Thành Chủ Gấu Trúc - Chương 5: Ngoại Truyện
Góc nhìn của Thục Sơn Tử.
Kể từ khi ta có ký ức, ta đã bị giam trong cái chuồng tối tăm này.
Nhịn đói ba năm ngày là chuyện bình thường. Nếu lính gác có tâm trạng tốt, họ sẽ ném cho ta một cái bánh bao.
Thế mà cứ như vậy trôi qua nửa năm.
Cho đến khi có một người lạ đến trong ngục.
Những lính canh đang kiêu ngạo trước mặt ta giờ đây lại cung kính gọi hắn là thành chủ.
Hắn nắm chân ta kéo lên, đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Đây là yêu thú Thực Thiết Thú sao?”
Những người hầu đều khen ngợi, Thực Thiết Thú yêu quái trước mặt thành chủ cũng như con kiến.
Thành chủ cười lớn, ném ta ra ngoài, ta ngã đau điếng.
Những người hầu nhặt ta lên và dẫn ta đi, cho ta một chỗ ở mới.
Nghe nói, con trai thành chủ là Phù Khiêu công tử sức khỏe yếu, có đại phu trong phủ nói rằng máu của yêu thú Thực Thiết Thú là thần dược, nếu dùng máu của ta làm thuốc dẫn, có thể công tử sẽ hồi phục.
Nhìn lại, đó là những ngày yên bình hiếm hoi trong tuổi thơ ta.
Dù mỗi ngày đều bị lấy hai bát máu, nhưng không đẻ ta khô máu mà chết thì họ sẽ cho ta thức ăn.
Tiếc thay, niềm vui chẳng kéo dài, Phù Khiêu công tử vẫn không sống qua mùa đông thứ hai.
Thành chủ nổi cơn thịnh nộ.
Gã vốn định giết ta, may mà ta da dày thịt chắc lại sống dai.
Thành chủ nhận ra ta khó mà chết, nên lại sinh hứng thú, mỗi khi say rượu hoặc tâm trạng không vui, hắn sẽ đánh ta một trận cho vui và xả giận.
Sau đó, hắn phát hiện ra một trò chơi thú vị hơn. Trong tiệc, dùng ta làm bia bắn, không cần độ chính xác, chỉ cần lực mạnh. Ai bắn trúng khiến ta kêu lên đau đớn, người đó sẽ được vinh danh.
Phúc sinh ra từ họa.
Nhờ những mũi tên mang nội lực, ta đã mơ hồ chạm đến ngưỡng tu luyện.
Ta sống qua ngày làm bao cát ban ngày, đêm đến lén lút tu luyện.
May mắn thay, ta vốn có quầng thâm mắt tự nhiên, họ không phát hiện ra ta thức khuya mỗi ngày.
Bốn mươi năm thấm thoát trôi qua.
Nhân tộc cuối cùng không thể sống lâu như yêu tộc.
Thành chủ ngày càng già yếu, cuối cùng cũng hoảng sợ. Bệnh tật khiến gã loạn trí, lại nhớ đến ta.
Lần này, đại phu trong phủ lại càng kỳ quái, lại nghĩ ra cách “đổi máu.”
Này có trùng hợp không, vào đêm trước khi đổi máu, ta có thể hóa hình.
Khi thành chủ chết dưới tay ta, vẻ mặt gã như sắp nổ tung, giờ ta vẫn nhớ rõ.
Ta trước tiên quay về Thục Sơn.
Cảnh tượng ta mong đợi đến khóc vui vẻ không xuất hiện. Họ dường như rất kiêng dè, cảm giác thật vô vị.
Ta lại quay lại Thục Trung Thành.
Trong thành đang hỗn loạn, lão thành chủ đã chết, ai cũng muốn tranh giành vị trí thành chủ.
Ta nhìn phủ đông vui náo nhiệt rơi vào trầm tư: Có lẽ là một công việc béo bở.
Nếu các người không thể quyết định, vậy ta sẽ không chần chừ nữa!
Câu chuyện tiếp theo, các người cũng biết rồi đấy.
-HẾT-