Thanh Ngọc Án - Chương 1
1.
Mãi đến đêm tân hôn của ta và Thẩm Khanh Hiên, ta mới biết thì ra quyển sách ta xuyên vào là một quyển đam mỹ.
Hắn ngoảnh mặt không thèm nhìn ta, khóe miệng mím thành một đường thẳng.
“Ta và Cố thừa tướng tình đầu ý hợp, cưới ngươi chỉ là để che mắt thiên hạ.”
“Tạ Lâm Ngọc, ngươi từ bỏ đi, ngươi sẽ mãi mãi không có được tình yêu của ta.”
Ta xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy bàn tay thon dài của hắn.
“Điện hạ yên tâm, cp ta ship đều có hậu, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!”
Thật tuyệt!
Cp ta ship hóa ra là thật!
2.
Ta là nữ nhi độc nhất của Đại tướng quân, Thẩm Khanh Hiên là Thái tử đương triều.
Còn Cố Tử An, hắn vốn là thứ tử không được sủng ái nhất của Cố gia nhưng nhờ vào nỗ lực của bản thân, hắn đã trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất của Đại Yến.
Mặc dù Đại Yến có rất nhiều thừa tướng, Cố Tử An cũng chẳng có thực quyền gì.
Nhưng, không quan trọng.
Ba người chúng ta có thể coi là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ ta đã thấy hai người họ rất xứng đôi.
Một người ôn nhu như ngọc, một người lạnh lùng bá đạo.
Một người như trăng sáng trong ngần, một người như mặt trời chói chang.
Năm mười ba tuổi, công tử nhà Lễ bộ Thượng thư sỉ nhục Cố Tử An, hắn liền đá một cước khiến người ta rơi xuống sông hộ thành.
Công tử nhà Lễ bộ Thượng thư là bảo bối ba đời đơn truyền, suýt nữa thì mất mạng, tự nhiên là nháo đến trước mặt Hoàng Thượng.
Nhưng không ngờ, Thẩm Khanh Hiên thường ngày chẳng thèm để ý đến Cố Tử An lại đột nhiên nhảy ra, cùng Cố Tử An tranh nhau nhận tội.
Cuối cùng, Hoàng thượng tra rõ sự thật, mới miễn tội cho cả hai.
Năm mười lăm tuổi, Cố gia cấu kết với Nhị hoàng tử vu cáo Thái tử thông đồng với địch bán nước.
Chính là Cố Tử An, liều mạng lấy trộm chứng cứ từ thư phòng của gia chủ Cố gia.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Cố quý phi bị đày vào lãnh cung, Nhị hoàng tử bị giáng làm thứ dân.
Từ đó, địa vị của Thái tử vững như bàn thạch, trên đời không còn Cố gia nữa.
Nhờ viết truyện về hai người họ, ta còn kiếm được kha khá tiền riêng.
Có trời mới biết, khi Hoàng đế tứ hôn để ta gả cho Thái tử, ta đã tuyệt vọng đến mức nào.
Bỏ qua việc ta sợ hôn nhân sợ sinh con, chỉ muốn làm một con cá ướp muối không nói.
Chỉ riêng việc hai người họ BE thôi, ta đã không chịu nổi rồi.
May thay, ở một góc nhỏ mà ta không biết, họ đã nắm tay nhau từ lâu rồi.
3.
Đêm tân hôn, Thái tử ngủ ở thư phòng.
Tin tức chấn động này ngày hôm sau đã truyền khắp phố phường.
Ta trở thành trò cười của cả kinh thành.
Với kết quả này, ta rất hài lòng.
Bởi vì chính ta là người sai người truyền tin đi.
Không có gì khác, ta chỉ sợ Cố Tử An hiểu lầm.
Ta ghét nhất là đọc truyện ngược.
4.
Cố Tử An đến Đông cung.
Nghe nói sắc mặt hắn âm trầm, khí thế hung hăng, một cước đá văng cánh cửa thư phòng.
