Thanh Nha - Chương 5
11
Mã Thế Siêu đè ta xuống giường. Giống như kiếp trước, bắt đầu x//é quần áo của ta. Nỗi sợ hãi của kiếp trước và nỗi sợ hãi của giờ phút này cùng nhau ập tới, ta nói: “Mã Thế Siêu, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kĩ rồi hãy làm tiếp.”
“Tiện nhân.”
Mã Thế Siêu xé rách vạt áo ta: “Ta đương nhiên hiểu được, ngươi mỗi ngày khiêu khích ta, không phải là vì muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và tướng quân sao? Tướng quân là ai, há có thể không nhận ra thủ đoạn của ngươi à? Tối nay ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, xem tướng quân có nỡ giet ta hay không.”
Ta nhìn hắn: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta khiêu khích ngươi là do nhận được sự phân phó của tướng quân các ngươi. Ngươi cuồng vọng tự phụ, không phục quân kỷ, không coi ai ra gì, hắn đã sớm muốn ngươi chet. Đạo lý chim bay tận lương cung tàng, thỏ khôn chet chó lại lên thay, ngươi chưa từng nghe qua à?”
Động tác của Mã Thế Siêu dừng lại.
“Ta là thê tử chưa qua cửa của hắn, phu thê đồng tâm, hắn là Đế vương ta là Hoàng hậu, mà ngươi cũng chỉ là người ngoài, trước hay sau luôn là như vậy.”
Mã Thế Siêu lại t//át ta hai cái, nói ta lừa hắn.
“Vậy chúng ta đánh cược, xem lát nữa hắn có giet ngươi hay không.”
Hai tay Mã Thế Siêu chống trên người ta bắt đầu run rẩy, qua một lúc hắn nghiến răng nói:
“Đánh cược thì đánh cược, lão tử sợ ngươi chắc.”
“Được!”
Ta thấp giọng nói: “Nếu ta thua, hắn động sát ý ngươi cứ lập tức phản loạn, chỉ cần mang một nhà ba người ta rời đi, hai mươi vạn binh quyền ta sự hai tay dâng lên.”
Hắn cả người ngẩn ra, phảng phất mới nhớ tới, trên tay ta còn có hai mươi vạn binh mã. Cược này, hắn nhận. Dù sao từ lúc xé vạt áo ta ra, hắn cũng đã không còn đường lui.
Về phần ta, mặc kệ kết quả sau này như thế nào, ta cũng sẽ không thua.
Nếu Tống Thời Hành dễ dàng tha thứ cho Mã Thế Siêu, vậy ta sẽ tiếp tục ở lại, kế hoạch vẫn như cũ. Nếu Tống Thời Hành giet Mã Thế Siêu, vậy càng tốt.
Sức ảnh hưởng của Mã Thế Siêu trong quân doanh chỉ sau hắn, hậu quả này hắn gánh không nổi. Đúng lúc này, Tống Thời Hành vén rèm đi vào. Ta nắm lấy cổ áo lộn xộn, trốn ở phía sau hắn thấp giọng khóc.
Mã Thế Siêu thị uy nâng thắt lưng quần. Ngoài dự liệu của ta, Tống Thời Hành không hề do dự, kề k//iếm trên cổ Mã Thế Siêu. Kết quả này, ngay cả ta cũng kinh ngạc.
Cùng kiếp trước, không giống nhau.
“Ta đã nói với ngươi, người của ta không nên động!”
Tống Thời Hành gằn từng chữ: “Ngươi muốn chet, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Mã Thế Siêu vẻ mặt kinh ngạc. Trong mắt Tướng quân chỉ có quyền thế, ngày hôm nay vì một nữ nhân mà muốn tự tay ch//ặt đ//ứt cánh tay phải của mình.
Hắn thua cược. Hắn hét lớn một tiếng, rút đ//ao phản kích Tống Thời Hành, lao tới tóm lấy ta. Bọn họ đ//ao k//iếm tương tàn, trong quân cũng hỗn loạn, ta đứng ở cửa chờ kết quả.
Một canh giờ sau, Mã Thế Siêu chet, chet không nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hành. Tống Thời Hành vứt k//iếm, kéo ta đến quân trướng của hắn.
12
“Thế nào?” Tống Thời Hành đè nén tức giận hỏi ta.
“Ngoài dự liệu của ta, Tướng quân lại cam lòng giết hắn.”
Ta sửa sang lại y phục: “Rất hài lòng.”
Hắn lại nắm lấy cánh tay ta, lại lặp lại một câu.
“Ta đang hỏi nàng, hắn có làm gì nàng không?”
