Thanh Nha - Chương 1
01
Trong mắt của ta, Tống Thời Hành tựa vào góc tường hấp hối.
Kiếp trước, ta cầm một giỏ đậu hũ nóng hổi đi qua, phát hiện ra hắn. Ta đưa hắn về nhà, dốc hết tất cả của cải mua thuốc trị thương cho hắn, nửa năm sau hắn muốn rời đi, nhưng để lại một miếng ngọc bội cùng một câu nói.
“Ta sẽ trở về cưới nàng.”
Ta chỉ cứu hắn, cũng không cần hắn báo đáp. Ta biết thân phận mình thấp hèn, không thể trèo cao, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.
Nhưng lời nói của hắn vẫn khắc sâu trong lòng ta, trong tiềm thức dần nảy sinh tình cảm.
Đêm đó hắn rời đi thì có kẻ lạ đột nhập vào nhà ta, hại chet cha mẹ của ta. Ta trốn trong ống khói chật hẹp, mới thoát được một kiếp.
Báo quan không có kết quả, mà Đại Chu cũng bắt đầu rối loạn từ ngày hôm đó.
Ba năm sau đó, khói khởi nghĩa nổi lên khắp nơi. Ta như du hồn phiêu đãng trước cảnh này.
Sau đó ta hỏi thăm được tung tích của hắn. Ta vốn tưởng rằng, hắn cũng sẽ vui sướng giống như ta, nhưng thật không ngờ hắn không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ sai người dẫn ta đi vào quân trướng nghỉ ngơi.
Nói không thất vọng là giả, nhưng ta ngây ngô non nớt, gần như không thể phản kháng. Sau đó ta được làm đầu bếp trong quân doanh, bằng cách này ta có cơ hội nấu cơm cho hắn, đưa chút đồ ăn khuya.
Những ngày đó, ta luôn ngóng trông lúc hắn ở trong quân, ta có thể mang đồ ăn khuya cho hắn, trong đêm yên tĩnh, hắn chờ ăn cơm ta nấu, mà trong mắt ta đều là hình bóng của hắn.
Là hạnh phúc cũng là thỏa mãn. Nhưng ngày đó Tả quân đại thắng, toàn quân uống rượu ăn mừng, ta lại bị phó tướng của hắn mượn hơi men kéo vào quân trướng lăng nhục.
Ta xin hắn giúp đỡ, nhưng hắn chỉ bưng ly rượu, mặt không chút thay đổi nhìn ta. Sau khi trời sáng, phó tướng xin lỗi hắn, hắn cũng tha thứ cho tên kia.
Mà ta kéo lê thân thể tàn tạ rời khỏi quân doanh, thầm nghĩ khi trở lại kinh thành ta sẽ ch//ôn mình ở bên cạnh cha mẹ.
Cho đến lúc này ta mới hiểu được, đoạn gặp gỡ này, từ ngẫu nhiên đến không thể tránh khỏi, đều là ta làm hắn nhìn.
Tất cả những gì hắn phải trả là câu nói trước khi rời đi: “Chờ ta trở về cưới nàng.”
Chỉ là một câu nói, cũng không bao hàm tình ý, là do ta suy nghĩ nhiều. Hắn vẫn là một vì sao trên trời như trước, còn ta chỉ là một đám mây trong bùn.
Nhưng ngay vào ngày ta muốn chet, hắn tìm được ta. Khi đó, hắn đã đoạt được thiên hạ đăng cơ xưng đế.
Hắn ở trước mặt văn võ quần thần, nói ta đã cứu hắn, hắn cũng hứa hẹn sẽ cưới ta làm vợ.
“Thánh thượng thật sự là vị vua nhân nghĩa, ngay cả nha đầu bán đậu hủ cũng cảm động nhớ nhung ân nhỏ của ngài, thực hiện lời hứa.”
Quần thần nói như thế.
Ta từng hỏi qua hắn: “Vì sao? Đêm đó vì sao không cứu ta? Rõ ràng không có động tình, vậy vì sao lại lập ta làm hậu?”
