Thần Vi - Chương 3
9.
Vài ngày sau, tôi bất ngờ gặp lại Giang Mộc.
Tống Hy Niên đi công tác xa để tham dự hội thảo, nhờ tôi giúp đưa đón Tinh Tinh vài ngày.
Nhưng tôi lại quên mất trường mẫu giáo mới của Tinh Tinh cũng là trường của Giang Mộc.
Tống Hy Niên thực sự chịu chi tiền, cho con học trường mẫu giáo tư thục đắt đỏ này.
Tôi bế Tinh Tinh xuống xe, vừa đưa vào trường.
Đã gặp ngay Giang Mộc.
Trên xe còn có Giang Lương Thành mặt mày vô cảm.
Giang Mộc mở miệng muốn gọi “Mẹ”.
Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Dù đã ly hôn thì nó vẫn là con trai tôi, người quen cũ.
Tôi vui vẻ chào hỏi: “Hi, Giang Mộc.”
Kết quả thằng bé không trả lời mà lại giống như con cá nóc phồng mình, giận dỗi chạy vào lớp học.
Chồng cũ Giang Lương Thành ngồi trên xe cũng là người quen cũ.
Nhưng tôi không muốn chào hỏi.
Không ngờ anh ta lại hạ mình xuống xe, mở miệng trước.
“Không phải đã nó không có sự cho phép của tôi, cô không được gặp riêng Giang Mộc sao?”
Tôi tức đến bật cười: “Không gặp, tình cờ thôi, tin hay không thì tùy.”
Tôi không thèm để ý đến anh ta.
Giang Lương Thành đứng sau lưng tôi cười khẩy.
“Từ Thần Vi, cô còn muốn cứng miệng đến bao giờ?”
10.
Từ Thần Vi đã đi khỏi nhà hơn một tháng.
Giang Lương Thành không hiểu.
Chỉ là một người phụ nữ mảnh mai mà thôi.
Cớ sao khi cô không ở đây ngôi nhà lại trở nên trống trải đến vậy.
Nhưng anh ta cũng không cảm thấy có gì không quen.
Chỉ là Giang Mộc thường hay khóc nhè.
Bám lấy quản gia hỏi: “Khi nào mẹ mới về?”
Anh ta không biết mình có cảm giác gì với Giang Mộc.
Có lẽ do hồi nhỏ anh ta bị bỏ rơi cạnh bãi rác.
Chưa từng biết cảm giác có ba có mẹ là như thế nào.
Vì vậy, anh ta cũng không biết cách làm ba.
“Đừng khóc nữa, con trai mà cứ khóc lóc thì ra thể thống gì chứ?”
Giang Mộc nghẹn ngào: “Ba, ba có thể kể chuyện trước khi ngủ giống mẹ không?”
“Không thể, con không ngủ cũng được.”
Giang Mộc ngẩn ra.
Cuối cùng, Giang Lương Thành vẫn ngồi bên giường nhỏ của Giang Mộc, kể chuyện cho thằng bé nghe.
Giang Lương Thành càng kể, trong lòng càng bực bội.
Đáng lẽ anh ta nên ở thư phòng xem báo cáo tài chính.
Sao lại phải ngồi đây kể truyện tranh thiếu nhi?
Bộp một tiếng.
Anh ta đóng sách truyện lại.
“Tắt đèn, ngủ hay không thì tùy.”
Dù sao anh ta cũng không kể nữa.
Giang Mộc mím môi, không tình nguyện chui vào trong chăn.
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy, Từ Thần Vi tùy hứng bỏ nhà ra đi đã làm rối loạn trật tự cuộc sống của anh ta.
Cơn giận này cứ nén lại cho đến mấy ngày sau khi gặp cô ở trường mẫu giáo của Giang Mộc.
Sự bực bội trong lòng dường như giảm đi chút ít.
Anh ta đã nói mà, sao cô có thể bỏ rơi con trai được?
Còn cố tình chọn đúng lúc hiếm khi anh ta đưa Giang Mộc đi học mà đến.
Cô đúng là cứng miệng, làm trò.
