Thanh Bình Không Vui - Chương 5
Quần thần ý kiến gì.
“Đại tướng tuần phòng vì lơ là trách nhiệm, suýt gây đại họa, xử tử.”
Bên bắt đầu xôn xao: “ là tướng quân hoàng thượng đích thân bổ nhiệm!”
Ta giơ bản ghi chép lên, nhấn mạnh: “Đây là ý chỉ của hoàng thượng.”
Quần thần lặng thinh, ai dám thêm gì.
“Dừng bộ việc xây dựng lăng mộ và cung điện nghỉ mát, giải tán hết phu lao động. Số tiền dư , một nửa thưởng cho các tướng quân bình loạn, nửa còn dùng để khôi phục dân sinh.”
Cả triều đình ồ lên: “A?!”
“Đây cũng là ý chỉ của hoàng thượng. Ngoài , thuế năm nay giảm một nửa.”
Thượng thư Hộ bộ nhảy dựng lên:
“Không thể ! Quốc khố trống rỗng, cũng cần tiền!”
Ta , bình thản :
“Còn xong. Thuế của dân giảm một nửa, nhưng tổng số tiền thu bằng những năm . Phần thiếu hụt, ngươi bù .”
“Chuyện gì thế ? Sao thể ép buộc như !”
“Ngươi tự nguyện giao nộp, để dẫn binh sĩ tới phủ ngươi kiểm kê tài sản?”
Thượng thư run lẩy bẩy, lắp bắp vài tiếng, liếc năm vị tướng quân như những con chim ưng đang đó, im lặng lui về.
Ta đặt bản ghi chép xuống, nở nụ ôn hòa:
“Các vị nên oán trách Thanh Bình, dù đây đều là ý chỉ của hoàng thượng.”
Quần thần gượng gạo, bầu khí triều đình trở nên hòa hợp một cách miễn cưỡng.
Trước khi tể tướng xử tử, đến thăm .
Hắn co ro đống rơm, gương mặt nhợt nhạt, tiều tụy.
“Thật ngờ công chúa chịu hạ xuống cái ngục tối dơ bẩn để thăm .”
Ta khẽ : “Dù ngươi cũng từng là nhạc phụ của , cũng từng công với Chu triều.”
Hắn thở dài, khẩy, đột nhiên ho dữ dội, một lúc lâu mới ngừng . Ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục :
“Ta thật sự hiểu, ngươi đã biết kế hoạch của từ sớm, tại giả ngốc suốt thời gian qua?”
Ta im lặng , hồi lâu mới đáp: “Nếu cuộc nổi loạn của các ngươi, lấy cớ gì để loại bỏ các ngươi?”
Hắn khựng , đó bật cay đắng, bổ sung: “Và cũng cớ gì để ngươi cướp quyền từ tay hoàng thượng.”
Phải, nếu mượn cớ cuộc tạo phản , cũng thể thu phục lòng , giam giữ hoàng thượng.
Hắn thở dài, lên nóc phòng giam, :
“Ngay tại tường thành, ngươi giết quốc vương địch quốc, trấn áp phản loạn, bắt gọn bộ giặc cướp. Công chúa, ngươi là một kẻ thông minh, nhưng thích làm những chuyện ngu xuẩn.”
“Ý tể tướng là gì?”
Hắn đầu, ánh mắt u ám:
“Ta đã về những việc ngươi làm. Ngươi phong thưởng cho công thần, xử lý gian thần, giảm thuế cho dân. Ngươi vực dậy Chu triều.”
“Việc đó gì sai?”
“ ? Ha ha… Ngươi nghĩ Chu triều còn thể vực dậy ? Công chúa, từ xuống , Chu triều đã mục nát . Ngươi thể làm gì nữa .”
“Ngươi biết cái gì gọi là vận số ? Triều đại nào cũng thời, Chu triều đã đến lúc suy tàn. Ngươi thể ngăn cản .”
Ta khẽ : “Vậy cũng thử một lần.”
Hắn lắc đầu, thở dài: “Thế giới đã thối nát đến tận gốc rễ, thể cứu vãn.”
“ nó từng .”