Nến đỏ lắc lư, khuôn mặt hắn dưới ánh sáng lờ mờ càng thêm lạnh lùng: “Ngươi cứu ta, ta báo ân, chỉ vậy mà thôi.”
Hắn cởi hồng bào đi ra cửa. Từ đó về sau mỗi đêm hắn đều đến phòng ta, nhưng chỉ nhắm mắt tĩnh tọa một canh giờ, sau đó đứng dậy đi.
Nữ tử trong thiên hạ đều hâm mộ ta.
Một phụ nhân bình thường, lại bởi vì gặp được Thánh Thượng mà ngồi hưởng vinh hoa.
Ta chỉ mỉm cười khi nghe điều đó. Ta đã hiểu mục đích Tống Thời Hành lập ta làm hậu, hắn muốn có tiếng thơm.
Là nhân nghĩa, là vị vua mà người trong thiên hạ cam nguyện đi theo ủng hộ.
Một tháng sau, lúc hắn rời đi, ta gọi hắn lại.
“Ta giúp ngươi một lần cuối cùng, nhưng hi vọng ngươi cũng có thể chân chính hồi báo ta một lần. Sau khi ta chet, xin hãy ch//ôn ta bên cạnh cha mẹ ta.”
Tống Thời Hành không quay đầu lại.
Ngày hôm sau, ta triệu kiến phó tướng của hắn, hiện giờ là Trấn quốc tướng quân, cùng hắn uống hai chén trà đ//ộc cùng nhau đồng quy vu tận.
Ta biết kẻ này ngang ngược, làm việc vô trạng. Tống Thời nhẫn nhịn hắn đã lâu, nhưng hắn vừa đăng cơ không thể giet cựu thần.
Cho nên, ta báo thù giúp hắn.
Trước khi chet ta chỉ nghĩ, nếu như không gặp được Tống Thời Hành, cuộc sống của ta sẽ như thế nào? Hoặc là, ta tự tin hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, sẽ là bộ dáng gì?
Nhưng không quan trọng, cuộc sống của ta đã trở lại một lần nữa.
Trở lại năm mười lăm tuổi này, lại một lần nữa, trong cảnh xuân tươi đẹp, nhìn thấy Tống Thời Hành hôn mê trong ngõ nhỏ, sắp chet.
02
Bước chân của ta chỉ dừng một chút rồi nhanh chóng đi qua. Không quay đầu lại, cũng không chần chờ.
Nhưng trái tim lại đau đớn như bị x//é r//ách. Hắn nói hắn muốn cưới ta, khiến ta nảy sinh tình cảm say đắm. Hắn giữ ta ở bên cạnh hắn, lại làm cho ta sinh ra ảo tưởng.
Hắn mạnh mẽ lập ta làm hậu, làm cho ta không thể không kéo dài hơi tàn. Sau đó lại không chút lưu tình bóp chet tất cả ý niệm trong đầu ta.
Những ngày tháng đó ta thường xuyên suy nghĩ, trong suy nghĩ của Tống Thời Hành, ta rốt cuộc là người như thế nào. Là công cụ của hắn phải không?
Từ ngày ta cứu hắn, hắn có lẽ đã nghĩ kỹ, nếu có một ngày hắn làm đế vương, lập một thứ dân như ta làm phi nhất định sẽ được người trong thiên hạ khen ngợi.
Đối với tân đế như hắn, thanh danh là căn cơ để hắn ngồi vững vàng vị trí đầu thiên hạ. Sự tồn tại của ta, chỉ là một khối đá kê chân bé nhỏ không đáng kể mà hắn tiện tay nhặt được.
Đời này, ta không muốn lại có quan hệ gì với hắn.
Quán đậu hủ dựng ở giao lộ, hàng xóm láng giềng đều xông lên mua, chỉ chốc lát sau ta đã dọn sạp về nhà.
Lại đi ngang qua con hẻm kia, Tống Thời Hành đã không còn ở đây, trên mặt đất vẫn còn lưu lại những vệt m//áu loang lổ của hắn. Được thủ hạ của hắn cứu đi rồi phải không?
