Thần Vi - Chương 5
18.
Đêm trước khi rời đi, tôi không ngủ được.
Cảm giác giống như lần đầu tiên chuẩn bị ra đi xa, đêm trước không thể ngủ nổi.
Tôi đã nói với Giang Mộc và Tinh Tinh về việc mình phải rời đi.
Biểu cảm của Giang Mộc nhàn nhạt.
Chỉ khi tôi nói mình sẽ rời đi.
Thằng bé mới đỏ mắt.
“Mẹ, con không giữ mẹ được, trước hết mẹ phải là mẹ, con tôn trọng quyết định của mẹ.”
“Giang Mộc, cảm ơn con vì đã hiểu cho.”
Dù chúng tôi là mẹ con, không có thâm thù cũng không có đại hận, nhưng cũng không quá thân thiết, tình cảm ruột thịt cũng không thể cắt đứt, chỉ có thể bình tĩnh, tôn trọng nhau, như thế rất thích hợp.
Tinh Tinh khóc đỏ cả mắt nhưng vẫn cố tỏ ra rộng lượng.
“Thần Vi, con không sao đâu, cô muốn về nhà thì về đi.”
“Nhưng ở trên đó cô nhất định phải nhớ con, òa òa òa…..”
Tôi đau lòng lau nước mắt cho cô bé.
“Con nói cứ như cô sắp lên thiên đường vậy, cô chỉ về nhà mình thôi, cục cưng, con đừng khóc dữ như thế.”
Tinh Tinh mếu mào: “Ba con cũng lén khóc đấy.”
Tôi ngạc nhiên.
Tống Hy Niên sẽ khóc? Anh là người đàn ông cao 1m80 đấy.
Đã hơn một tuần tôi chưa gặp được anh.
Nghe nói gần đây trong bệnh viện rất bận, anh phải tranh thủ cả thời gian ngủ nghỉ.
Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định gặp anh một lần.
19.
Tôi chưa từng thấy bệnh viện hỗn loạn như thế bao giờ.
Máu bắn đầy lên tường.
Một nhóm bác sĩ, điều dưỡng đang đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Tôi nhìn thoáng qua, bệnh nhân nằm trên đó vậy mà lại mặc áo blouse trắng.
Đồng tử tôi co lại, bệnh nhân đó là ai?
Tôi không chen vào được nhưng người khác nói với tôi: “Một bệnh nhân trung niên đã tấn công bác sĩ rồi nhảy lầu tự sát.”
“Bác sĩ Lâm bị chém, nhân phẩm chính trực, y thuật cao minh, thực sự khiến người ta đau lòng quá.”
Tôi đặt tay lên ngực, tim đập không ngừng.
Tôi đã từng gặp bác sĩ Lâm, là đồng nghiệp và cũng là bạn tốt của Tống Hy Niên, một bác sĩ hiền lành tốt bụng.
Tiếng chỉ trích từ thân nhân người bệnh lại truyền vào tai tôi.
“Tống Hy Niên thật làm người ta lạnh lòng.”
“Bác sĩ Lâm thì không cứu, lại đi cứu tên tội phạm giết người kia.”
“Có thể là ghen tỵ với y thuật của bác sĩ Lâm đấy.”
“Có lẽ, đã có bác sĩ khác đi cứu bác sĩ Lâm rồi, Tống Hy Niên không chen vào được, nên mới đi cứu tên tội phạm giết người kia…”
“Vớ vẩn…”
Bọn họ chẳng biết gì hết.
Tống Hy Niên không phải là người như vậy.
Tôi không còn tâm trí để tranh cãi với họ, lo lắng chờ kết quả phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Có hai tin tốt.
“Bác sĩ Lâm đã được cứu sống, không nguy hiểm đến tính mạng, là một kỳ tích y học.”
“Tên tội phạm giết người cũng đã được Tống Hy Niên cứu sống.”
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Có sức để nói chuyện với vài người nhà bệnh nhân không hiểu gì kia.
