Thanh Nha - Chương 4
08
Có mỏ sắt, còn có mỏ vàng trong tay, việc chiêu binh càng thêm thuận lợi. Chỉ ngắn ngủi ba tháng, ta đã có tám vạn binh mã, bằng với số binh mã kiếp trước Tiêu Mục chiêu mộ được, nhưng thời gian so với hắn còn ngắn hơn.
Ta kéo quân kỳ lên, một chữ “Phùng” tung bay trong gió. Tám vạn người chia làm hai cánh quân trước sau. Tiền quân do ta và Tiêu Mục dẫn dắt, hậu quân thì giao toàn quyền cho Lang tiên sinh.
Chúng ta khởi quân từ Lang Gia trại cách kinh thành một trăm hai mươi dặm, liên tục phá ba phủ sáu châu mười tám huyện, khống chế vùng đông nam kênh đào.
Tam phủ là tai mắt của kinh thành, ngay khi nơi đó vừa bị phá, triều đình lập tức xuất binh tấn công. Tiêu Mục từng nói: “Cả Tống Thời Hành cũng không dám đánh tam phủ này, nếu chúng ta động thủ, nhất định sẽ trở thành bia ngắm của triều đình.”
“Không sao.”
Ta nói với Tiêu Mục: “Thánh Thượng thân thể bị bệnh không nhẹ, sống không qua tháng này, đến lúc đó mấy vị hoàng tử sẽ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cũng sẽ hỗn loạn một tháng, chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị.”
Kiếp trước Thánh thượng băng hà, Tống Thời Hành trong quân hát vang chúc mừng, vũ nhạc suốt ba ngày không ngừng. Ta và mấy đầu bếp bận rộn không ngơi tay, mấy ngày không ngủ.
“Còn nữa,” ta thấp giọng nói: “Nơi này gần với địa phận của Tần vương, đối với Tần vương ta đã có cách.”
Ta không có cách đối phó Tần vương, ta chỉ làm theo thủ đoạn của Tống Thời Hành kiếp trước. Tần vương cũng là kiêu hùng, cho dù là dụng binh hay là mưu lược đều không phân cao thấp với Tống Thời Hành, nhưng người này có một nhược điểm, đó là đa tình.
Điểm yếu của hắn, chính là thê tử của hắn.
Kiếp trước, Tống Thời Hành tập kích núi Long Đài, vây bắt Tần vương phi ở trong đó, Tần vương nhất thời rối loạn trận tuyến, hai binh giao đấu suốt ba tháng, Tần vương thất bại thảm hại, cuối cùng t//ự v/ẫn trước m//ộ Tần vương phi ở núi Long Đài.
Lúc nghe được, ta vô cùng hâm mộ Tần vương phi. Nhưng hiện tại không còn hâm mộ, có nàng ở đây, mới cho ta cơ hội lợi dụng.
Tháng mười cùng năm, trời đông giá rét ở Tây Bắc, ta và Tiêu Mục nửa đêm bao vây núi Long Đài. Tần vương phi đang ẩn thân ở đây.
Ở đỉnh núi, ta gặp được Tần Vương phi, dung mạo so với trong tưởng tượng của ta còn đẹp hơn, ngay cả tiên tử trên trời cũng không hơn gì mấy.
“Không đẹp bằng tỷ tỷ.” Tiêu Mục khinh thường.
Một năm nay hắn đã cao hơn, y phục cách hai tháng sẽ may lại, hiện tại nhìn hắn ta đều phải ngẩng đầu.
“Ta đẹp?”
Ta liếc hắn một cái: “Ngươi khen ta thông minh ta sẽ càng vui hơn đó.”
Tần vương phi đưa chén trà cho ta, lại cười nói: “Thế nhân đều truyền Phùng Thanh Nha cân quắc hào kiệt, hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng là danh bất hư truyền.”
“Vương phi khen sai rồi, ta chỉ là sống ra dáng một con người hơn mà thôi.” Ta nói.
Tần vương phi như có điều suy nghĩ: “Hôm nay thiên hạ bị chia c//ắt, người ta xem trọng nhất vẫn là ngươi.”
Tần vương phi cảm thấy triều đình đã suy tàn, không đáng nhắc tới, Tần vương quá không quả quyết, trong lòng tình cảm chiếm hết bảy phần.
“Vốn Tống Thời Hành giành phần thắng lớn nhất, nhưng hôm nay gặp ngươi, ta lại cảm thấy ngươi sẽ thắng hắn.”
