Thần Tài Trợ Yêu - Chương 4
11
Xe điện thể sửa xong trong một lần, La Khôi liền đến nhà liên tiếp mấy ngày liền.
Từ đó, bà Tôn ít khi ngoài.
Dù chạm mặt cũng vội vã né tránh, sợ chúng điều gì kinh thiên động địa.
Tôi cũng thấy vui vì điều đó.
Bà nhắc tới, cũng chẳng buồn đề cập đến chuyện đòi tiền bồi thường.
Ngay cả chiếc xe điện của bà vẫn còn chỏng chơ đất.
Tôi đã lén đá nó vài lần.
Coi như báo thù giúp chị Trần.
Chỉ là, trong một lần đang lén đá xe điện của bà Tôn, La Khôi bắt gặp.
Anh giả vờ như thấy gì, tiếp tục sửa soạn hộp dụng cụ của .
Một lát , bất chợt lên tiếng:
“Cô đá kiểu đó tác dụng , đá đầu xe .”
“Tôi đá nữa, đá .”
“Không , mà đá thì nó hỏng luôn, dễ phát hiện.”
Tôi xổm xuống lăn lộn, suýt nữa thì ngã nhào, may mà La Khôi kịp thời kéo .
Chính lúc , Lục Cần xuất hiện trong tầm mắt .
Anh ôm một bó hoa, túi quần phồng lên, thể thấy rõ hình dạng vuông vức.
Ngay khoảnh khắc thấy La Khôi kéo tay , bó hoa trong tay rơi xuống đất, những cánh hoa tản mác.
“Hai đang làm gì?”
Giọng điệu đầy chất vấn.
Thậm chí còn lao tới đấm La Khôi một cú, buộc buông tay.
Tôi hoảng hốt, nghĩ nhiều liền đẩy mạnh Lục Cần.
Vì dùng quá nhiều sức, lảo đảo về phía , gót chân đập bậc thềm, ngã xuống cầu thang.
Anh trừng mắt , đầy vẻ thể tin nổi:
“Em đẩy ?”
trong lòng chỉ sự lo lắng cho La Khôi, đối với Lục Cần chỉ oán trách:
“Sao đánh , điên ?”
Một bên mặt La Khôi đã sưng đỏ, Lục Cần tay mạnh.
Tôi vội vàng đưa đến bệnh viện, nhưng Lục Cần cản đường.
“Lâm Uyên, là ai? Em lo lắng cho ? Không thể nào, em thể quan tâm đến khác?”
Trên trán nổi đầy gân xanh, đây là dấu hiệu sắp nổi giận.
ngay cả lúc , vẫn tự lừa dối bản thân:
“Em vẫn còn giận ? Em định giận đến bao giờ? Tôi đã xin mà.”
Tôi lười cả đảo mắt, chỉ lạnh lùng bảo tránh .
Anh nhường, nhặt bó hoa lên, quỳ một gối xuống mặt :
“Uyên Uyên, hôm nay đến để cầu hôn em, chẳng em một danh phận ? Tôi thể cho em. Em vui ?”
Anh lấy từ túi một chiếc nhẫn.
Là mẫu nhẫn biết.
Tôi từng tưởng tượng cảnh tượng vô số lần trong đầu.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ là trong chuyến du lịch đến châu Âu, hoặc trong bữa tối ánh nến cùng pháo hoa rực rỡ, hoặc thể là một buổi sáng sớm tỉnh giấc.
chắc chắn là lúc trong lồng ngực đã chẳng còn chút tình cảm nào.
Tôi hất tay, làm chiếc nhẫn rơi xuống đất.
Vòng bạc chạm đất, phát tiếng vang trong trẻo, ánh sáng trong mắt Lục Cần ngay lập tức tắt ngấm.
Anh định nhặt nó lên, nhưng chỉ phủi một bàn tay đầy bụi.
Tôi chợt nhận rằng vẫn chính thức với Lục Cần.
Vậy nên, lên tiếng:
“Lục Cần, yêu nữa, đừng làm phiền .”
“Không…”
Lục Cần cuối cùng cũng nhặt chiếc nhẫn, nắm chặt trong lòng bàn tay, siết chặt đến mức hai mắt đỏ hoe.
“Em yêu , em đã yêu bao nhiêu năm như , thể đột nhiên yêu là yêu ?”
Anh về phía La Khôi, ánh mắt như tẩm độc, , mang theo chút đe dọa:
“Tôi đếm đến ba, em lập tức qua đây, sẽ bỏ qua tất cả.”
“1, 2, 3, đếm giúp luôn đó.”
Tôi dứt khoát, thèm liếc Lục Cần một cái, kéo La Khôi thẳng qua bên cạnh .
Trong tầm mắt, Lục Cần như một quả bóng xì , hai vai chùng xuống.
Khi đến cửa.
Tôi thấy giọng gần như nghẹn ngào cầu xin:
“Uyên Uyên, hôm nay đến để cầu hôn em mà.”
bước chân dừng .
Bởi vì bên cạnh, La Khôi đang ôm mặt, đáng thương kêu đau.
12
Sau khi trở về từ bệnh viện, Lục Cần vẫn .
Bó hoa trong tay đã héo úa, nhưng vẫn ôm nó bước về phía .