Ta nhìn về phía ánh mắt của hắn, tìm tòi nghiên cứu biểu cảm của hắn. Đáy mắt hắn dâng lên sự tức giận, là cảm xúc ta chưa từng thấy qua cũng không thể giải thích.
Tống Thời Hành mất bình tĩnh, lần đầu tiên ta gặp chuyện như vậy. Ta cảm thấy rất tốt.
“Ta không sao.”
Ta đẩy tay hắn ra: “Thân thể tốt, tâm tình càng tốt hơn.”
Hắn không nói gì nữa, hất rèm đi ra ngoài, một lát sau mẹ ta vội vã tiến vào.
“Tướng quân bảo ta tới chăm sóc con. Mã Thế Siêu có làm gì con không?”
Ta lắc đầu.
Cái chet của Mã Thế Siêu, mang đến hiệu quả còn lớn hơn so với ta nghĩ. Hắn lúc trước phản bội triều đình mang theo năm vạn binh về dưới trướng Tống Thời Hành, hiện tại hắn vừa chet, binh của hắn lập tức hợp lại muốn giet ta báo thù cho Mã Thế Siêu.
Ta cũng không hiểu, Tống Thời Hành còn chờ gì nữa? Sao không giet ta? Ta nghĩ đến những gì Lang tiên sinh nói trước khi đi. Kẻ tự phụ như Tống Thời Hành, nữ nhân ở trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có thể bị khống chế.
Ta có chút bướng bỉnh cũng có năng lực, nhưng cũng chỉ là nữ tử. Chỉ cần thành thân hai quân của ta và hắn sẽ hợp nhất, thiên hạ chỉ có thể là thiên hạ của hắn.
“Nói cho cùng hắn vẫn cảm thấy, mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán và kiểm soát của hắn.”
Ta là của hắn, cho nên quân của ta cũng chính là của hắn.
Ngày đại hôn, quân doanh treo đầy lụa đỏ. Ta dặn dò cha mẹ: “Không cần lo cho sống chet của con, hai người chỉ cần rời đi, ra ngoài sẽ có người tiếp ứng.”
Cha mẹ đáp ứng, ba bước một lần quay đầu lại mà đi.
Ta mặc hỉ phục, ở trong quân diễu võ dương oai đi một vòng, thuộc hạ của Mã Thế Siêu nhìn thấy ta, tức giận mắng chửi, hận không thể lập tức tiến lên x//é x//ác ta ra thành từng mảnh.
Trong trướng nến đỏ ấm áp, Tống Thời Hành một thân hồng y tiến vào: “Lang tiên sinh không tới, thật có chút tiếc nuối.”
“Đợi ngày khác khi ngươi đăng cơ, mời hắn tới uống rượu là được.” Ta rót rượu cho hắn.
Hắn ngẩn ra, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai chén rượu, ta ngầm hiểu đổi lại vị trí của hai chén rượu, lại suy nghĩ một chút, dứt khoát đổ hết.
“Tướng quân tự rót rượu đi, như vậy chắc chắn sẽ không có đ//ộc.”
“Cũng tốt.” Hắn nói.
Hắn đi ra ngoài tìm một vò rượu mang vào, rót hai chén cho ta và hắn. Hắn đưa rượu cho ta, ánh mắt lưu luyến, ta nghĩ đến kiếp trước ta và hắn thành thân, không có người xem lễ, cũng không uống rượu giao bôi, hắn cởi hồng bào để lại một câu báo ân xong thì rời đi.
Kiếp này, hắn thay đổi thật đúng là lớn.
Lúc uống rượu giao bôi, hắn ghé sát vào tai ta nói: “Cha mẹ nàng vui mừng quá nên uống say, chạy loạn ra khỏi quân doanh, ta đã cho người đưa về rồi.”
Tay ta run lên, rượu vẩy lên vai hắn.
“Đừng lo lắng, ta sai người hầu hạ hai người họ nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi thôi.”
Ta vịn bàn, mới không để cho mình ngã xuống.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Ta cố bình tĩnh lại, hỏi hắn: “Ngươi tự tin nghĩ chỉ cần cưới ta là có thể có được binh mã của ta sao?”
Tống Thời Hành lắc đầu.
“Cưới nàng chỉ là vì muốn cưới nàng, không liên quan đến binh mã của nàng.”
Tống Thời Hành chỉnh sửa lại tóc mai của ta: “Thứ ta muốn, từ trước giờ đều không thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Ta cười khẽ nhìn hắn: “Lần này, không nhất định như vậy.”
