Thần Tài Hiển Linh - Chương 3
5.
Không hiểu sao từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào tốt, kể cả ông quản lý tôi đang làm cùng.
Mỗi ngày đi làm đều như đi thắp hương cho cái thằng cha đó.
Không biết Thần Tài có nhớ lời cầu của tôi về công việc hay không nữa.
Sáng thứ Hai, trong buổi họp thường kỳ, quản lý thông báo vài ngày nữa sẽ có một lãnh đạo mới đến. Sau đó ông ta đặc biệt gọi tên tôi: “Tiểu Ôn này, dự án mới của công ty, tôi đã đề cử em phụ trách đấy. Lãnh đạo mới đến, nhớ thể hiện cho tốt nhé.”
“Thanh niên trong công việc cần tránh nóng vội, tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho em, để em rèn giũa bản thân một chút, đừng phụ lòng tôi nâng đỡ em…”
Nâng đỡ á? Không tin nổi!
Ông đầu hói nhờn bóng như thế liệu có nổi một câu tử tế không?
Tôi hỏi: “Thế còn dự án trước thì sao?”
Ông ta đáp: “Để Tiểu Tô làm.”
Tô Vi – “Tiểu Tô” trong miệng ông ta, cũng là người tình trong công sở của ông ta. Dự án trước vốn là của tôi, tôi đã dày công điều tra, lập kế hoạch, cuối cùng bị Tô Vi giành lấy. Tôi tức lắm.
Tôi định đấu tranh nhưng cái ông quản lý đang bị tình dục làm mờ não này toàn nghĩ đến người tình của mình.
Thôi, con chó quản lý này có hiểu tiếng người đâu, để rồi dự án có hỏng thì tự mà chịu.
Tôi mỉa mai: “Được thôi, tôi cũng muốn xem Tiểu Tô có thể làm được gì.”
Việc Tô Vi cướp dự án của người khác trong công ty này không phải chuyện hiếm, mọi người đều là công nhân làm thuê, vì công việc mà nhẫn nhịn. Nhưng tôi thì khác.
Có lẽ vì sắc đẹp và tài năng xuất chúng của tôi làm cô ta cảm thấy nguy cơ chưa từng có, nên đặc biệt nhắm vào tôi.
Vừa sáng thứ Hai, cái thằng quản lý chó má đó nói sẽ “chăm sóc đặc biệt” cho tôi, thế là làm cô ta nổi máu ghen.
Cô ta không chịu làm việc tử tế, mấy ngày nay cứ nhằm vào tôi. Cuối cùng, khi cô ta làm đổ cà phê lên bản kế hoạch dự án mới của tôi, tôi không chịu nổi nữa, túm chặt tóc cô ta.
Tô Vi kêu lên: “Cô làm gì đấy? Đánh người rồi! Cứu tôi với, Ôn Lai đánh người!”
Xung quanh chẳng ai đến giúp cô ta, thậm chí cô em mới đến còn nhỏ nhẹ: “Chị Ôn, chị cứ yên tâm, em nghe nói hôm nay lãnh đạo mới đến, quản lý đang bận đón tiếp mà.”
Ý là cô ta không gọi cứu viện được đâu.
Tô Vi rít lên: “Cô đừng quá đáng, Ôn Lai!”
Tôi giữ chặt tay cô ta, giật tóc cô: “Ai quá đáng hả?”
Tô Vi rên rỉ: “Tôi cũng có tham gia kế hoạch dự án đó!”
Tôi cười khẩy: “Từng chữ trong đó tôi tự tay gõ, cô tham gia được cái gì, hả?”
Chắc vì đau quá, cô ta hét lên một tiếng: “A! Đừng quên là tôi cũng có góp ý bên cạnh cô!”
Tôi bảo: “Bụng cô đầy rác rưởi chỉ có thể câu dẫn loại người như quản lý thôi.”
Tô Vi giãy giụa, đá chân loạn xạ: “Ôn Lai, cô đừng nói khó nghe như vậy! Tôi với quản lý là tự nguyện cả hai bên!”
Sự trơ trẽn của cô ta thật sự phá vỡ tam quan của tôi: “Tự nguyện cả hai bên? Mặt mũi nào mà nói tự nguyện với một gã đàn ông đã kết hôn có con hả?”
Tô Vi rít lên: “Cô ghen với tôi!”
