Thanh Nha - Chương 3
06
Kiếp trước, sau khi cha mẹ qua đời, không bao lâu trong kinh thành cũng bắt đầu rối loạn. Đạo tặc hoành hành, vô số kẻ ác.
Nhưng triều đình tự lo không xuể, căn bản không có tinh lực quản, mặc kệ dân chúng sống chet, không bao lâu sau kinh thành lần đầu tiên bị vây hãm, ta theo hàng xóm trốn ra ngoài.
Sau đó, ta bắt đầu những ngày lang bạc kỳ hồ. Lúc ấy thế lực lớn nhất phương bắc có thể sánh ngang với Tống Thời Hành, là Tiêu Mục.
Người này xuất thân là thổ phỉ, cũng là người khởi nghĩa muộn nhất. Nhưng chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, hắn đã thu được tám vạn binh mã, nhanh chóng lớn mạnh.
Một năm sau đã có thể sánh ngang với Tống Thời Hành và Tần vương. Nhưng đáng tiếc, từ khi hắn khởi nghĩa đến khi ngã xuống, vỏn vẹn chỉ có bảy tháng.
Tiêu Mục bị giet cũng là một huyền thoại. Lúc ấy hắn trúng bẫy của Tống Thời Hành, toàn quân không bị thương nhưng hắn bị trúng hơn mười mũi tên, trước khi chet còn bị một mũi tên của Tống Thời Hành b//ắn g//ãy quân kỳ.
Đời sau đánh giá Tiêu Mục hữu dũng vô mưu. Đối với một vị Tướng anh dũng hắn là nhân tài hiếm có, còn đối với một vị lãnh đạo hắn lại thiếu quyết đoán, hành động quá mức lỗ mãng.
Ta tặng một trăm bình thuốc trị thương, vào ở Lang Gia trại. Đến khi ta nhìn thấy Tiêu Mục, ta và Lang tiên sinh đều kinh hãi.
“Ngươi là Tiêu Mục? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ta đánh giá người trước mắt, vóc dáng không cao, vẫn chưa thay giọng, nhưng nhìn qua không yếu ớt, chỉ là hơi ngây ngô non nớt.
Cha hắn đã qua đời hồi đầu tháng, hắn mới lên tiếp quản trại, nhìn qua có vẻ hắn quản cũng không được tốt. Tiêu Mục nhướng mày, cả giận nói: “Tiểu gia năm nay mười bốn.”
Mười bốn? Không giống lắm.
“Ta chỉ chưa cao thôi.”
Tiêu Mục rất tức giận, một đao đ//ập v//ỡ trụ đá phía trước, dùng vũ lực thị uy. Ta dở khóc dở cười, phỏng đoán kiếp trước Tiêu Mục sở dĩ hữu dũng vô mưu, có phải bởi vì tuổi hắn còn quá nhỏ khi ra đời hay không?
“Có lẽ thức ăn trong trại không ngon, buổi tối ta nấu cơm cho ngươi.”
Tiêu Mục đầu tiên là khinh thường, chờ đến khi ăn xong, hắn ăn đến ba chén lớn, cuối cùng vuốt bụng nằm ở trên chiếu.
Lang Gia trại không yên ổn, Nhị đương gia và Tam đương gia khi dễ hắn tuổi nhỏ ấu trĩ non nớt, mỗi ngày đều sinh sự muốn đoạt quyền, thậm chí còn tự ý dẫn huynh đệ xuống núi chặn đường c//ướp bóc.
Tiêu Mục sau khi biết, đ//ánh nhau một trận với Nhị đương gia. Hắn đ//ánh thua, cũng không khóc, sau đó bắt đầu ngày đêm luyện công.
“Giet người không nhất định phải dùng đao.”
Nửa đêm, ta đưa cho hắn một chén trà. Hắn kinh ngạc nhìn ta: “Không dùng đ//ao thì dùng cái gì?”
Ta và tiên sinh liếc nhau, thì thầm hai câu bên tai hắn.
“Ngươi là một nữ tử, sao dám giet người?” Tiêu Mục nhìn ta.
“Ta thay ngươi giải quyết bọn họ, nhưng sau này ngươi phải nghe lời ta.”
Ta vỗ vỗ đầu hắn: “Còn phải nhận ta làm tỷ tỷ.”
Tiêu Mục bất bình, tức giận nói: “Ngươi giet được rồi hãy nói.”