Ánh mắt hắn hơi mơ hồ, động tác cũng trở nên chậm chạp một chút.
“Là nến?”
Hắn giơ tay muốn dập tắt nến, ta lắc đầu: “Vô dụng thôi, ngươi đã trúng đ//ộc rồi.”
May mà hắn chú ý, còn bày một cặp nến long phượng. Nếu không ta cũng không có cơ hội hạ đ//ộc. Tống Thời Hành ngã xuống, giằng co với ta trên bàn, hắn nói: “Vậy là, nàng vào đây cũng không có ý định sống sót ra ngoài sao?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tống Thời Hành, ngươi tin có kiếp trước với kiếp này không?”
“Nếu có kiếp trước, nàng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta.” Tống Thời Hành tự tin nói.
Thật đúng là, từ ngày ta gặp hắn, ta đã ở trong lồng giam của hắn, cho đến khi chet.
“Kiếp này sẽ không.” Ta nói cho hắn biết.
13
Bên ngoài quân doanh ánh lửa ngút trời, tiếng la hét giet chóc nổi lên bốn phía.
Trong lúc Tống Thời Hành nhìn chăm chú, ta bưng trà uống thuốc giải, nhìn về phía hắn mỉm cười.
“Quân của ta đến rồi.”
Tống Thời Hành khinh thường cười: “Nàng không thể giet ta.”
Hắn thật sự không tin, ta dám giet hắn. Giống như hắn vẫn luôn tự tin, ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Nhưng ta dám.
Đêm nay, quân của Mã Thế Siêu nổi dậy, cùng tiêu diệt Tống Thời Hành. Quân trong tay Tiêu Mục chia làm sáu đường, dẫn binh giet tới. Quân không có tướng, trong quân hỗn loạn, Tống Thời Hành thất bại thảm hại.
Một tháng sau, hữu quân do Nhâm Phong lĩnh liên tiếp bại trận, lui về tây bắc, rời khỏi quan ngoại, bị Tiêu Mục đuổi theo suốt trăm dặm, lấy đầu của hắn.
Nửa năm sau, cùng ngày Tống Thời Hành vây khốn kinh thành kiếp trước, ta mang binh bao vây kinh thành. Cùng ngày Tống Thời phá thành, ta phá kinh thành.
Cùng ngày Tống Thời Hành giet tân đế, đứng ở Càn Khôn điện gặp quần thần, ta thay y phục mới búi tóc cao ngồi ở trên.
Bọn họ quỳ lạy, hô to: “Cung nghênh tân chủ.”
“Nghe này.”
Ta vén rèm, nói với Tống Thời Hành ngồi phía sau: “Bọn họ gọi ta là tân chủ, mà không phải Hoàng hậu.”
Nếu ánh mắt có thể giet người, hắn khẳng định đã giet ta vô số lần.
“Là ngươi dính ánh sáng của ta, mới ngồi được ở chỗ này.”
Tống Thời Hành thống khổ nhắm hai mắt lại. Sáu ngày sau, ta đăng cơ xưng đế, định quốc hiệu là “Yến”. Cũng giống như quốc hiệu của Tống Thời Hành kiếp trước. Nhưng không giống nhau chính là, lần này ta là quân vương, mà hắn là tù nhân.
Trong tiếng pháo mừng, ta ngồi ở bên ngục tù nhìn Tống Thời Hành, hắn đã tuyệt thực sáu ngày bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía ta, ánh mắt bối rối.
“Phùng Thanh Nha, nàng không chet?”
Hắn kinh ngạc gọi tên ta. Sau khi hét lên, hắn đau đớn cau mày, ánh mắt sắc bén biến thành đau khổ vô tận.
“Lần này, nàng hài lòng chưa?”
“Không phải hài lòng, là sảng khoái.” Ta nói cho hắn biết.
Rất sảng khoái! Tống Thời Hành, trên đời này, không có gì khẳng định là sẽ không thay đổi, ví dụ như ngươi mạnh ví dụ như ta yếu, ví dụ như… ta yêu ngươi!
Cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Mục bước vào, nắm tay ta đi ra ngoài: “Đi xem pháo hoa, nhìn hắn có ý nghĩa gì?”
“Được, xem pháo hoa.”
“Ngươi còn giữ hắn lại làm gì, để ta giet đi.”
“Hôm nay là ngày lành, ngày mai hẵng giet. Giet xong thì ch//ôn hắn ở trước mộ cha mẹ ta.”
Lúc này một quả pháo hoa thắp sáng đêm tối….Sáng rực mà chói mắt!
[HẾT]