“Ghen cô ăn phân chắc? Loại đàn ông trung niên béo phì, bẩn thỉu đó có mỗi cô không kén chọn mà nuốt nổi.”
Chó mé!
“Tôi muốn xem cô làm dự án cướp được kiểu gì, hay lại phải lên giường làm?”
Thật kinh tởm, tôi thả tay ra, vẻ mặt ghê tởm.
Không ngờ là khi tôi buông tay bất ngờ, cô ta lại loạng choạng rồi ngã nhào xuống sàn, trông chẳng khác gì một đứa ngốc đang diễn cảnh “tiến hóa ngược” trên mặt đất, la hét om sòm.
“Ồn ào cái gì thế?”
Nghe tiếng quản lý, Tô Vi lập tức bật “chế độ trà xanh” và khóc lóc như hoa lê gặp mưa: “Quản lý ơi, chị Ôn Lai bắt nạt em…”
Quản lý giả vờ ho khan một tiếng, nghiêm mặt bảo: “Lãnh đạo đang ở đây, các cô làm ầm lên trông còn ra thể thống gì nữa? Ôn Lai, có ân oán gì thì tự giải quyết, đừng biến văn phòng thành nơi đấu đá!”
6.
Giữa những lời trách móc của quản lý, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trầm ấm, toát lên nét sang trọng:
[Miệng của bà xã quả nhiên là truyền nhân của mình mà…]
Hả?
Giọng nói này…
Tôi ngước lên nhìn và thấy một người đàn ông quen thuộc… là anh ấy!
Chính là Thần Tài mà tôi đã gặp trong giấc mơ!
Chúng tôi đối diện qua đám đông, anh ấy điềm nhiên quay đi, nhưng trong lòng đang gào thét điên cuồng:
[A a a a a, bà xã yêu!]
[Người vợ xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu của mình!]
[Một ngày không gặp như cách ba thu, bà xã ơi bà xã ơi bà xã ơi bà xã ơi bà xã ơi bà xã ơi bà xã ơi bà xã, để anh hun một cái nào…]
Quản lý thấy lãnh đạo mới không phản ứng, liền muốn nhân cơ hội lập uy, tiếp tục quát mắng tôi.
Nhưng anh ấy lại cười lạnh một cái và hỏi: “Không phải Ôn Lai mắng rất đúng sao? Anh nghĩ sao, quản lý Đỗ?”
Vừa rồi còn hung hăng, bây giờ quản lý Đỗ như hóa thành thái giám già, cười hề hề: “Ha ha, Tiền tổng nói phải.”
[Tôi thức đêm mấy hôm liền để chuẩn bị, cái thứ dơ bẩn như ngươi cũng dám làm càn trước mặt bà xã của ta.]
[Bà xã ơi, đừng giận nhé! Mấy thứ rác rưởi này chẳng đáng để em phải bận tâm, để tôi dọn cho!]
Tôi sững người nhìn lãnh đạo mới. Là anh ấy thật sao? Hay tôi đang mơ hay lại ảo giác?
Quản lý vừa nịnh nọt vừa giới thiệu về lãnh đạo mới, tên là Tiền Bách Vạn, chức vụ Tổng giám đốc.
Giới thiệu xong, Tiền Bách Vạn quay sang gọi tôi: “Ôn Lai, vào văn phòng gặp tôi một chút, tôi muốn tìm hiểu về dự án mới của cô vào ngày kia.”
Vào văn phòng, anh ấy cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm, giống y hệt như lần đầu gặp tôi.
Vậy là không phải tôi ảo giác sao?
Tôi thử nói: “Bộ đồ vàng vẫn hợp với anh hơn, vàng là màu rất phù hợp với thể chất của Thần Tài!”
“Nhưng bộ vest này cũng đẹp.”
Thêm kính đen nữa là giống bảo vệ khu nhà rồi đấy.
Tiền Bách Vạn phủi phủi chiếc áo, dù chẳng hề có bụi gì: “Khụ khụ.”
[Bà xã còn nhớ mình!]
[He he, bà xã khen mình rồi!]
[A a a a a a, kích động quá!]
[Bà xã khen mình đẹp trai, mình biết ngay là em ấy thích mà!]
Tôi ngừng lại một lát rồi hỏi: “Vậy anh đúng là Thần Tài?”
