Thập Lục Nương - Chương 10
10
Sau khi qua năm mới, phủ Vĩnh Xương Bá có người đến.
Ta biết, đại thiếu gia và đích tiểu thư của phủ Vĩnh Xương Bá vốn có một mối hôn sự. Nếu không phải đại thiếu gia gặp chuyện, e rằng giờ này đã thành thân rồi.
Đại thiếu gia và người của phủ Vĩnh Xương Bá nói chuyện rất lâu trong chính sảnh. Khi ta vào thêm trà, không dám ngẩng đầu, chỉ nghe lỏm được vài từ rời rạc như “Ngũ tiểu thư”, “Ba Lăng”, “gửi thư” gì đó.
Còn nhớ lần trước Thôi Cửu kể cho ta, từng thoáng nhắc đến rằng đích nữ của phủ Vĩnh Xương Bá xếp thứ ba trong nhà.
Ta thở dài, cuối cùng lời Thôi Cửu nói lại thành thật.
Khi Kiếm Như tiễn người của phủ Vĩnh Xương Bá ra ngoài, nhị thiếu gia chặn họ lại ở hành lang.
Ngài ấy gọi một tiếng: “Trần Thế Bá.”
Người lớn tuổi kia dừng bước, nhận ra người gọi, trên mặt nở một nụ cười.
“Đây chẳng phải là Lăng Nhi sao? Lâu rồi không gặp, lớn thế này rồi, quả thật là một chàng trai tuấn tú.”
Nhưng nhị thiếu gia lại không thân thiện như vị trưởng bối này. Ngài ấy đứng dưới bóng râm hiên nhà, thần sắc lạnh lùng, cả người sắc nhọn như một thanh kiếm sắp tuốt khỏi vỏ.
“Xin Thế Bá chuyển lời đến lão gia nhà ông: ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đời người vô thường. Phủ Vĩnh Xương Bá, tốt nhất đừng ức hiếp nhà họ Nguỵ chúng ta là không có người.”
Câu này nói chẳng khách sáo chút nào. Vị Trần Thế Bá nghe xong, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Không khí đang căng thẳng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nhàn nhạt: “Nguỵ Lăng, không được vô lễ.”
Quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào đại thiếu gia cũng đã ra đây. Ngài ấy đứng dưới mái hiên, tay chắp sau lưng, tà áo khẽ bay, không rõ vui hay giận.
Nhị thiếu gia khắp người toát ra sự lạnh lùng, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời đại thiếu gia. Sau một hồi giằng co, ngài ấy cúi chào rồi bỏ đi.
Bữa cơm tối hôm đó, ai nấy đều mang tâm sự, không ai ăn ngon miệng.
Nhị thiếu gia lại càng không thấy bóng dáng đâu. Ta đến phòng ngài ấy tìm, không thấy người, cũng chẳng rõ ngài ấy ra ngoài từ lúc nào.
Đến tối, lo rằng đại thiếu gia đói bụng, ta đi nấu một bát chè ngọt mang đến.
Trong phòng đèn leo lét, đại thiếu gia thả lỏng nắm lấy một cuốn sách, nửa nằm trên chiếc xe lăn của mình.
Theo ta quan sát, từ khi ngài ấy đi lại được, ít khi ngồi xe lăn, không hiểu sao hôm nay lại ngồi lên.
Ta đặt bát chè xuống, lúc rời đi không nhịn được mà nhắc: “Thiếu gia, đèn tối quá, coi chừng hại mắt.”
Đại thiếu gia quay đầu nhìn ta, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn.
Chỉ cần ngài ấy làm động tác này, ta liền biết tâm trạng ngài ấy không tốt. Tuy thường ngày đại thiếu gia hay mỉm cười, nhưng khi tâm trạng tồi tệ, lại quen vô thức gõ tay như vậy.
Nhưng thực ra, việc ta nhận ra những chi tiết nhỏ này cũng chẳng giúp ích được gì.