Ta vội vàng chạy đến, mặt áp sát vào cửa phòng lắng tai nghe ngóng.
Tiếng bàn ghế va chạm, tiếng tranh cãi nhỏ nhẹ, tiếng thở dốc kịch liệt.
Ta đứng ngoài cửa sốt ruột đến nỗi giậm chân, sao lại thành ra thế này chứ?
Ta thật muốn nhét một con mắt vào trong quá!
Cánh cửa thư phòng bị người ta mở mạnh ra, ta và Cố Tử An đâm sầm vào nhau.
Ta có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nhiều.
Ta kéo tay áo hắn, nở một nụ cười đặc trưng của bác gái đại diện khu phố.
“Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, có gì thì nói cho rõ ràng, nói ra là xong mà.”
Hắn cúi đầu nhìn ta, khóe mắt đỏ hoe.
“Hắn có phải, đối xử không tốt với ngươi không?”
Ta ngẩn người, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Thẩm Khanh Hiên cười lạnh một tiếng.
Hắn từ phía sau kéo lấy cánh tay Cố Tử An, không nói một lời đã lôi hắn ra khỏi Đông cung.
5.
Thẩm Khanh Hiên trở về đã là đêm khuya.
Hắn mặt mày mệt mỏi, vẻ mặt yếu đuối, trước mặt ta cởi bỏ áo ngoài.
Nhìn những vết thương xanh tím trên người hắn, ta không kìm được mà che miệng lại.
Hai người họ, ta đứng sai phe rồi sao?
“Có phải là ngươi sai người truyền tin không? Ngươi quan tâm đến hắn đến vậy sao?”
Hắn dựa vào lưng ghế, mắt cụp xuống, trong thần sắc mang theo vài phần chán nản.
Ta: “Ta không phải sợ hai người các ngươi sinh ra hiềm khích sao.”
“Có lẽ, ta không nên cưới ngươi.”
Dưới ánh nến, ta như thấy hốc mắt hắn đỏ hoe.
Nhìn vẻ mặt hắn, ta có chút đau lòng.
Mặc dù chúng ta là thanh mai trúc mã nhưng ta và Thẩm Khanh Hiên quen biết sớm hơn, có thể nói là cùng nhau lớn lên.
Cha ta quanh năm suốt tháng đóng quân ở biên quan, ngay cả khi thỉnh thoảng về kinh, đối với ta cũng vô cùng nghiêm khắc.
Ông luôn nói chết vì non sông là số mệnh của nhà họ Tạ, cả nhà họ Tạ đều là trung liệt, ngay cả khi ta là con gái, cũng không thể làm nhục thanh danh nhà họ Tạ.
Vì vậy, ta không học đánh đàn, không học thêu thùa, mà chính là học binh pháp bố trận, học cưỡi ngựa bắn cung.
Còn mẫu thân ta là một nữ anh hùng hiên ngang, khi ta hai tuổi, bà đã tử trận ở biên cương.
Sau khi ta xuyên đến đây, Thẩm Khanh Hiên chính là người đối xử tốt nhất với ta.
Hắn cùng tuổi với ta, khi ta luyện công đến nỗi mồ hôi đầm đìa thì sẽ tặng ta điểm tâm; khi ta đọc sách đến hoa mắt chóng mặt thì sẽ lén đưa ta ra ngoài chơi.
Mỗi lần ta gây họa, hắn đều thay ta nhận tội nhận lỗi, ngay cả khi bị phát hiện, hắn cũng luôn đứng trước mặt ta, giọng nói non nớt cầu xin tha thứ cho ta.
Những năm đó, ta dựa vào danh tiếng của hắn không biết đã gây ra bao nhiêu rắc rối.
Trước khi Cố Tử An xuất hiện, ta không phải chưa từng nghĩ đến việc lớn lên sẽ gả cho hắn.
Nhưng ta không thể phá hoại tình cảm của người khác.
Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Sẽ ổn thôi, ta không phải đến để phá hoại hai người, ta đến để gia nhập cùng hai người.”