“Bác sĩ Lâm đã có các chuyên gia y thuật cao siêu cứu chữa, Tống Hy Niên không cần phải chen vào gây thêm rắc rối. Đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ rau, đông người thì bán chạy hơn à?”
“Tên tội phạm giết người đó nên được cứu sống, để gã phải chứng kiến mình bị kết án, bị mọi người khinh bỉ, chịu đủ mọi loại chỉ trích, nếu không cứ thế chết luôn thì chỉ có lợi cho loại rác rưởi như vậy.”
Những người đó đỏ mặt, không nói gì nữa.
Khi tôi quay người, phát hiện Tống Hy Niên lại đang nghe lén.
Vẻ mặt anh mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
“Thần Vi, cảm ơn em đã lên tiếng vì tôi.”
“Nếu không, chút nữa là tôi bị oan chết luôn rồi.”
Ở nơi không người, anh lén hỏi tôi.
“Em đến đây là để nói với tôi ngày mai em không ra ngoài đúng không?”
Tôi biết, anh đang nói đến việc tôi rời khỏi hệ thống.
Tôi mỉm cười.
“Ngại quá à, ngày mai, tôi sẽ ra ngoài.”
20.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Mạn Mạn, cô ta tổ chức một bữa tiệc xa hoa trong biệt thự.
Giang Lương Thành tùy ý cô ta lăn qua lộn lại.
Hiện tại, ngoài tiền bạc, anh ta không thể cho cô ta thứ gì khác.
Giang Mộc đã nói với quản gia sẽ ra ngoài gặp Từ Thần Vi.
Giang Lương Thành cũng tùy ý thằng bé.
Bây giờ, Giang Mộc nói chuyện với anh ta còn không nhiều bằng nói với quản gia bảo mẫu trong nhà.
Hôm nay, hiếm có khi Giang Mộc chủ động gõ cửa phòng làm việc của Giang Lương Thành.
Mắt cậu đỏ hoe, giống như vừa khóc xong.
Giang Lương Thành nhíu mày: “Không phải đã nói con trai không được tùy tiện khóc sao?”
“Hôm qua khóc, hôm nay vẫn còn khóc à?”
Giọng Giang Mộc buồn bã.
“Hôm nay mẹ phải đi rồi, trở về nhà của mẹ, không bao giờ quay lại nữa.”
Nói xong, Giang Mộc lập tức rời đi.
Giang Lương Thành ngồi đó một lúc mới tỉnh lại.
Anh ta hút một hơi thuốc lá, trong lòng có cảm giác bất an khó hiểu.
Anh ta cảm thấy Từ Thần Vi không nói dối.
Là hệ thống của cô muốn đưa cô quay về.
Giờ đây, anh ta lại tin rằng cô có hệ thống.
Giang Lương Thành cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, định đi xuống lầu.
Vừa mở cửa đã thấy Tô Mạn Mạn đứng ngoài cửa.
Cô ta bước vào, trở tay đóng cửa lại.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, anh còn muốn đi tìm cô ta hay sao?”
“Giang Lương Thành, anh là đồ khốn, anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?”
Giang Lương Thành không phản bác.
Chuyện đến bây giờ, anh ta cũng không phản bác được gì.
Tô Mạn Mạn dùng cơ thể chặn cửa.
Vừa khóc vừa la hét, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cô ta đã hỏng mất một nửa.
Giang Lương Thành nghiến răng nói: “Tránh ra.”
“Hôm nay, dù tôi có chết cũng không để anh ra ngoài tìm cô ta.”
Giang Lương Thành không muốn làm tổn thương cô ta.
Bởi vì, anh ta cảm thấy cô ta cũng khá đáng thương.
Một người vợ không có chồng yêu thương.
Anh ta chỉ đứng bên cửa sổ, cười lạnh một cái.
“Tô Mạn Mạn, tôi không quản cô, cô cũng đừng quản tôi được không?”
“Những chuyện cô làm, cô đã nghĩ đến cảm xúc của tôi chưa?”
