Thanh Ngọc Án - Chương 2
“Hóa ra những gì Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết đều là thật!”
Thiên kim của chu Thượng thư dùng khăn che miệng cười nhưng không che được ánh sáng trong mắt.
Nàng không biết, ta chính là Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh nổi tiếng.
Nhưng ta biết, nàng là fan trung thành nhất của ta.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của họ, ta hiểu rằng, đêm nay ta phải bận rộn cả đêm rồi.
8.
Ta sáng tác suốt đêm, cuối cùng, tác phẩm văn học cưỡng chế đầu tiên của ta đã ra đời.
Ta tin rằng, tác phẩm mới của ta nhất định sẽ nhận được sự đồng tình của nhiều tiểu thư khuê các ở kinh thành.
Mà nghe nói, thái tử và thừa tướng, cũng đã đốt đèn trong thư phòng nói chuyện suốt đêm.
Ngày hôm sau, triều đình ban hành một loạt chính sách cải cách, được dân chúng ca ngợi rộng rãi.
Ta lần đầu tiên tự nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ ta quá bẩn thỉu?
Chẳng lẽ, họ thực sự chỉ bàn bạc chính sự?
Nhưng, điều đó không quan trọng.
Việc quan trọng nhất là sách mới của ta bán chạy.
9.
Thẩm Khanh Hiên tức giận đẩy cửa phòng ta ra.
Khuôn mặt hắn, phải nói sao nhỉ, u ám như thể bị cắm sừng vậy.
Vừa khéo hắn mặc một chiếc áo dài tay màu xanh lục, thế là ta chẳng suy nghĩ gì liền buột miệng thốt ra.
“Màu áo của điện hạ đẹp thật, chỉ thiếu mỗi cái mũ.”
Ta thì chẳng có khuyết điểm gì khác, chỉ là thích nói thật.
Quả nhiên, mặt Thẩm Khanh Hiên càng đen hơn.
Hắn hung hăng ném một quyển sách xuống trước mặt ta, giọng nói đè nén sự tức giận.
“Nàng chính là Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh phải không?”
Ta sợ hãi vội vàng che đi tác phẩm đang sáng tác dở của mình, trời biết, đây chính là tác phẩm ta viết có nội dung táo bạo nhất.
Sao có thể chứ? Sao hắn lại biết bút danh của ta?
Ta mở quyển sách ra, lập tức, cả người ta đều không ổn.
Bút danh của ta, vậy mà lại bị người khác mạo danh!
Có người dùng bút danh Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh của ta, viết truyện đồng nhân về ta và Cố Tử An!
Chẳng trách Thẩm Khanh Hiên tức giận, bảo bối thân yêu của mình bị người ta đồn đại, có quan hệ mờ ám với bà vợ trên danh nghĩa của mình, tình tiết máu chó, giật gân như vậy, không tức giận mới là lạ.
Ta cũng rất tức giận nhưng trước tiên ta phải dỗ dành Thẩm Khanh Hiên.
Ta kéo tay áo hắn, ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra nhu nhược.
“Đều là hiểu lầm, chàng nghe ta giải thích.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, rất kiêu ngạo, rất bá đạo, vươn tay lấy mất một chồng bản thảo trên bàn của ta.
Ta nhảy dựng lên, một tay ôm cổ hắn, một tay che mắt hắn.
“Điện hạ cẩn thận!”
Thẩm Khanh Hiên run rẩy cả người, tay buông lỏng, bản thảo của ta rơi đầy đất.
Hắn giãy khỏi cánh tay ta, trừng mắt nhìn ta.
“Nàng gào cái gì! Dọa chết cô rồi.”
Ta đứng chắn trước mặt hắn, mặt đầy vẻ thẹn thùng.
“Thiếp sợ điện hạ bị đau mắt hột.”
10.
Trước cường quyền, sự vùng vẫy của một tác giả nhỏ bé như ta đều là vô ích.
Bản thảo của ta vẫn bị Thẩm Khanh Hiên lấy mất và không bao giờ trả lại.