Ta rót trà cho nàng, thấp giọng nói: “Tần vương chỉ cần đầu hàng, ta sẽ thả hai vị rời đi, đi làm một đôi thần tiên quyến lữ.”
Vốn tưởng rằng Tần vương phi sẽ cảm kích vui sướng, nhưng nàng lại tỏ ra khinh thường.
“Không cần, một nam nhân mà thôi.”
Nàng vuốt ve cẩm y hoa phục: “Trận chiến cuối cùng ta sẽ giúp ngươi một tay, không vì cái gì khác, đơn giản là vì ngươi làm chuyện ta không làm được. Vương hầu tướng quân, ai quy định phải là nam nhân mới có thể làm được?”
Nàng cười to rồi rời đi: “Phùng Thanh Nha, ngươi phải thắng. Như vậy ta chet mới không uổng phí!”
Sau sự kinh ngạc là nể phục, ta cùng Tiêu Mục đưa nàng rời đi.
Tần vương đến rất nhanh, mang theo sáu vạn quân. Hắn ở trước trận tự mình khiêu chiến, giáp phục xốc xếch dáng vẻ chán chường.
Giống như kiếp trước, hắn quả nhiên bị rối loạn trận tuyến. Trận này đánh hai tháng lẻ tám ngày, Tần vương cầm mười tám vạn binh, không ngừng tăng binh giằng co với ta, phía sau bị Tống Thời Hành thừa thế c//ắn nuốt hơn phân nửa, hắn cũng mặc kệ.
Trận chiến cuối cùng chính là vào mùng sáu tết, ngày này là sinh nhật Tần vương phi. Nàng mời Tần vương đến gặp mặt ở núi Long Đài, phu thê cùng uống một chén rượu đ//ộc, chet dưới tàng cây xanh phủ đầy tuyết trắng.
Tần vương phi để lại di thư cho ta, bảo ta th//iêu nàng, rải tr//o c//ốt lên núi Long Đài, về phần Tần vương nàng một chữ cũng không nhắc tới.
Ta đáp ứng, rải tr//o c//ốt của nàng ở khắp núi Long Đài. Tần vương vừa chet, binh lính của hắn đều quy về dưới trướng ta, Lang tiên sinh tự mình điểm binh, tổng cộng có hai mươi vạn lẻ bốn ngàn.
Quay đầu lại, cũng chỉ còn lại Tống Thời Hành.
09
Thư của Tống Thời Hành đưa tới. Kèm theo hôn thư viết sinh thần bát tự của ta và hắn.
[Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ đợi phu nhân.] Hắn viết.
Tiêu Mục nắm chặt thư ném vào trong lò lửa, nói: “Tên này một chút mặt mũi cũng không cần, vô sỉ, hạ tiện! Thanh Nha, đêm nay ta sẽ dẫn binh đi cứu cha mẹ ngươi.”
Tiêu Mục nói.
“Ai bảo ngươi gọi ta là Thanh Nha?”
Ta gõ đầu hắn: “Gọi tỷ tỷ.”
Tiêu Mục lườm ta một cái.
“Ta nói chính sự với ngươi, ngươi không nên chỉ nhìn vào mấy chi tiết nhỏ nhặt này.”
Đêm đó, Lang tiên sinh vội vàng chạy về, thương thảo đối sách cùng chúng ta ở trong hồ.
“Phương pháp lưỡng toàn duy nhất vừa có thể bảo đảm an toàn cho cha mẹ ta, chỉ có thể là giet Tống Thời Hành.”
Ta nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, nói với bọn họ: “Hoặc ta đi thực hiện hôn ước, thành thân cùng hắn.”
Bây giờ đã khác kiếp trước. Tống Thời Hành còn chưa đăng cơ, mà ta cũng không còn là con chó gặm xương kia nữa.
“Không được, ta không đồng ý.”
Tiêu Mục nghiêm mặt: “Ngươi đi không bằng ta đi, cho dù không thể toàn thân trở ra, ta cũng có thể đồng quy vu tận với hắn.”
“Ngươi đi chỉ có mất m//ạng. Ngươi nghi Tống Thời Hành là thư sinh văn nhược, tùy ý ngươi đ//ánh giet sao?”
Ta trừng hắn một cái: “Hãy nghe ta và tiên sinh, ngươi không nên tự tiện hành động.”