Buổi chiều người phủ Vĩnh Xương Bá đến, lại nói những chuyện đó, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tâm trạng đại thiếu gia không thể nào tốt được.
Đại thiếu gia gõ nhè nhẹ nhiều lần, rất lâu sau mới cất lời: “Thập Lục, ngươi cũng nghĩ ta đã phế rồi, đúng không?”
Ta vội đáp: “Sao có thể chứ! Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, người phủ Vĩnh Xương Bá vốn chẳng phải người tốt, sau này chúng ta không qua lại nữa là được.”
Đại thiếu gia khẽ vuốt đầu gối phải, cười nhạt: “Chẳng có gì để nghĩ nhiều hay không. Ta thật sự là phế rồi. Chân ta e rằng không thể hồi phục được nữa.”
“Phì phì phì, ai nói thiếu gia chúng ta không hồi phục được? Chẳng qua là chưa đến lúc thôi. Dưỡng thêm một thời gian nữa sẽ khỏi. Thiên hạ thiếu gì danh y, sao có thể không chữa được chứ?”
“Ngươi không cần nói những lời an ủi ta. Phế rồi chính là phế rồi, ta tự biết trong lòng.”
Rất hiếm khi ta thấy trên gương mặt đại thiếu gia lộ ra biểu cảm vừa cô đơn vừa mỉa mai như vậy, tựa như có cây kim đâm thẳng vào tim ta.
Do dự một lúc, ta hạ quyết tâm, nói ra những lời thật lòng không nên nói: “Nô tỳ từng nghe rất nhiều người kể, đại thiếu gia trước đây rất xuất chúng. Đáng tiếc nô tỳ đến muộn, chưa từng thấy phong thái năm xưa của ngài. Ngày đầu tiên nô tỳ gặp đại thiếu gia, ngài đã như thế này rồi. Nhưng dù chân ngài không tốt, cũng không ảnh hưởng gì đến việc nô tỳ kính ngài, trọng ngài, yêu quý ngài. Ngài tính tình tốt, không tùy tiện đánh mắng hạ nhân, luôn luôn chu đáo, không để nô tỳ ăn cơm thừa, còn cho nô tỳ tiền may áo. Một đại thiếu gia tốt như thế, thiên hạ tìm đâu ra? Đại thiếu gia của chúng ta tài cao bát đấu, Hoàng thượng có thể bẻ gãy chân ngài, nhưng không bẻ gãy được kiến thức đầy bụng của ngài, cũng chẳng bẻ gãy được khí phách ngút trời của ngài. Sao ngài có thể là kẻ phế nhân chứ? Ngài rõ ràng là người tốt nhất trên đời này!”
Đại thiếu gia nhìn ta đăm đăm rất lâu.
Một lúc sau, khóe môi ngài khẽ nhếch lên, vậy mà lại cười.
“Nha đầu này, nói chuyện đâu ra đấy, vậy ngươi có biết vì sao ta bị đánh trượng không?”
Hả? Chuyện lớn như thế này, sao ta có thể biết được?
Ánh mắt Đại thiếu gia dần hiện lên vẻ hoài niệm.
“Đừng nói là ngươi không biết, ngay cả ta, mãi sau mới hiểu ra. Hôm đó ở triều đình, bất kể ta nói gì, làm gì, trận đòn này ta vẫn phải chịu. Hoàng thượng hiểu ta quá rõ. Người như ta, cách chức hay giáng chức đều chẳng có ích gì. Chỉ khi làm mất mặt ta trước mọi người mới có thể mài mòn được khí chất cao ngạo của ta.”
Ta nghe mà ngẩn ngơ, thốt lên: “Hoàng thượng tại sao lại làm như vậy?”