Tiền Bách Vạn gật đầu một cách cao ngạo.
“Vậy sao anh lại tới đây? Còn điện Thần Tài thì sao?”
Anh giải thích: “Điện Thần Tài đã có phân thân của anh lo liệu rồi, em yên tâm nhé, cả anh và phân thân đều làm việc rất nghiêm túc.”
“Anh tới đây là để giúp em thực hiện ước nguyện, bà xã yêu à.”
Anh buột miệng gọi tôi là bà xã, rồi chăm chú nhìn, chờ đợi phản ứng.
Tôi ngập ngừng: “Ông… xã?”
Anh gật đầu hài lòng.
Rồi tôi cứ đợi mãi, đợi mãi, nhưng chẳng thấy anh làm phép gì.
“Thế vàng đâu?”
Chẳng phải đã bảo là gọi “ông xã” thì sẽ có tiền vàng rơi xuống sao?
Tiền Bách Vạn gãi đầu ngại ngùng: “Cách đó là phạm luật rồi, theo quy tắc của Thần Tài thì không được phép.”
“Nhưng anh có thể giúp em tăng lương!”
Tôi ngộ ra: “Vậy vàng, Ferrari, biệt thự lớn đều là giả sao?”
Anh gật đầu, kể rằng lần trước tôi ghé điện Thần Tài, anh nhận ra tôi rồi bước vào giấc mơ của tôi, cho tôi trải nghiệm cảm giác làm tỷ phú một lần.
Vậy nên, giờ anh xuất hiện ở đây là để hợp pháp hóa giấc mơ “hưởng thụ cuộc sống” của tôi.
Chẳng hạn như làm tổng giám đốc, kiếm tiền để nuôi tôi.
“Tôi nghe nói công việc của anh, Thần Tài, luôn rất thuận lợi, vậy anh có phải lúc nào cũng tận tâm giúp đỡ người khác để họ trở nên giàu có, phú quý như vậy không?”
Anh lắc đầu: “Quy trình bình thường là bắt đầu từ việc sàng lọc dữ liệu, những người có dữ liệu hợp lệ anh sẽ trực tiếp sử dụng phép thuật để giúp họ hoàn thành ước nguyện, nhưng em là ngoại lệ.”
[Bà xã ơi, em là sự ưu ái duy nhất của anh và là ngoại lệ!]
[Bà xã của anh không cần phải sàng lọc gì cả! Em công đức vô lượng, nhất định sẽ được phú quý!]
Tôi hỏi: “Anh gọi tôi là bà xã, vậy chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
Tiền Bách Vạn lắc đầu: “Chưa kịp, nhưng chúng ta luôn sống chung mà.”
Sống chung sao, vậy chẳng phải tôi cũng là thần tiên sao?
“Và anh còn ký hợp đồng với em nữa!”
Hợp đồng? Hợp đồng hôn nhân sao?
Tôi còn định hỏi rõ thêm, nhưng anh nhìn đồng hồ và có vẻ khó xử: “Bà xã yêu, anh mới nhậm chức, em không thể ở lại văn phòng quá lâu đâu, nếu không bọn họ sẽ nghĩ chúng ta đóng cửa làm việc gì đó.”
Tôi im lặng.
7.
Thời gian tiếp theo, tôi không tìm được cơ hội để trò chuyện riêng với anh nữa.
Vì anh thực sự rất bận, có lẽ vì mới nhậm chức, anh không ngừng đọc tài liệu.
Thỉnh thoảng tôi vào văn phòng anh để đưa tài liệu duyệt, cũng nghe được những lời lẩm bẩm đầy uể oải và mệt mỏi trong lòng anh, giống hệt như trong điện Thần Tài:
[Chết tiệt, hôm nay mình chỉ gặp vợ một phút thôi.]
[Không muốn đi làm cái công việc này nữa, muốn làm bảo vệ, bảo vệ tình yêu của mình.]
[Nhưng không đi làm thì lấy đâu ra tiền? Không có tiền thì làm sao nuôi vợ? Cái quái gì thế! Có việc gì đâu, chỉ là đi làm thôi mà!]
[Ngày trước bà xã đi làm nuôi mình, vậy thì mình đi làm có sao đâu?]
[Mình phải đi làm nuôi bà xã!]
[Mình phải đi làm nuôi bà xã!]
[Mình phải đi làm nuôi bà xã!]