Hắn lải nhải dặn dò ta: “Không được thích hắn, cũng không được mềm lòng.”
Ta bịt miệng hắn lại: “Đó là việc liên quan đến sống chet, chẳng lẽ ta không có chừng mực vậy à?”
“Lỡ đâu…” Hắn lẩm bẩm nói.
Đêm nay chúng ta thương thảo rất lâu, định ra kế hoạch chu toàn. Buổi chiều, ta đơn thương độc mã đi tìm Tống Thời Hành.
Bên bờ kênh đào, hắn hạ doanh trú binh sáu vạn, cách trại quân ta một con sông. Cùng một địa điểm, cùng một thời điểm, ta lại một lần nữa đứng bên ngoài doanh trại của hắn, chờ đợi được triệu kiến.
Kiếp trước, ta giao ngọc bội xong đứng đợi nửa canh giờ. Trước khi đến, ta ở bên sông rửa mặt, chải đầu, lòng đầy kích động đứng ở chỗ này chờ Tống Thời Hành.
Khi đó ta không thể phủ nhận, ta luôn ôm ấp chờ mong với lời hứa trước khi đi của hắn. Nhưng thứ hắn cho ta, chỉ có coi thường.
Hôm nay, ta lại một lần nữa đứng ở chỗ này, mà kết cục, ai cũng không biết.
“Nàng đến rồi.”
Suy nghĩ xoay chuyển, Tống Thời Hành xuất hiện trước mặt ta, hắn lại tự mình ra ngoài quân doanh nghênh đón ta.
“Cha mẹ ta đâu?” Ta không muốn nhiều lời với hắn, chỉ muốn biết an nguy của cha mẹ.
“Ta dẫn nàng đi gặp họ.”
Hắn dẫn ta đi về phía trước, vén rèm lên ta nhìn thấy cha mẹ, một nhà ba người ôm nhau khóc một lúc.
Tống Thời Hành ra lệnh cho người mang rượu và thức ăn lên, mời chúng ta ngồi xuống.
“Mặc dù đang hành quân nhưng hôn sự không thể qua loa, ta đã cho người chuẩn bị, Thanh Nha cũng nghe thử một chút đi. Nếu có chỗ nào không hài lòng, ta sẽ điều chỉnh lại.”
Lời nói của hắn rất dịu dàng, phảng phất như hắn yêu ta rất sâu đậm, nhưng ta biết đây chỉ là vẻ bề ngoài hắn muốn bày ra. Hắn không có tâm.
Dứt lời, hắn gọi một người vào.
Nhìn thấy người tới, cả người ta phát lạnh, máu nóng dâng lên. Là phó tướng Mã Thế Siêu của hắn.
10
Mã Thế Siêu nhìn ta sâu một cái, đáy mắt đầy vẻ khinh thường. Ta biết, người này cuồng vọng và tự phụ.
Kiếp trước hắn biết, lúc ta đến quân doanh có mang theo tín vật đi tìm Tống Thời Hành. Mặc dù Tống Thời Hành không giới thiệu ta là ai, nhưng người sáng suốt đều biết ta và hắn nhất định có liên hệ gì.
Nhưng Mã Thế Siêu vẫn mượn danh nghĩa say rượu, lăng nhục ta. Hắn làm như vậy, là vì biết Tống Thời Hành sẽ không vì ta mà giet hắn.
Hắn nói đúng, Tống Thời Hành chẳng những không giet hắn, hơn nữa còn dễ dàng tha thứ cho hắn. Trước khi chet, ta triệu hắn vào cung châm trà cho hắn, hắn đề phòng ta đổi vị trí hai chén trà, nhưng hắn không biết, ta vốn định cùng hắn đồng quy vu tận.
Cả hai tách trà đều có đ//ộc. Khi đ//ộc phát tác hắn đau khổ giãy dụa, lật bàn mắng chửi ta, nói ta cho dù làm Hoàng hậu cũng vẫn là đồ chơi trong tay hắn và Tống Thời Hành.
Hình ảnh đảo ngược, ta nghe giọng của hắn tùy ý nói về quá trình hôn sự. Ta ngắt lời hắn: “Mã Thế Siêu.”
Ta hất cằm: “Ta sắp thành thân với Tướng quân của các ngươi rồi, thấy chủ mẫu mà vô lễ như vậy sao?”
Mã Thế Siêu sửng sốt, trên mặt đầy vẻ tức giận.
