Thanh Ngọc Án - Chương 5: Ngoại Truyện - Cố Tử An
1.
Ta vẫn luôn nghĩ mình là con trai.
Cho đến năm năm tuổi, ta học theo gã sai vặt trong phủ đứng tiểu, bị mẹ ta phát hiện.
Nàng vừa khóc vừa đánh ta, khóc rất dữ, đánh rất mạnh.
Nàng nói với ta, ta không giống người khác, vì thực ra ta là con gái.
Ta muốn hỏi nàng, bí mật này có thể giấu được bao lâu, muốn hỏi nàng sau này khi ta lớn lên thì phải làm sao.
Nhưng ta đều không hỏi.
Vì ta cảm thấy, có lẽ ta không thể lớn lên được.
Mẹ ta không được sủng ái, mẹ con ta ở Cố gia, cuộc sống còn không bằng cả người hầu.
Ai cũng có thể bắt nạt ta, dù sao ta cũng không dám phản kháng.
Như Lâm Ngọc đã nói, đá vào ta, bọn họ coi như đá vào cục bông.
Ta không dám tiếp xúc quá nhiều với người khác, ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, sợ bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.
2.
Mười tuổi, mẹ ta mất.
Không thể đợi đến khi ta trưởng thành, kế thừa gia nghiệp, trở thành chỗ dựa cho nàng.
Trung thu năm đó, Cố gia chiêu đãi rất nhiều khách khứa.
Quan lại quyền quý nườm nượp kéo đến, trong phủ vô cùng náo nhiệt, trong tiếng chén rượu va vào nhau, dường như những người này đều không có phiền não.
Chỉ có ta, mất mẹ, ngay cả một bữa cơm nóng cũng không được ăn.
Khi gặp Tạ Lâm Ngọc, ta đang bị một đám người đánh đập vì trộm bánh bao trong bếp.
Nàng lớn lên xinh đẹp như búp bê, đôi mắt to tròn.
Mặc váy vàng nhạt, đầu còn đeo hai chiếc chuông bạc.
Nhìn đám người đánh ta, nàng chống nạnh, ngẩng cao cằm.
“Người hầu của Cố gia các ngươi sao lại vô phép như vậy!”
Những kẻ trước mặt ta vênh váo hung hăng, lập tức trở nên sợ hãi.
Họ gọi nàng là ” Tạ Tiểu thư.”
Hóa ra, nàng chính là nữ nhi độc nhất của Tạ gia, Tạ Lâm Ngọc.
Nàng đỡ ta dậy, hỏi tên ta, còn chia cho ta chút đồ ăn.
Nàng nói, nàng thấy ta rất đẹp trai, mà nàng thích kết bạn với những người đẹp trai.
“Vì vậy, từ bây giờ trở đi, chúng ta là bạn.”
Nàng nói được làm được, từ đó về sau, nàng chơi với thái tử, luôn dẫn theo ta.
Lúc đó, hoàng hậu nương nương vẫn còn, nàng và thái tử vô lo vô nghĩ.
Chúng ta thường cùng nhau trừng trị kẻ ác, bênh vực kẻ yếu.
Nàng vẫn thường nói với ta: “Nhịn một lúc ung thư vú, lùi một bước u xơ tử cung.”
Dần dần, ta cũng không còn cam chịu nữa, bắt đầu học cách phản kháng.
Ta ở nhà nàng đọc rất nhiều sách, nàng và thái tử đều nói, ta đọc sách rất có thiên phú.
Nhưng của tốt trên đời thường không bền, hoàng hậu nương nương không còn nữa.
Ta lớn hơn họ vài tuổi, rất nhanh đã nhận ra, hoàng thượng kiêng dè Tạ gia, cũng kiêng dè thái tử thân cận với Tạ gia.
Tạ tướng quân ở xa biên ải, lại không còn hoàng hậu nương nương che chở, hai người họ e rằng sẽ có ngày không tốt.
Nhưng ta không muốn nhìn thấy đệ đệ muội muội của ta chịu ấm ức, ta sẽ bảo vệ họ.
Vì vậy, khi Cố gia vu cáo thái tử thông đồng với giặc phản quốc, ta đã lấy thân phận cận thần của thiên tử khuyên can hoàng thượng.
Tạ gia đời đời trấn giữ Tây Bắc, ở kinh thành không có nhiều thế lực.
Còn Cố gia là gia tộc đứng đầu Đại Yên, gia chủ Cố gia lại là cậu ruột của nhị hoàng tử.
Cho nên so với Tạ gia và thái tử, Cố gia mới là mối lo lớn nhất.
Còn về Tạ gia, đời này chỉ có một cô con gái.
Chỉ cần để Tạ Lâm Ngọc gả cho thái tử, Tạ gia sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
Hoàng thượng nghe theo.
Vì vậy nhị hoàng tử bị phế làm thứ dân.
Chúng ta cũng được sống mấy năm tháng yên ổn.
3.
Trong kinh thành có một thời gian đặc biệt thịnh hành truyện của ba chúng ta.
Các loại kết hợp đều có nhưng được ưa chuộng nhất là câu chuyện của ta và Thẩm Khanh Huyền do một người tên Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết.
Vì vậy có người hỏi ta, rốt cuộc là thích thái tử hay thích Lâm Ngọc.
Nhưng thực ra trong lòng ta, thái tử và Lâm Ngọc vẫn luôn là đệ đệ muội muội.
Ta lấy thân phận nữ nhi, giả làm nam nhi hơn hai mươi năm.
Để không bị phát hiện, ta thường xuyên đeo nịt ngực, thậm chí uống thuốc làm hỏng giọng nói của mình.
Ta không thích nữ nhân cũng không thích nam nhân.
Cả đời này của ta, chỉ mong tất cả nữ tử trên đời đều có khả năng bảo vệ bản thân và những người mình quan tâm.
Không còn là vật phụ thuộc của phụ huynh, phu quân, không còn bị nhốt trong một góc sân, cũng có thể tự do tự tại, đi ngắm trời cao đất rộng.
-HẾT-