Hôm đó, đèn nến trong thư phòng của Thẩm Khanh Hiên sáng suốt đêm.
Ta cũng trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Không có gì khác, chỉ là không biết hắn đọc tác phẩm của ta có thích không.
Có đỏ mặt tía tai không?
Có nóng bừng cả người không?
Có vô thức viết vô số cái tên Cố Tử An trên giấy không?
Nhưng ta không dám hỏi, chỉ có thể dò hỏi thái giám cung nữ trong Đông cung.
Nghe nói, từ ngày đó trở đi, Thẩm Khanh Hiên thường một mình ở trong thư phòng, ngồi suốt cả đêm.
Hơn nữa, gần đây bút mực giấy nghiên trong thư phòng của hắn đều dùng nhiều gấp đôi bình thường.
Ta xoa cằm, nhìn những bông sen sắp tàn trong ao.
Tâm trạng phải nói sao nhỉ, chua chua ngọt ngọt.
Không nhịn được liền nhớ đến một câu hát: “Trúc mã đi tìm trúc mã, thanh mai chán nản.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
11.
Ta không thể chán nản quá lâu, ta rất tức giận.
Bởi vì, tác phẩm của ta không còn bán chạy nữa.
Một cuốn truyện tên là “Trên trời rơi xuống một Lâm muội muội”, chỉ sau một đêm đã trở nên nổi tiếng khắp kinh thành, có vẻ như có thể lấn át ta.
Ta cố ý mua về xem, nội dung kể về những chuyện không ai biết giữa ta và thái tử.
Kể về việc ta thầm thương trộm nhớ thái tử như thế nào, yêu mà không được như thế nào, dùng mọi thủ đoạn để gả vào Đông cung như thế nào, cuối cùng cũng cảm động được thái tử.
Thành phần hư cấu rất nhiều, rất không đáng để giới thiệu, sẽ gây hiểu lầm cho thanh thiếu niên.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, tác giả của cuốn truyện tranh này cũng ký tên là Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh!
Thật là khinh người quá đáng.
Hoàn toàn không coi ta là nữ nhi độc nhất của đại tướng quân Đại Yên, là thái tử phi, là thanh mai trúc mã của thừa tướng ra gì.
Để ta tìm ra hắn là ai, nhất định phải cho hắn biết tay!
12.
Hàng năm vào mùa thu, hoàng thượng đều tổ chức cho hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan đi săn ở ngoại ô kinh thành.
Mà mùa thu năm nay, đúng lúc sứ thần các nước Tây Bắc vào kinh chầu mừng, vì vậy, so với mọi năm thì long trọng hơn rất nhiều.
Là thái tử phi mới nhậm chức, mùa thu đi săn, ta đương nhiên có tên trong danh sách tùy hành.
Nhưng ta lười nghe những lời nói bóng gió qua lại giữa các văn quan và sứ thần Tây Bắc.
Nghe họ nói nhảm, còn không bằng ra núi phi ngựa cho thoải mái.
Dù sao thì toàn bộ Đại Yên từ Hoàng thượng đến đại thần cả nước đều không muốn đánh trận, họ thà đem vô số vàng bạc châu báu cho man tộc Tây Bắc, để đổi lấy hòa bình tạm thời, cũng không muốn cấp thêm một phần lương thực cho những tướng sĩ đang cố thủ ở ải Yến Môn.
Ải Yến Môn quá xa, xa đến nỗi cả thành quý tộc đều cho rằng đánh trận là con đường tắt để thăng quan phát tài, mưu cầu lợi ích.
Thậm chí mấy năm trước còn có người đề xuất, muốn đem sáu tòa thành mà cha ta vất vả giành lại từ tay Lâu Lan trả lại cho Lâu Lan.
Họ nói, Đại Yên là quốc gia lễ nghĩa nên có phong thái của một cường quốc.
Họ nói, muốn lấy đức phục người, mới có thể mang lại hòa bình lâu dài.