Làm phu nhân Giang gia thì không làm, kiểu gì cũng phải quậy đòi ly hôn.
“Quản gia, mấy ngày tới cho Giang Mộc nghỉ học, trước mắt khoan hãy đi nhà trẻ.”
Anh ta muốn Từ Thần Vi đi một chuyến vô ích.
Muốn gặp con? Được, đến cầu xin anh ta đi.
Nhưng ba ngày sau, quản gia lại lúng túng nói: “Hàng ngày phu nhân vẫn đến trường mẫu giáo.”
“Giang tổng, hình như phu nhân đang đưa đón con nhà người khác đi học.”
“Không phải cố ý đến nhìn tiểu thiếu gia…”
Giang Lương Thành sững sờ.
11.
Tống Hy Niên xem như giữ lời hứa.
Khi tôi chăm sóc Tinh Tinh được ba tháng, anh đã tìm được một bà dì hiền lành đến chăm sóc cô bé.
Theo thói quen, khi có thời gian rảnh tôi cũng sẽ giúp đỡ.
Nói là chăm sóc cô bé, chẳng bằng nói là chúng tôi bầu bạn với nhau.
Khi Tống Hy Niên không bận, anh cũng thường nấu ăn chiêu đãi tôi.
Có lẽ do thói quen nghề nghiệp của bác sĩ.
Anh thường mổ cá ra trước để bỏ xương, hoặc gỡ thịt ra khỏi xương rồi mới nấu.
Nhưng hương vị cũng coi như khá ổn.
Mỗi lần tôi đều vừa sợ vừa thỏa mãn ăn hết đồ ăn.
Ăn xong, Tinh Tinh thường chơi ghép hình nam châm trên bàn nhỏ trong phòng khách.
Chúng tôi ngồi trò chuyện trên ghế sofa.
Có cảm giác năm tháng yên bình đến lạ.
“Nghe bà dì nói, gần đây Tinh Tinh lại thường gọi ba mẹ trong mơ.”
Tống Hy Niên ừ một tiếng.
“Bà dì mới, Tinh Tinh cần thời gian thích nghi.”
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh có làm cái gì kích thích, khiến Tinh Tinh trong lúc ngủ cũng khóc đến tỉnh dậy không?”
Tống Hy Niên nhỏ giọng nói: “Năm ngoái ba mẹ Tinh Tinh gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi mất.”
“Tâm lý của Tinh Tinh cần thời gian để thích ứng.”
Tôi ngẩn ra: “Vậy anh là ai?”
“Bọn buôn người?”
Tống Hy Niên không nhịn được cười: “Nghĩ gì vậy? Tôi là cậu ruột của cô bé.”
“Chị gái mất, tôi nhận nuôi cô bé, sống như cha con, không muốn cô bé bị xã hội nhìn nhận bằng con mắt khác.”
Tôi vỗ nhẹ anh: “Anh cũng có trách nhiệm phết.”
Đột nhiên Tống Hy Niên xích lại gần tôi.
Thậm chí tôi còn có thể ngửi thấy mùi cỏ nhè nhẹ trên người anh.
“Thần Vi, cô nghĩ người đàn ông độc thân nuôi con như tôi thì có cô gái nào để ý không?”
“Quá để ý ấy chứ, đẹp trai, công việc tốt, quan trọng là có tình yêu…”
“Vậy cô có để ý tôi không?”
“Tôi…”
Cảnh diễn chuyển đổi quá nhanh.
Tôi có hơi đỡ không nổi.
“Tôi không được.”
“Tại sao?”
“Ba năm sau, tôi phải về nhà.”
Tống Hy Niên thu lại nụ cười nhạt.
Khuôn mặt có chút ảm đạm.
“Thần Vi, cô không quên được chồng cũ sao?”
Tôi cười: “Sao có thể?”
“Nghe nói người ta sắp kết hôn rồi.”
Lông mi Tống Hy Niên khẽ rung, ánh mắt sáng lên.
Trong giọng nói không giấu được sự phấn khích.
“Thật sao?”
“Vậy tôi có nên tặng một món quà lớn để chúc anh ta tân hôn vui vẻ không?”