Đêm hôm đó, ta ch//ôn một ngàn lượng bạc dưới tàng cây hòe trong trại, dẫn theo con trai của Tam đương gia, vào bữa trưa ngày hôm sau đến đào tiền ra.
Cây ở trong sân Nhị đương gia, nhưng tiền lại là con trai Tam đương gia đào ra. Hai người xt//é r//ách mặt tại chỗ, mời Tiêu Mục đến phán xét, Tiêu Mục xua tay: “Muốn ta xử lý, vậy mọi người cùng nhau chia đều.”
Nhị đương gia Tam đương gia vừa nghe, lập tức không đồng ý, hai người lén đi chia tiền.
Đêm đó, ta bảo Tiêu Mục dùng tên đ//ánh lén Nhị đương gia, sau nửa đêm, Nhị đương gia cùng Tam đương gia huynh đệ tương tàn lẫn nhau.
Tử thương không ít. Nhị đương gia phế một cánh tay, Tam đương gia chet. Lại cách một ngày, quả phụ của Tam đương gia khóa cửa phòng Nhị đương gia, hắt dầu hỏa th//iêu chet cả nhà bọn họ.
Tiêu Mục dập lửa xong tới tìm ta, ngoan ngoãn khéo léo gọi ta một tiếng: “Tỷ tỷ!”
“Ngoan lắm, tỷ tỷ làm cho ngươi món móng heo kho tàu.”
Mặt Tiêu Mục đỏ bừng.
Bên ngoài, binh lính Tống Thời Hành từ Trung Nguyên nổi lên, chia làm hai cánh quân, người đứng đầu quân đội kiếp này không còn là Lang tiên sinh, mà là học trò của Lang tiên sinh, họ Đỗ. Hắn cũng rất có năng lực, nhưng chắc chắn không sánh bằng Lang tiên sinh.
Sau xuân, Tống Thời Hành chống lại Tần vương, hai người đại chiến không ngừng, có thua có thắng kiềm chế lẫn nhau.
Ta thì mang theo Tiêu Mục lặng lẽ đánh chiếm ba trại, đóng quân ba vạn, lại âm thầm chiêu mộ binh mã.
“Tiền cần phải nhiều hơn chút nữa.” Lang tiên sinh lo lắng.
“Tiền lương ngươi hứa hẹn quá cao.”
Ta ngồi ở đỉnh núi nhìn, chỉ vào một đỉnh núi xa xa: “Tiên sinh, trong núi sâu bên kia có một mỏ vàng.”
Kiếp trước ta từng nghe người ta nói qua, có người nghèo túng quá làm liều đi vào đó tr//ộm, nhưng đều là có đi mà không có về.
“Ta biết, đó là đỉnh núi Lưu Án Hầu, ngươi định làm thế nào?”
Lang tiên sinh lại lắc đầu: “Một khi ngươi động thủ, sẽ khiến cho triều đình chú ý. Đến lúc đó tất cả tính toán của chúng ta đều thất bại trong gang tấc.”
Lang tiên sinh dừng lại, ta tiếp lời hắn: “Trừ khi có người khác gánh vác thay.”
Kết quả như thế nào không biết, nhưng không làm chắc chắn không có kết quả.
07
Chúng ta xuất hai ngàn binh, cải trang thành hữu quân của Tống Thời Hành. Ban đêm tập kích mỏ vàng của Lưu Án Hầu. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chiến trường.
Kiếp trước đi theo Tống Thời Hành, ta phần lớn thời gian đều bận rộn ở phòng bếp, cho dù trong quân doanh mỗi ngày đều có thương binh, nhưng ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy chiến trường.
Giờ phút này đ//ao quang k//iếm ảnh, tiếng người gào thét ngựa hí vang quanh quẩn ở trong núi, khiến ta choáng váng.
Ta và Lang tiên sinh ngồi trên đỉnh núi nhìn, tiên sinh hỏi ta: “Có sợ không?”
Ta gật đầu: “Sợ.”
Lang tiên sinh khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói với ta: “Lão phu cũng sợ.”
Dứt lời, chúng ta cùng nhau nở nụ cười. Chuyện chưa từng trải qua, ai có thể không sợ chứ? Nhưng chúng ta tin rằng dần dần sẽ không sợ, đây chính là trưởng thành.
Xử lý xong lính canh mỏ, chúng ta giữ lại một nửa số thợ mỏ, suốt đêm phong tỏa đường núi.
Ngày hôm sau, Lưu Án Hầu dẫn binh tấn công núi, liên tục công nửa tháng không được, hắn đành quay về kinh.
