Thần Nữ Oán - Chương 3
6.
Hôn lễ của Thái Hoa và Liễu Như Yên được cử hành đúng như dự định, tam giới chúc mừng, tất cả khách mời đều tụ tập ở Yên Hoa cung.
Ta nhìn thấy Liễu Như Yên mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, đứng bên cạnh Thái Hoa, rạng rỡ lại diễm lệ.
Thái Hoa cúi đầu nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy cưng chiều và dịu dàng.
Ta lại như một bà lão, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Ta chống hai tay xuống đất, từng chút từng chút bò ra khỏi Yên Hoa cung.
Ta không có tiên thuật, muốn trốn khỏi nơi này, chỉ có một cách.
Đó chính là Tru Tiên Đài.
Càng đến gần Tru Tiên Đài, ta càng như sống lại một chút.
Ta thật muốn trở về những ngày bán đậu hũ, cứ như vậy ăn cơm rau dưa, bình bình đạm đạm sống hết một đời.
Dũng ca bán thịt lợn bên cạnh tuy không đẹp trai như vậy, nhưng huynh ấy sẽ bảo vệ thê tử của mình trước mặt mọi người.
Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn làm một người vợ như vậy.
Đón gió tự do, ta không ngừng rơi xuống, thân thể tàn tạ cũng dần dần tan biến theo gió.
Nhưng ta dường như nghe thấy có người gọi ta.
“A Ly, đừng…”
“A Ly, đừng bỏ ta lại…”
“Ta sai rồi, ta sai quá rồi…”
Giọng nói thật đáng ghét, may mà nó càng ngày càng xa dần.
7.
Nam Vũ từng nói với ta, bất kể là thần hay phật, nhảy xuống Tru Tiên Đài, nhất định sẽ hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn.
Huống chi ta chỉ là một phàm nhân, chắc chắn sẽ không còn lại gì.
Ban đầu ta nghĩ cứ thế mà ra đi cũng sạch sẽ.
Nhưng ta không chết.
Ta tỉnh lại trong dòng sông băng đóng băng hàng vạn năm trên núi Côn Luân, khoảnh khắc mở mắt, vạn vật trên núi Côn Luân đều hồi sinh.
Ta vẫn còn nhớ Thái Hoa, nhớ chín mươi chín kiếp tình duyên dây dưa với hắn, nhớ kiếp thứ một trăm hắn bạc tình và tàn bạo.
Nhưng những điều này chỉ là một mảnh nhỏ trong ký ức dài đằng đẵng của ta.
Thần thú thượng cổ Kỳ Lân lăn lộn trên tuyết, rồi lại nằm xuống trước mặt ta.
“Cửu Thiên Huyền Nữ, người cuối cùng cũng tỉnh rồi! Hu hu hu, ba vạn năm nay, ta thật sự quá buồn chán.”
Ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, vị nữ thần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa, mà ta đã ngủ say ba vạn năm.
“Người tỉnh dậy thật đúng lúc, chúng ta đi đánh nhau đi, có một tên nhóc ở Cửu Trọng Thiên thừa dịp ta ngủ mà trộm đi Long Mạch của núi Côn Luân, ta còn chưa tính sổ với hắn!”
Cột sống truyền đến từng cơn đau nhức, ta không khỏi cười khổ.
Hóa ra tiên cốt được luyện thành từ Long Mạch dưới chân núi Côn Luân, vốn dĩ là thứ thuộc về ta.
Ta đứng dậy từ dòng sông băng, mỗi bước chân đi qua, cây khô lại đâm chồi nảy lộc.
Ta vừa mở miệng, băng tuyết tan chảy.
“Cũng tốt, nên đi lấy lại thứ thuộc về ta rồi.”
Nhưng trước đó, ta đi đến Vạn Quỷ Khốc một chuyến.
Nơi này giam giữ những ác quỷ tội ác tày trời, oán khí của bọn chúng quá nặng, tội ác chồng chất, nhưng lại khó mà bị những tên nhóc ở Cửu Trọng Thiên tiêu diệt hoàn toàn, nên phái tội tiên hóa thành tượng đá trấn áp ở đây.