Nhưng không ai nhớ rằng, sáu tòa thành đó, vốn là đất đai của Đại Yên, có vô số người dân Đại Yên sinh sống.
Càng không ai để ý, đó là trận thắng đầu tiên của Đại Yên kể từ khi đương kim bệ hạ lên ngôi.
13.
Ta bỏ lại thị vệ, một mình cưỡi ngựa vào núi, chuẩn bị làm một màn thái tử phi đánh hổ.
Để đảm bảo quý nhân nhất định có thể bắt được thú vật, lúc hoàng gia đi săn, sẽ đuổi thú dữ đến xung quanh bãi săn trước.
Vì vậy, ta rất nhanh đã tình cờ gặp một con hổ dữ vằn vện.
Ta cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, lặng lẽ vòng ra sau con hổ.
Đúng lúc ta nhắm vào gáy hổ, giương cung đáp tên thì phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa gấp gáp.
Thẩm Khanh Hiên cưỡi ngựa, nhanh chóng xông đến bên ta, một tay kéo tay áo ta, một tay cầm bảo kiếm.
“Thậm chí còn không mang theo một người, nàng muốn chết sao!”
Hắn tức giận gầm lên, một tiếng hét khiến con hổ quay đầu lại.
Chúa tể sơn lâm gầm lên một tiếng, thân thể Thẩm Khanh Hiên run lên nhưng vẫn nghiến răng chắn trước mặt ta.
“Nhanh chạy đi! Đừng lo cho ta!”
Con hổ nhìn cả hai chúng ta, chui vào rừng chạy mất.
Lại một trận tiếng vó ngựa truyền đến.
“Lâm Ngọc! Lâm Ngọc!”
Là giọng của Cố Tử An.
Hắn nhìn thấy ta liền hoảng hốt nhìn từ trên xuống dưới, trong tay cũng cầm một thanh kiếm.
“Ta nghe thấy tiếng hổ gầm, dọa chết ta rồi.”
“Nơi này nguy hiểm như vậy, thái tử sao lại đưa thái tử phi đến đây hẹn hò?”
Nói xong, hắn trách móc nhìn Thẩm Khanh Hiên.
Thẩm Khanh Hiên không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại.
“Thiên hạ này đều là đất của vua, cô muốn đi đâu thì đi.”
Cố Tử An không để ý đến hắn, quay đầu nhìn ta cười ôn hòa.
“Lâm Ngọc đừng sợ, có ta ở đây, không gì có thể làm hại được muội.”
Thẩm Khanh Hiên cười khẩy: “Chỉ có ngươi thôi sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
Hai người này, cưỡi ngựa bắn cung không được, kiếm pháp càng không được.
Thật không hiểu bọn họ rốt cuộc đang tranh giành cái gì, dù sao thì cũng đều dựa vào ta bảo vệ.
Có lẽ, đây cũng là một loại tình thú đi.
14.
“Sao các ngươi đều ra ngoài rồi?”
Trong bầu không khí hỗn loạn căng thẳng, ta hắng giọng, chuyển chủ đề.
Thẩm Khanh Hiên sắc mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng bá đạo thường ngày, đang dùng bảo kiếm làm gương, chỉnh trang dung mạo của mình.
“Hừ, Lâu Lan tặng cho hoàng thượng ba mỹ nhân, hoàng thượng vui mừng không thôi, tám phần là đang cảm thấy mình bảo đao chưa già, lão mà vẫn tráng, nhìn thấy đứa con trai lớn như ta ở đó thì chướng mắt lắm.”
Từ trong miệng bọn họ, ta biết được, lần này sứ thần Tây Vực đến thái độ vô cùng cung kính.
Lâu Lan vương thậm chí còn đem con gái mình hiến cho hoàng thượng.
Hoàng thượng long nhan đại hỷ, ngay tại chỗ đã phong Lâu Lan công chúa làm Tây quý phi.
Ta không nhịn được nhíu mày.
Hoàng thượng con cái thưa thớt, chỉ có ba người con trai.