“Đúng vậy… Tại sao nhỉ…”
Đại thiếu gia ngừng lại một chút, rồi cười nhạt:
“Vì Hoàng thượng đã già. Ông ấy già rồi, vừa muốn sử dụng Thái tử, vừa phải đề phòng Thái tử. Ông ấy tỉa bớt đôi cánh của Thái tử để có thể yên tâm ngủ ngon giấc. Ông ấy đánh gãy chân ta, cách chức ta, để sau này khi Thái tử đăng cơ, một khi tái sử dụng ta, ta chắc chắn sẽ cảm kích vô cùng, hết lòng trung thành với hoàng thất. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Hoàng thượng, vừa làm suy yếu thế lực của Thái tử, vừa mở đường cho tương lai của ông ta. Đường đời ta trước đây đi quá thuận lợi, khí chất quá cao ngạo, Hoàng thượng răn dạy ta để ta hiểu rằng, sấm sét hay mưa móc đều là ân đức của quân vương. Thủ đoạn của người trên, một mũi tên trúng ba đích, đây chính là—thuật cai trị của đế vương.”
Nói đến đây, đại thiếu gia từ từ mở bàn tay, mượn ánh sáng tỉ mỉ quan sát các đường chỉ trong lòng bàn tay mình. Giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng đầy gai góc.
Lúc này ta hoàn toàn quên mất những gì đại thiếu gia kể đều là chuyện cơ mật đến nhường nào, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, tay chân lạnh toát, suýt nữa đứng không vững.
Ta vốn nghĩ rằng, đại thiếu gia chỉ nói sai điều gì đó hoặc làm sai chuyện gì đó mới dẫn đến tai họa. Không ngờ đằng sau còn có nhiều uẩn khúc đến vậy.
Triều đình giet người không thấy m/á/u, thực sự còn nguy hiểm hơn chiến trường gấp trăm lần.
Mãi lâu sau ta mới khó khăn tiêu hóa được những lời đại thiếu gia vừa nói, rụt rè hỏi: “Vậy, thiếu gia, sau này ngài tính sao?”
Đại thiếu gia lạnh lùng nhếch môi, hàng mi dài đen tựa mực. Dù vẫn là phong thái của một công tử thế gia giữa cõi đời nhơ bẩn, nhưng toàn thân lại tỏa ra sự sắc bén lạnh lùng như đ/a/o ki/ế/m.
Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn, tim đèn cháy đến tận cùng, ngọn lửa nhảy lên hai lần rồi tắt lịm.
Đại thiếu gia bỗng bừng tỉnh, giơ tay gọi ta lại gần. Ngài khẽ chạm vào hai búi tóc trên đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không phải là việc ngươi nên bận tâm. Đã muộn rồi, đi ngủ đi.”
Ta làm sao ngủ được. Nhưng đại thiếu gia đã nói vậy, ta đành trở về phòng.
Cả đêm ta trằn trọc trên giường, không sao ngủ nổi, trong đầu cứ nghĩ mãi về những lời đại thiếu gia nói.
Nghe ý ngài ấy, vài năm nữa, ngài vẫn sẽ vùng dậy, vì Thái tử đăng cơ rồi nhất định sẽ trọng dụng ngài.
Nhưng—sao mà khó chịu thế này—nếu cứ đi theo con đường Hoàng thượng đã vạch ra, cảm giác chẳng khác gì bị bán đứng mà còn phải cảm kích rơi nước mắt đếm tiền cho kẻ bán mình.
Sáng hôm sau, ta bò dậy với đôi mắt gấu trúc, nhanh chóng đi nấu cháo. Đại thiếu gia dẫn Kiếm Như đến phủ Vĩnh Xương Bá để từ hôn.
Vốn dĩ, chuyện hôn sự, cha mẹ định đoạt, mối lái sắp đặt, theo lý phải là trưởng bối nhà họ Nguỵ đứng ra, không đến lượt đại thiếu gia tự mình đi từ hôn. Nhưng chuyện này, phủ Vĩnh Xương Bá đã ức hiếp người trước, nhà họ Nguỵ lại không có trưởng bối ở kinh thành, lễ nghĩa đầy đủ hay không, chẳng ai có thể trách ai.