“Thanh Nha.”
Mẹ ta chạy chậm tới trong ngõ nhỏ đón ta, ta cũng bước nhanh: “Mẹ, đậu hủ của con bán hết rồi. ”
Mẹ không quan tâm, chỉ kéo tay ta vội vã trở về nhà, lại thần bí đóng cửa lại.
“Thanh Nha, mẹ vừa rồi đi tìm con, trên đường thấy một tiểu tử bị thương sắp chet, nên đã đưa người trở về.”
Bà nói xong nhét cho ta một xâu tiền: “Ta cùng cha con chăm sóc hắn, con mau đi mời đại phu về đây.”
Gánh trên vai rơi xuống đất, giọng ta phát run hỏi mẫu thân: “Cứu ở trong hẻm nhỏ nhà Tứ Trụ sao?”
Mẹ ta gật đầu: “Làm sao vậy, sao sắc mặt con khó coi như vậy?”
Ta hoảng loạn đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt một cái đã thấy Tống Thời Hành đang nằm mê man trên giường.
Sao có thể như vậy?
03
Ta đứng ở đầu giường, lẳng lặng đánh giá khuôn mặt Tống Thời Hành.
Kiếp trước lúc ta chăm sóc hắn cũng thường nhìn hắn như vậy, tự hỏi trên đời này làm sao có thể có người sinh ra đã xinh đẹp như vậy.
Tống Thời Hành là người tinh xảo và đẹp mắt nhất mà ta từng gặp trong cuộc sống chật hẹp cằn cỗi của ta ở kiếp trước. Nhưng trải qua một đời, ta hiểu được, bề ngoài và nội tâm của một người không phải hoàn toàn giống nhau.
Tâm tư xoay chuyển, ta thấp giọng nói: “Ném hắn ra ngoài đi!”
Cha mẹ vô cùng kinh ngạc, mẹ ta đè nén giọng nói: “Ném ra ngoài hắn sẽ chet.”
“Không ném hắn, chúng ta sẽ chet.”
Cha mẹ hiển nhiên bị lời nói của ta hù dọa. Ta xoay người giải thích với bọn họ: “Bên ngoài kinh thành đã dần bị hỗn loạn rồi, thế đạo rất nhanh sẽ thay đổi. Một kẻ lai lịch không rõ, thân lại bị trọng thương như hắn sẽ gây họa sát thân cho chúng ta.”
Chúng ta hợp lực kéo Tống Thời Hành lên, mỗi người một cánh tay kéo ra ngoài, chờ kéo tới cửa phòng, bỗng nhiên Tống Thời Hành mở mắt ra.
Ánh mắt của hắn và ta đối diện nhau, đáy mắt hắn lập tức hiện ra sát ý nồng đậm.
“Ta mang ngươi về, nhưng hiện tại không muốn cứu ngươi nữa.”
Cố nén kích động, ta nói từng câu từng chữ cho hắn biết. Sắc mặt Tống Thời Hành tái mét, ta tin nếu như không phải lúc này hắn thật sự suy yếu, sau khi bị đối xử như một cái giẻ lau nhà, hắn rất có thể giơ tay ch//ém chet cả nhà chúng ta.
“Ta có tiền.”
Tống Thời Hành nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự quẫn bách của một con cừu đang chờ bị làm thịt.
“Sau khi vết thương lành, có thể cho các người thù lao nhiều hơn.”
“Không cần. Ta muốn tiền, nhưng sẽ không lấy m//ạng cả nhà để đổi.”
Thấy ta nhất quyết kiên định, Tống Thời Hành gắt gao nhìn chằm chằm ta, áo choàng hoa lệ quét sạch mặt đất, mẹ ta chạy tới mở cửa hông. Ba người đang muốn hợp lực ném hắn ra ngoài.
Bỗng nhiên, ngoài cửa xuất hiện ba nam nhân áo đen cả người đầy m//áu, nhưng tay cầm trường k//iếm.