6.
Gặp Cố Tử An là vào năm ta bảy tuổi.
Nhà họ Cố tổ chức tiệc Trung thu, mời tất cả các quan viên từ trên xuống dưới, hầu như tất cả những người quan viên có danh hào ở kinh thành cùng gia quyến đều đến dự.
Tự nhiên ta và Thẩm Khanh Hiên cũng đến.
Từ nhỏ ta đã không kiên nhẫn nghe người ta qua lại xã giao khách sáo, khen ngợi nhau xã giao.
Vì vậy, ta đã nhét một túi đầy đồ điểm tâm, lén lẻn vào hậu viện Cố gia.
Trước cửa nhà bếp, ta thấy Cố Tử An bị mấy bà tử đè xuống đất đánh đập.
Hắn hơn ta ba tuổi nhưng trông lại nhỏ hơn ta.
Thấy chuyện bất bình, tự nhiên phải ra tay tương trợ.
Ta mắng mấy bà tử kia, rồi đỡ hắn dậy.
Hắn nói với ta, hắn đã hai ngày chưa ăn gì nên đã trộm bánh bao trong bếp.
Ta chia đồ điểm tâm của ta cho hắn, từ đó chúng ta trở thành bạn bè.
Ta thường xuyên gọi hắn cùng chơi đùa, nhưng lần nào Thẩm Khanh Hiên cũng giành với ta.
Trước đây, Thẩm Khanh Hiên có được thứ gì tốt, đều là đưa cho ta trước tiên.
Từ nhỏ như bó hoa mai đầu đông, đến lớn như đồ vàng bạc ngọc ngà, bình hoa cổ.
Nhưng những thứ này, từ khi có Cố Tử An thì không còn phần của ta nữa.
Ngay cả kẹo hồ lô ngoài phố, Thẩm Khanh Hiên cũng mua cho Cố Tử An trước, rồi mới tùy tâm trạng mà mua cho ta.
Ta và Cố Tử An đi cùng nhau, Thẩm Khanh Hiên sẽ kéo hắn đi.
Ta và Cố Tử An ngồi cùng nhau, Thẩm Khanh Hiên sẽ chen vào giữa chúng ta.
Ngay cả khi cùng nhau cưỡi ngựa, ta cũng chỉ một mình ở phía trước, còn hai người họ thì song hành ở phía sau.
Nhưng không sao, nhìn hai người họ là ta vui rồi.
Soái ca, chính là có sức hấp dẫn như vậy.
7.
Ta tổ chức một tiệc ngắm hoa, mời những độc giả trung thành nhất trong số các tiểu thư khuê các ở kinh thành và một người nam nhân duy nhất là Cố Tử An.
Không có gì khác, chỉ là muốn tạo thêm cơ hội cho họ, cũng tiện thể để ta trực tiếp hóng hớt.
Thẩm Khanh Hiên đội mũ miện vàng, tay cầm chén ngọc, trên mặt hiếm khi nở nụ cười, ngồi bên cạnh ta, cả người toát lên vẻ quý phái.
Cho đến khi, hắn nhìn thấy Cố Tử An đến muộn.
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
“Cố thừa tướng bận trăm công nghìn việc, vậy mà cũng có thời gian đến dự tiệc ngắm hoa sao?”
Ngay sau đó, hắn đặt chén rượu xuống, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Cố thừa tướng cũng đã ngoài hai mươi, chẳng lẽ coi tiệc ngắm hoa của thái tử phi là tiệc mai mối sao?”
Cố Tử An không chịu thua kém, tay phe phẩy chiếc quạt xếp.
“Thần vốn đến tìm điện hạ bàn bạc chính sự, không ngờ lại quấy rầy hứng thú của điện hạ.”
Thẩm Khanh Hiên phất tay áo đứng dậy: “Bàn bạc chính sự? Được thôi, đến thư phòng.”
Trong nháy mắt, mắt của tất cả các tiểu thư đều sáng lên.