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt Tô Man Mạn dần trở nên khó coi: “Chuyện gì?”
Bây giờ Giang Lương Thành nhìn cô ta, cũng giống như nhìn một người xa lạ.
“Đặc trợ Lý, giám đốc Tô…”
“Cô muốn tìm ai cũng được, chỉ xin cô đừng gây hại những người xung quanh tôi.”
Tô Mạn Mạn khóc lóc thảm thiết: “Nếu không phải anh không quan tâm đến tôi, lạnh nhạt với tôi, tôi sẽ phạm sai lầm sao?”
Giang Lương Thành nhìn đồng hồ.
Không còn thời gian nữa.
Anh ta đẩy cửa sổ tầng hai, trực tiếp nhảy xuống.
Nếu còn không đi, anh ta cảm thấy mình sẽ phát điên.
Giang Lương Thành vừa lên xe lập tức nhấc chân đạp ga.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của anh ta.
Hy vọng Từ Thần Vi có thể ở lại.
Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn.
Anh ta điên cuồng lao đi như không cần mạng, chợt va chạm với một chiếc xe thể thao đang đến gần ở khúc cua trước mặt.
Âm thanh va chạm chói tai, anh ta hoàn toàn mất quyền kiểm soát chiếc xe.
Ý thức của anh ta dần trở nên mơ hồ.
Túi khí an toàn bật ra.
Máu trên đầu chảy ròng ròng.
Một chân bị kẹt dưới ghế không thể cử động được, có lẽ đã phế luôn rồi.
Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Giang Lương Thành bật khóc.
Khóc hệt như một đứa trẻ.
Anh ta biết mình đã không còn cơ hội.
Không còn cơ hội để giữ Từ Thần Vi ở lại.
21.
Hôm nay là ngày tôi rời khỏi hệ thống.
Nhưng tôi không đi, không ai biết chuyện này.
Cuối cùng tôi cũng tìm được hai ba con Tống Hy Niên.
Dưới ánh hoàng hôn, Tống Hy Niên đứng đó hệt như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
Lặng lẽ nhìn về phía đường bờ biển, thần sắc buồn bã suy sụp.
Mà Tống Tinh Tinh thì đang dùng xẻng nhỏ tôi đưa cho con bé để đào cát.
Vừa đào, vừa lẩm bẩm.
Tôi đến gần để nghe, vui thật.
“Cua, bạn đừng đến kẹp mình.”
“Thần Vi đi rồi, mình đã nghĩ đến một trăm điều vui vẻ mới không khóc.”
“Ba có thể kiềm chế, mình cũng vậy.”
“Nếu cua đến kẹp mình, mình sẽ thực sự khóc cho bạn xem.”
Tôi ngồi xuống, lấy những con cua nhỏ ra khỏi cát.
“Đào đi, cục cưng.”
Tống Tinh Tinh liếc nhìn tôi một cái, rồi đột nhiên ngây người, sau đó xoay người hét lớn.
“Ba ơi, nhanh đến đây, ban ngày ban mặt mà con nhìn thấy Thần Vi nè, con bị ảo giác rồi.”
Dưới ánh hoàng hôn, Tống Hy Niên từ từ nở nụ cười, khóe mắt còn đỏ lên một chút.
“Tinh Tinh, là thật đấy.”
“Thần Vi đã trở lại.”
Tinh Tinh vui mừng đến phát điên: “Thần Vi, cô không đi nữa đúng không?”
Tống Hy Niên để tay vào túi: “Không phải em nói hôm nay sẽ ra ngoài sao?”
Tôi chỉ vào cái bánh sinh nhật đặt bên cạnh: “Hôm nay là sinh nhật của anh, tôi ra ngoài mua bánh sinh nhật không được à?”
Mắt thường có thể nhìn thấy nụ cười của Tống Hy Niên trở nên rực rỡ hơn.
Tinh Tinh chạy vòng quanh trên bờ cát.