Một người trong bọn họ dùng k//iếm chỉ vào chúng ta, hai người kia khẩn trương đi đón Tống Thời Hành đang bị chúng ta giơ lên giữa không trung.
Sau một tách trà, Tống Thời Hành một lần nữa nằm ở trên giường nhà ta, lần này có thêm ba người đến. Lang y đến để thuốc lại rồi rời đi.
Tống Thời Hành uống thuốc xong, đưa cho ta một thỏi vàng, lạnh giọng nói với ta:
“Ngày mai chúng ta sẽ đi, trong lúc này mong ngươi an phận một chút.”
Ta nhận lấy vàng, xoay người muốn đi, lại dừng lại nhìn hắn.
“M//ạng của ngươi, một thỏi không đủ.”
Tống Thời Hành sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười châm chọc, như là đang nói, nữ tử thường dân như ta quả nhiên trong mắt chỉ có tiền bạc. Kết cấu nhỏ, mí mắt nông.
“Đủ rồi chứ?”
Tống Thời Hành ném túi tiền cho ta. Trước mặt hắn, ta lấy tất cả tiền rồi ném túi tiền trống trở lại cho hắn, cũng nhắc nhở hắn: “Ngày mai mau chóng rời đi!”
“Chờ một chút!”
Tống Thời Hành gọi ta lại. Ta không quay đầu lại, nhưng dừng bước chờ hắn nói chuyện.
“Chúng ta muốn ăn chút gì đó!”
Ta mở cửa đi ra ngoài, nấu cho bọn họ bốn bát mì, Tống Thời Hành ăn, hình ảnh kiếp trước hiện lên trước mắt.
Kiếp trước rất nhiều đêm, ta mang đồ ăn khuya cho hắn, hắn cũng là như vậy an tĩnh mà ăn, chúng ta cũng không nói lời nào, chỉ có ta lòng tràn đầy hình ảnh mơ hồ về tương lai tươi sáng.
Bỗng nhiên, hắn nhìn về phía ta, hỏi: “Ở gần đây, có một vị lão tiên sinh họ Lang nào không?”
Trong lòng ta giật mình, bởi vì câu nói này đời trước Tống Thời Hành cũng từng hỏi ta. Lúc đó ta đã trả lời như thế nào?
Ta nói Lang tiên sinh ta biết, thường tới mua đậu hũ nhà ta. Ngày hôm sau Tống Thời Hành bảo ta dẫn hắn đi tìm Lang tiên sinh.
Sau đó, Lang Thanh Hạc trở thành quân sư của hắn. Nhưng ta không gặp Lang tiên sinh khi ở trong quân doanh.
Ta cũng hỏi thăm qua hắn, nghe nói hắn vẫn giúp Tống Thời Hành mang theo hữu quân, cùng tả quân Tống Thời Hành trông coi tương trợ, hai quân phối hợp đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế không thể đỡ.
“Không rõ lắm.”
Lúc này, ta không chút do dự lắc đầu: “Hộ gia đình phụ cận thường hay di chuyển, tới tới lui lui quen biết không nhiều lắm.”
Tống Thời Hành nhìn chằm chằm mặt ta, như đang suy tính cái gì. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói: “Nếu để cho ta biết ngươi gạt ta, ta sẽ giet ngươi.”
“Tùy ngươi.”
Ta nở nụ cười trào phúng trả lời hắn: “Giet mấy bách tính tay không tấc sắt, ta tin tưởng ngươi có thể làm được.”
Tống Thời Hành cười nhẹ một tiếng: “Ta cũng không biết, trong bách tính bình dân lại có nữ tử lòng cứng như sắt coi tiền như m//ạng lại gian xảo như ngươi.”
“Ta cũng vậy.”
Lúc rửa chén, Tống Thời Hành vẫn đứng ở cửa sổ nhìn ta. Làm xong việc ta trở về phòng, giật mình phát hiện phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như không thể thay đổi kết cục của kiếp trước, vậy ta sống lại kiếp này có ý nghĩa gì. Ta phải làm thế nào đây?