“Ta cũng không phải hạ nhân, gặp ngươi sao phải hành lễ? Ngươi là cái thá gì!”
Ta mạnh mẽ đứng lên, hắt chén trà nóng vào mặt hắn: “Ta là thê tử của chủ tử ngươi, ngươi nói ta là ai?”
“Ngươi muốn chet.” Mã Thế Siêu lúc này rút đ//ao chỉa về phía ta, ta đứng ở đối diện, không hề sợ hãi.
Bầu không khí căng thẳng, cha mẹ ta thất kinh bảo vệ ở hai bên của ta. Trong quân trướng không ai nói chuyện, qua hồi lâu, Tống Thời Hành đứng dậy hất đao của Mã Thế Siêu.
“Cút ra ngoài!” Hắn nói với Mã Thế Siêu.
Mã Thế Siêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, không dám tin chất vấn: “Tướng quân, ngươi vì một nữ nhân mà bảo ta cút?”
“Nàng ấy nói không sai.”
Tống Thời Hành sắc mặt âm trầm: “Nàng là phu nhân của ta, ngươi không tôn trọng nàng chính là đang nhục mạ ta.”
Mã Thế Siêu giống như là nghe được chuyện cười gì đó. Hắn cắn răng, quay về phía ta cúi đầu: “Mã Thế Siêu bái kiến phu nhân.”
Nói xong, hắn kéo màn trướng lên, tức giận bỏ đi. Sau một hồi trầm mặc, Tống Thời Hành nhìn về phía ta: “Thanh Nha hài lòng chưa?”
“Ta rất vui khi được ngươi ưu ái.”
Ta mời hắn ngồi: “Chỉ tiếc chưa kịp nghe xong quy trình hôn lễ, lát nữa sẽ mời Mã Thế Siêu đến nói.”
Tống Thời Hành nhìn ta thật sâu. Tâm tư của ta và hắn đều bày ra ngoài sáng, ta châm ngòi quan hệ giữa Mã Thế Siêu và hắn, mà hắn muốn nhìn xem sau lưng ta đã nghĩ ra thủ đoạn tự cứu như thế nào.
Trận này, ta và hắn luôn có một người phải chet.
Mà ta, cũng không sợ chet. Ở lại trong quân, ta không có việc gì thì đi dạo xung quanh, không tránh hiềm nghi lại càng không khách khí.
Gặp lại Mã Thế Siêu, ta sẽ ném cho hắn ánh mắt trào phúng, có lúc còn mắng hắn hai câu, hắn cũng không biết nghe Tống Thời Hành nói cái gì, luôn nhẫn nhịn ta.
“Quy củ không tệ.”
Ta đồng ý nói với Mã Thế Siêu: “Rất có dáng vẻ của hạ nhân.”
Mã Thế Siêu siết chặt nắm tay, cổ nghẹn đến đỏ bừng, nhưng một câu phản bác cũng không nói.
“Đạo lý thỏ khôn chet chó lại lên thay, ngươi đã học qua chưa?”
Ta lui về phía sau vài bước nhìn hắn: “Ta làm Hoàng hậu, người đầu tiên trừ khử chính là ngươi.”
Hắn rốt cục nhịn không được nữa, cắn răng trả lời ta: “Ngươi quá đánh giá cao bản thân mình rồi, ngươi và ta, kẻ tướng quân giet đầu tiên nhất định là ngươi.”
Qua mấy ngày, hữu quân giao đấu cùng triều đình quân đại thắng, tả quân cùng mở tiệc mừng công. Ta cùng Tống Thời Hành ngồi ở thượng vị, cùng bọn họ chúc mừng.
“Kính nàng.”
Tống Thời Hành chạm cốc với ta: “Khi ta và nàng thành thân, nhất định còn náo nhiệt hơn bây giờ.”
Ta thở dài: “Tướng quân không bằng xưng đế đi, ta cũng có thể trực tiếp làm Hoàng hậu rồi. Tránh cho ngày khác ngươi đăng cơ, lại chỉ phong ta làm Quý phi hay Đáp ứng gì đó, ta sẽ mất mặt chet mất.”
Ta cho rằng hắn sẽ từ chối. Nhưng thật không ngờ hắn lại cầm tay ta, nhẹ nhàng nói một câu: “Được, nghe lời nàng.”
Ta uống thêm hai chén, đứng dậy đi về phía tịnh thất. Đi được nửa đường, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong quân trướng.