chỉ còn cách đập đầu mà chet thôi. Đường mà gia đình sắp đặt cho con, là mười năm đèn sách miệt mài. Chỉ vì thi rớt mà con nói bỏ là bỏ? Lần sau thi tiếp là được. Nguỵ Lăng, con đúng là kẻ hèn nhát! Mẹ khinh thường con!”
Nhị thiếu gia bình thản nói: “Nếu con lại không thi đỗ thì sao? Nếu cả đời này con cũng không đỗ thì sao? Lẽ nào con dựa vào cha và ca ca để nuôi sống cả đời? Mẹ, từ nhỏ con đã không thể tĩnh tâm để đọc sách, từ bé đến giờ đã chịu không biết bao nhiêu trận đòn. Đến giờ này, mẹ còn không hiểu lòng con sao?”
Phu nhân khựng lại, rồi càng đánh mạnh hơn, đến mức lưng và vai nhị thiếu gia không còn chỗ nào lành lặn.
Cuối cùng, đại thiếu gia phải đứng ra ngăn lại.
Ngài ấy đứng chắn trước mặt nhị thiếu gia, cúi mắt hỏi: “Đệ đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nhị thiếu gia đáp: “Ca, đệ đã quyết ý.”
“Vậy được.” Đại thiếu gia quay người, cúi chào phu nhân một cái rồi nói: “Mẹ, hãy để đệ ấy đi. Nhị đệ đã lớn, nên để đệ ấy tự quyết định cuộc đời mình.”
Phu nhân khóc nói: “Không được đi! Nói gì thì cũng không được đi!”
“Vậy mẹ hãy cùng đánh con đi.”