Tôi ngẩn ra.
“Tống Hy Niên, chồng cũ của tôi sắp kết hôn, anh phấn khích cái gì vậy?”
Vui mừng như thể chồng cũ của anh ta sắp kết hôn vậy.
12.
Gần nửa năm trôi qua.
Từ Thần Vi không hề có dấu hiệu muốn quay lại Giang gia.
Dường như cô đã dứt khoát ra đi.
Mỗi ngày Giang Lương Thành đều bận rộn, số lần nhớ đến Từ Thần Vi cũng không nhiều.
Dần dà Giang Mộc cũng không còn khóc nhiều nữa.
Chỉ là nó thường xuyên ôm con búp bê gỗ do Từ Thần Vi làm ngồi thẫn thờ.
Nhưng mấy bảo mẫu chăm sóc thằng bé rất tốt.
Giang Lương Thành không có gì phải lo lắng.
Thế nhưng bên phía Tô Mạn Mạn đã nhiều lần ám chỉ với anh ta.
“Lương Thành, nếu ngón tay em đeo nhẫn kim cương hồng thì có đẹp không?”
Bên ngoài cũng rầm rộ loan tin Giang Lương Thành sắp cưới Tô Mạn Mạn vào cửa.
Không biết Từ Thần Vi đã nghe chưa.
Thật ra, trong trí nhớ Tô Mạn Mạn là người anh ta thích từ lâu
Có lẽ là ký ức khắc sâu từ thời thơ ấu.
Khi đó anh ta vừa đến viện phúc lợi, vừa gầy vừa yếu.
Nhưng ánh mắt hung hãn hệt như một con báo con hoang dã không chịu thua.
Do đó cũng không ít lần bị đám trẻ ở viện phúc lợi bắt nạt.
Hôm đó, anh ta bị họ đánh rất thảm.
Là Tô Mạn Mạn đã gọi viện trưởng tới, lúc đó đám trẻ bắt nạt mới giải tán.
Tô Mạn Mạn tươi cười đưa cho anh ta một viên kẹo trái cây.
“Cho này, rất ngọt.”
Ừ, rất ngọt, đó là viên kẹo ngọt nhất anh ta từng ăn thời thơ ấu.
Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nghi ngờ, người phụ nữ anh ta yêu nhất là Tô Mạn Mạn.
Chỉ là trong góc khuất nào đó của trái tim lại mơ hồ phản đối.
Ví như anh ta bị điều kỳ lạ thôi thúc, lái xe đến dưới nhà Từ Thần Vi.
Nhìn thấy Từ Thần Vi cùng một người đàn ông đẹp trai, cùng với một cô bé đáng yêu cười đùa bước vào tiểu khu.
Anh ta nhận ra người đàn ông đó.
Có hơi ngạc nhiên, vậy mà Từ Thần Vi lại quen được người như thế.
Khi một mình Từ Thần Vi đi ra.
Anh ta chặn cô lại, cười như không cười nhìn cô: “Lần này nhịn giỏi nhỉ?”
Từ Thần Vi thấy anh ta, hơi sững lại nhưng cũng không nói gì.
Anh ta đến, không phải cô nên vui mừng sao?
Đã cho bậc thang nhưng không bước xuống?
Cô không nói gì, Giang Lương Thành bỗng cảm thấy khó chịu.
“Từ Thần Vi, cô biết tính tôi, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.”
“Cô còn muốn… Giang Mộc, thì tự mình dọn về.”
“Nếu không, tôi và Tô Mạn Mạn kết hôn, cô sẽ không còn cơ hội nữa.”
Biểu cảm của Từ Thần Vi, bình thản như thời điểm đứng trong văn phòng anh đòi ly hôn nửa năm trước.
“Chúc mừng Giang tổng.”
“Khổ cho Giang tổng muốn tôi tặng quà cưới, còn cố ý tự mình đến.”
Tim Giang Lương Thành không hiểu sao chợt nhói đau.
Một ngọn lửa không tên bùng lên.
“Từ Thần Vi, cô tưởng mình câu được con cá lớn rồi sao?”