Thấy đoái hoài, Lục Cần bó hoa, :
“Hoa tươi nữa, chẳng trách em thích.”
Ban đầu định gì, nhưng câu , nhịn mà đáp :
“Tôi thích , chẳng liên quan gì đến chuyện hoa tươi . Dù ôm cả một vườn hoa đến, cũng thích.”
Nói xong, chính cũng sững .
Chẳng đây cũng từng như ?
Trước đây, cứ mãi tìm kiếm lý do, tại Lục Cần thích .
Mà nhận rằng, lý do chính là .
“Đừng đến nữa, vô ích thôi.”
“Vô ích vì ? Vì em đã thay lòng ? Anh đã quyết định sẽ cưới em, em thể đối xử với như ?”
Anh tự giễu, bó hoa trong tay siết chặt đến mức cành hoa gãy đôi. Sau đó, hung hăng ném đống tàn dư xuống đất.
“Năm năm , Lâm Uyên, em thật tàn nhẫn. Em dám lén lút qua với thằng đàn ông khác lưng , em thấy với ?”
“Đàn ông khác? Chúng còn là gì của ? Dù thích ai nữa, cũng chẳng liên quan gì đến . Cút ngay!”
“Được lắm, Lâm Uyên! Anh sẽ khiến em hối hận, đến lúc đó đừng mà lóc cầu xin !”
Tôi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa .
Đối với từng là tình yêu của , giờ đây chỉ thấy chán ghét, thậm chí là buồn nôn.
ngờ, Lục Cần thể còn ghê tởm hơn thế.
Anh tìm đến bà Tôn.
13
Sáng hôm , nhóm chat của khu dân cư xôn xao.
Tôi ngờ cái gọi là “khiến hối hận” của Lục Cần chính là gửi tất cả ảnh chụp lúc tiếp khách cho bà Tôn.
Thậm chí còn cả video hôm đó đưa ông Dư về khách sạn.
Đầu như nổ tung, vô số dây thần kinh dường như đứt lìa trong khoảnh khắc .
Đó là cơn ác mộng mà khó khăn lắm mới thoát .
Dư Tổng là một kẻ háo sắc, chẳng nữ đồng nghiệp nào trong công ty chịu tiếp khách cùng ông .
ông nắm trong tay nhiều nguồn tài nguyên quan trọng, là mấu chốt để công ty phát triển.
Mỗi lần ăn với ông , ông đều cố ép uống rượu.
Nếu từ chối, ông sẽ lên giọng dọa nạt:
“Cô xem thường ? Tôi nghĩ công ty cô cũng chẳng cần hợp tác với nữa nhỉ?”
Tôi sợ đắc tội ông , chỉ thể cắn răng tiếp rượu, gượng .
Ngay cả khi ông luồn tay xuống bàn, lén lút chạm đùi , cũng chỉ thể im lặng chịu đựng.
Hôm đó, ông đích danh yêu cầu đưa về khách sạn.
Tôi lén nhắn tin cho Lục Cần, nhờ một lát nữa đến đón .
khi phòng, ông lập tức lao tới, gương mặt đầy dầu mỡ áp cổ .
Tôi vẫn luôn chờ Lục Cần đến cứu .
tin nhắn gửi như chìm đáy biển.
Càng né tránh, Dư Tổng càng hưng phấn.
Không còn cách nào khác, vớ lấy chiếc điện thoại gần nhất, dốc hết sức đập mạnh đầu ông .
Ông ngất xỉu.
Tay dính đầy máu, gần như bò khỏi căn phòng .
Đêm đó, trằn trọc mãi ngủ .
Chỉ cần nhắm mắt , thấy gương mặt ông .
Tôi sợ ông tỉnh , ngày mai sẽ nổi giận, cắt đứt hợp đồng với công ty chúng .
Tôi càng sợ ông tỉnh dậy, đã giết .
Tôi gọi cho Lục Cần liên tục.
Mỗi cuộc gọi đều nhận về một câu trả lời: “Máy bận.”
Sáng hôm , trốn ở gần khách sạn từ sớm, mãi đến khi thấy Dư Tổng , mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông chết, cũng làm khó .
Tôi từng nghĩ rằng lẽ ông tự thấy .
Bây giờ nghĩ , lẽ ông đã Lục Cần uy hiếp.
Biết , Lục Cần còn hưởng lợi từ chuyện đó.
—
Video cắt mất đoạn , chỉ để cảnh tượng mờ ám.
Tôi mở danh sách chặn, kéo Lục Cần ngoài, gửi video và ảnh chụp cho , kèm theo một dấu hỏi chấm.
Lục Cần trả lời nhanh.
“Ban đầu chỉ giữ làm bằng chứng để khống chế khách hàng, ngờ thể dùng theo cách . Sợ ? Giờ vẫn còn kịp đấy.”
“Thì đều biết cả. Biết đã giãy giụa, biết đau khổ, biết sợ hãi. những thờ ơ mà còn lợi dụng nó.”
Tay lạnh toát khi gõ những dòng chữ đó.
Lục Cần vẫn giữ thái độ thản nhiên.
“Thì ? Dù gì cuối cùng cũng làm gì em mà.”
“Lỡ như đã làm thì ?”
Một lúc lâu , tin nhắn mới hiện lên.
“Thì cũng sẽ chê bai em.”
Tôi thất vọng về .
—