Nơi này cách kinh thành một trăm hai mươi dặm đường. Ta cho rằng hắn hồi kinh để điều binh, lại không ngờ hắn dám trói tỷ tỷ của Tống Thời Hành, bảo giao mỏ vàng ra để đổi người.
Ba ngày sau, Tống Thời Hành đơn phương độc mã đến Lang Gia trại. Nhìn thấy ta và Lang tiên sinh, hắn một chút cũng không kinh ngạc, hiển nhiên đã sớm biết chúng ta ở chỗ này.
“Lang tiên sinh không muốn xuống núi phụ tá ta, lại đi theo Thanh Nha làm thổ phỉ, tiên sinh là cảm thấy ta không bằng Thanh Nha sao?”
Lang tiên sinh nhấp ngụm trà nói: “Thanh Nha hữu dũng hữu mưu, cương nhu kết hợp, thật đúng là mạnh hơn một chút so với Tống tướng quân.”
Tống Thời Hành cũng không giận, ngược lại có một cảm giác vinh dự. Giống như là khen ngợi tài năng của hắn vậy.
“Thanh Nha có thể được tiên sinh khen ngợi, cũng không thể kiêu ngạo.”
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ta và tiên sinh tình như phụ tử, còn ngươi có quan hệ gì?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta: “Thanh Nha, nàng đoạt mỏ vàng của Lưu Án Hầu, lại giá họa cho ta, hiện giờ tỷ tỷ ta ở trong tay hắn, chuyện này nàng định giải quyết như thế nào?”
“Nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hại chet, có thể là hôm nay hoặc là ngày mai thôi.”
Ta nhìn lại hắn: “Xin nén đau thương, Tống tướng quân.”
Hắn tạo phản, cũng không hề cố kỵ tỷ tỷ ruột của mình, giờ lại tới hỏi ta. Chẳng lẽ trông cậy ta đến trước mồ mả nàng ấy khóc thay hắn sao?
Hắn lẳng lặng nhìn ta, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Nàng thật sự càng ngày càng giống ta.”
Ba ngày sau, Tống Thời Hành giet Lưu Án Hầu, cứu tỷ tỷ hắn ra, nhưng tỷ tỷ hắn lại không muốn ở lại bên cạnh hắn.
“Nghe nói Lương vương phi ở trước mặt vạn quân mắng hắn là nghịch tặc, cưỡi ngựa một mình hồi kinh.”
Lang tiên sinh nói cho ta biết, ta cảm thấy bi ai thay Lương vương phi. Nếu như Tống Thời Hành thật sự muốn bảo vệ m//ạng cho nàng, giữ nàng ở trong quân, thì cho dù nàng có cánh cũng không thể bay được.
Nhưng nàng vẫn đi, ngay ngày đầu tiên trở lại kinh thành đã bị Lương vương dùng một tên b//ắn rớt ngựa. Tống Thời Hành khóc lóc thảm thiết nửa ngày, ở trong quân thề phải báo thù cho tỷ tỷ.
Binh sĩ trong quân cảm động vì sự nhân nghĩa của hắn, hơn mười vạn quân vung tay hét lớn phụ họa theo, muốn đ//ánh vào kinh thành lật đổ Đại Chu, sáng lập thịnh thế mới.
Chạng vạng tối, thủ hạ đưa thư của Tống Thời Hành cho ta, cùng với miếng ngọc bội bị ta bán đi.
[Nàng giúp ta giữ ngọc bội, ta giúp nàng chăm sóc cha mẹ, chờ ngày khác gặp lại, đó là ngày ta và nàng thành thân.]
Hai tay ta run rẩy, nước mắt trào ra.
“Tiên sinh, hắn bắt cha mẹ ta rồi.”
Ta cho rằng, ta đã giấu họ rất kĩ nhưng thật không ngờ vẫn bị hắn tìm được.
“Tống Thời Hành, Tống Thời Hành!”
Tiêu Mục rút //kiếm muốn xuống núi, tức giận nói: “Ta đi giet Tống Thời Hành! Tỷ tỷ, loại người này trong mắt căn bản không có tình yêu, tỷ ngàn vạn lần không nên động tâm.”
Tiêu Mục nhắc nhở ta. Ta biết Tống Thời Hành không có tâm, ta cũng tuyệt đối không có khả năng động tâm.
“Không vội, bình tĩnh đã.”
Ta nhắc nhở hắn cũng nhắc nhở chính mình: “Hắn tạm thời sẽ không hại tính m//ạng cha mẹ ta.”