“Những vinh quang ngày xưa đã chôn vùi từ lâu. Tương lai chỉ còn bóng tối. Dù ngươi cố gắng thế nào, ánh sáng ngươi mang cũng chỉ là một thoáng chốc, sẽ tàn lụi.”
“Vậy thì sẽ cố gắng hết sức, dù chỉ để nó lên trong thoáng chốc.”
“Chỉ với ngươi? Ngươi và chẳng qua chỉ là những hạt cát nhỏ nhoi giữa thế giới rộng lớn . Làm thay đổi vận mệnh của một quốc gia?”
Ta tia nắng nhỏ nhoi rọi ngục tối, ánh mắt xa xăm: “Sau khi chết, thế giới lẽ vẫn sẽ tiếp tục trở nên tồi tệ.”
“ sẽ nhớ rằng, thế giới từng , từng ánh sáng.”
“Giống như bây giờ, tin rằng thế giới từng .”
“Hiện tại đang kế thừa di nguyện của tổ tiên, và trong tương lai, sẽ kế thừa di nguyện của .”
“Chúng là những hạt bụi của lịch sử , thì còn tùy cách chúng sống. Sống là hy vọng. Ta sợ thế giới sẽ tiếp tục trở nên tồi tệ, chỉ sợ mọi chấp nhận rằng nó vốn dĩ tồi tệ như thế.”
“Ngươi thể nhạo rằng ‘bọ ngựa chặn xe,’ ‘bọ ngựa lay cây cổ thụ.'”
“ luôn cần làm điều gì đó, để thế giới trông vẻ như đang dần hơn.”
“Ha ha.”
Hắn lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Ngươi quá ngây thơ, chẳng hiểu gì về bản chất con cả. Trong thời loạn thế , hy vọng mà ngươi trao cho họ chẳng khác nào một liều độc dược.”
“Hy vọng là độc dược, tuyệt vọng mới là. Việc làm là bảo vệ ngọn lửa nhỏ bé , truyền nó khắp nơi. Chỉ cần nó còn tồn tại, một ngày nào đó, ánh sáng sẽ đến.”
“Ta chỉ là một cánh phù du sống từ sáng đến tối, nhưng phù du chỉ .”
“Con cháu của , hậu duệ của Chu triều, sẽ lên, tiếp nối ngọn lửa .”
“Dù đêm dài đến , phù du chết. Một ngày nào đó, ngọn lửa mà chúng bảo vệ sẽ biến thành ánh mặt trời chói lọi, thiêu rụi mọi sự ô uế.”
Hắn chăm chú, ánh mắt mỉa mai dần chuyển thành một sự thương hại kỳ lạ.
“Thôi , thôi . Ta chỉ là một kẻ già sắp chết, những chuyện tương lai chẳng liên quan gì đến nữa.”
Hắn cúi , gượng gạo chắp tay: “Vậy thì, chúc công chúa may mắn.”
“Ta cũng chúc tể tướng lên đường bình an.”
11.
Ta giết phò mã, dù thì cũng chẳng còn sống bao lâu nữa.
Những chất độc , vốn hề thuốc giải.
Khi trở về phủ công chúa, A Lương vẫn như mọi khi, bưng một chậu thuốc .
“Hắn tỉnh ?”
A Lương lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng thoáng chút lo âu.
Nàng lo lắng gì chứ? Dù Tạ Từ tỉnh , cũng sẽ bình thản đối mặt với mọi chuyện.
Tạ Từ chết. Cú đâm của tránh chỗ hiểm. Nếu chết ở Chu triều, Ngụy quốc nhất định sẽ đến hỏi tội. Dù năm vị tướng quân đã trở về, nhưng hiện tại, chúng vẫn đối thủ của Ngụy quốc. Ta ngu ngốc đến mức tự phá vỡ thế cân bằng.
Giữ , vẫn còn lá bài thương lượng với Ngụy quốc.
Ta bước phòng, mùi thuốc nồng nặc đến mức khiến nghẹt thở.
Tạ Từ giường, lồng ngực khẽ phập phồng, trông như đang ngủ say. gương mặt đẽ đã còn nét sắc sảo và kiêu ngạo ngày nào.
“A Từ.”
Ta đưa tay vuốt nhẹ má , đặt một nụ hôn lên trán .
“Chúng , cuối cùng cũng mãi mãi ở bên .”
-HẾT-