Bọt sóng đuổi theo đôi chân nhỏ của cô bé, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Ánh mắt Tống Hy Niên lấp lánh.
“À, không phải vì chúng tôi mà làm chậm trễ cô trở về nhà chứ?”
“Sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ, Thần Vi.”
Tôi khẽ nhếch môi: “Tống Hy Niên, anh hơi bị trà nha.”
“Đương nhiên không phải vì các anh rồi.”
“Mà vì tôi tạm thời không thể trở về được.”
22.
Ngày hôm qua ở bệnh viện, hệ thống vẫn còn đang cằn nhằn.
“Quả nhiên phụ nữ dễ thay đổi.”
“Tháng trước nói muốn rời đi, giờ thì muốn ở lại?”
“Hệ thống giúp tôi, lấy điểm của tôi đổi lấy sự sống của bác sĩ Lâm có được không?”
Vì hệ thống nói với tôi, vốn dĩ bác sĩ Lâm không thể cứu sống được, đáng tiếc đã qua đời.
“Được rồi, ký chủ, sau khi xác nhận, điểm sẽ bị xóa sạch, cô sẽ không còn gì nữa, cũng không thể trở về nhà.”
“Không sao đâu hệ thống, tôi sẽ tích cóp thêm, nếu không đủ thì tôi sẽ mượn điểm của mi, xin lỗi.”
Hệ thống nổi giận: “Cha cô á, làm ơn đừng nghĩ đến việc dùng điểm của tôi mãi, tôi là một hệ thống ki bo ích kỷ.”
“Không đâu, mi là một hệ thống lương thiện mà.”
Tôi biết, thực ra làm gì có cái gọi là thời gian chờ đợi ba năm.
Là hệ thống bịa ra.
Hệ thống trung ương sẽ không định ra loại quy tắc vớ vẩn như vậy.
Bởi vì hơn ai hết, hệ thống nó muốn tôi sống thật hạnh phúc.
Ở thế giới kia, tôi là một người thực vật cô độc, tỉnh dậy cũng không có bạn bè người thân.
Hệ thống muốn tôi tìm được hạnh phúc ở thế giới này.
Ngay cả căn nhà hiện tại đang ở, cũng là hệ thống tìm giúp.
“Ký chủ, đây là chỗ tốt đó, tôi cảm thấy ở đây chúng ta sẽ phát tài.”
Nó chỉ là một hệ thống, còn muốn phát tài cái gì?
Nó chỉ giúp tôi tìm người có duyên phận mà thôi.
Cũng không uổng công hệ thống, cảm ơn nó đã giúp tôi gặp được hai ba con Tống Hy Niên.
23.
“Tôi đã làm giao dịch với hệ thống, dùng hết tất cả điểm của mình để đổi lấy mạng sống của bác sĩ Lâm.”
“Vì vậy không thể rời đi được.”
Khi tôi dứt lời.
Đột nhiên Tống Hy Niên cứng người, sau đó kéo tôi ôm chặt vào lòng.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy thành dòng rơi xuống cổ tôi.
“Thần Vi, cảm ơn em.”
“Em thật sự rất tốt rất tốt rất tốt.”
Tinh Tinh đứng ở bên cạnh vỗ tay cười: “Ba, ba có xấu hổ không? Một người đàn ông lớn như vậy, còn khóc giỏi hơn cả con.”
Tôi cười đẩy anh ra: “Đúng đấy, một người đàn ông cao 1m80 mà khóc thành như vậy, định tạo thành biển à?”
Tống Hy Niên đứng thẳng dậy, ho nhẹ: “Không phải 1m80.”
Tôi ngẩn người: “Là sao?”
“Là 1m88.7, chiều cao của tôi.”
Tôi bật cười, Tinh Tinh cũng cười theo.
Mãi cho đến khi hoàng hôn chạm vào đường chân trời.
Một nhà ba người chúng tôi khoác lên mình ánh hoàng hôn.
Ôm nhau về nhà, về lại tổ ấm của chúng tôi.
(Toàn văn hoàn)