Ta nhìn theo bóng đại thiếu gia rời đi, lòng đầy chua xót.
Từ sau khi bị đánh trượng đến nay, lần đầu tiên ngài ấy ra ngoài, lại là để từ hôn. Chuyện này thật sự khiến người ta thấy khó chịu.
Lúc trở về, mặt Kiếm Như đen như đáy nồi, tay không mà về, cả khế ước hôn nhân cũng trả lại rồi.
Còn đại thiếu gia thì trông không có vẻ gì khác thường. Nhị thiếu gia khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Vẫn là từ hôn là tốt. Đích tiểu thư cao sang của họ nếu đã không vừa ý nhà họ Nguỵ chúng ta, thật sự cưới về làm đại tẩu ta, e rằng sẽ khóc lóc, làm loạn, thậm chí t//ự t//ử mất thôi.”
Đại thiếu gia nghiêm khắc liếc nhìn nhị thiếu gia một cái để cảnh cáo. Nhị thiếu gia thản nhiên nhún vai: “Có gì mà không thể nói? Phủ Vĩnh Xương Bá nâng cao đạp thấp, họ có thể làm, người khác lại không được nói?”
“Nguỵ Lăng—”
Thấy không khí trở nên căng thẳng, ta vội đứng ra hòa giải: “Ờm—Đại thiếu gia, trên đường về, ngài có thấy bà lão giọng lớn bán kẹo hồ lô không?”
Kiếm Như khẽ nói: “Đâu có tâm trạng mà để ý chuyện đó.”
Không ngờ đại thiếu gia suy nghĩ một lúc, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười.
Ngài nói: “Thấy rồi, giọng đúng là lớn, tinh thần rất tốt.”
“Thấy là tốt rồi. Lát nữa ra ngoài mua đi, mấy ngày không ăn, nhớ phát thèm. Còn có bà thím bán canh lòng dê nữa, đi muộn một chút là hết, tiết trời se lạnh thế này, ăn canh lòng dê là hợp nhất. Ờ này, chi bằng chúng ta nấu lẩu dê đi, mấy vị gia, xin làm ơn giúp Thập Lục một tay.”
Nhị thiếu gia nhìn ta với vẻ mặt “con bé này có biết mình đang nói gì không”, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đại thiếu gia từ khi sinh ra chưa từng vào bếp.”
“Vậy hôm nay vừa hay để nhị thiếu gia mở mang tầm mắt—đi nào, đi nào, một nhà cùng nhau vào bếp nấu ăn mới là đoàn kết.” Ta vừa nói, vừa đẩy từng người ra khỏi chính sảnh như đuổi vịt.
Ngoài trời nắng đẹp, sắc mặt nhị thiếu gia dịu đi đôi chút nhưng vẫn không tình nguyện, cúi đầu nhìn ta: “Nha đầu này, sao mà lợi hại thế, dám sai bảo cả ta.”
Ta ngẩng cao đầu nhìn ngài ấy: “Đây đâu phải sai bảo? Đây chẳng phải là gì nhỉ, giúp người làm niềm vui à. Có câu đường thấy bất bình, rút đ/a/o tương trợ. Nô tỳ một mình làm không nổi lẩu dê, mấy vị gia rút đ/a/o giúp một tay, nô tỳ trong lòng cảm kích vô cùng.”
Nhị thiếu gia hừ lạnh: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Ta không vui, quay đầu nhìn đại thiếu gia: “Chủ nhân, xin ngài phân xử cho nô tỳ.”
Ánh nắng chiếu lấp lánh trong mắt đại thiếu gia, ngài khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng xoa đầu ta một cái, thấp giọng mắng: “Nghịch ngợm.”