Ta nhìn thấy Nam Vũ Tiên Quân.
Tượng đá ôn nhuận như ngọc của y khoanh chân ngồi trên đất, không vui không buồn.
Nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo thật của ta, tượng đá lại rơi lệ.
Ta giơ tay lên, Vạn Quỷ Khốc ầm ầm sụp đổ, chúng ác quỷ lập tức tan biến.
Nam Vũ cũng dần dần khôi phục chân thân trước mặt ta.
Y nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thành tâm quỳ lạy: “Cửu Thiên Huyền Nữ lịch kiếp trở về, công lực tăng tiến, đây là phúc của chúng sinh.”
8.
Nam Vũ hiện ra hình ảnh của Cửu Trọng Thiên ngày hôm đó cho ta xem.
Hóa ra, hôn lễ long trọng của Thái Hoa Đế Quân ở Cửu Trọng Thiên cuối cùng cũng không thành.
Khi hắn và Liễu Như Yên bái thiên địa, hắn cố ý sai tiên sứ đưa ta đến quan lễ.
Mà khi đó ta đã nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Tiên sứ lảo đảo đến báo cáo: “Bẩm Đế Quân, Tô cô nương, Tô cô nương nàng…”
Thái Hoa nhíu mày, ngắt lời: “Cho dù là thi thể, cũng phải khiêng nàng đến đây cho ta.”
Tiên sứ cắn răng nói: “Khiêng không được nữa rồi, Tô cô nương đã nhảy xuống Tru Tiên Đài…”
“Không thể nào! Sao nàng ta dám!” Thái Hoa gầm lên, nhưng giọng nói lại run rẩy.
Hắn tái nhợt mặt mày nhảy xuống đài cao, Liễu Như Yên chặt lấy vạt áo hắn.
“Đế Quân, người muốn đi đâu? Người không cần ta nữa sao? Ta là chân mệnh thiên nữ của người…”
Thái Hoa lại hất nàng ta ra, chạy về phía Tru Tiên Đài.
Từ Yên Hoa cung đến Tru Tiên Đài, ba nghìn bậc thang ngọc, khắp nơi đều là vết máu của ta.
Là ta bò qua.
“Tại sao lại nhiều máu như vậy? Tại sao…” Thái Hoa gầm lên.
Hồi lâu không ai trả lời hắn.
Sau đó, cuối cùng cũng có tiên sứ thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói: “Đế Quân có lẽ đã quên, sau khi bị người rút đi tiên cốt thì Tô cô nương chỉ là một người phàm, phàm nhân bị thương đương nhiên sẽ chảy máu.”
Lại có tiên sứ nhìn không nổi nữa, lên tiếng phụ họa: “Ngày đó người sai nàng ấy xay đậu hũ cho Liễu cô nương, đầu gối nàng ấy muốn gãy cả rồi, cũng không trách sao lại nhiều máu như vậy, là do nàng bò tới đó.”
“Không chỉ như vậy, tối hôm đó ta nhìn thấy nàng ấy cắt rất nhiều quần áo trẻ con nhân gian, một mình đốt, hai mắt ngấn lệ, cứ vậy không nói một lời nào.” Tiên nga hầu hạ ở Yên Hoa cung lau nước mắt.
Thái Hoa một cước đạp nát một bậc thang ngọc, cả người quỳ sụp xuống đất.
“Quần áo trẻ con…” Hắn lẩm bẩm.
Hắn lại đấm một quyền xuống đất, đau khổ nói: “Tại sao nàng ấy không nói nàng ấy mang thai… Ta, ta…”
“Đế Quân, người quên rồi sao, khẩu thức của Tô cô nương là do chính tay người lấy đi.” Tiên nga lại nhắc nhở.
Thái Hoa quỳ trên bậc thang ngọc khóc không thành tiếng.
Liễu Như Yên loạng choạng chạy tới, từ phía sau ôm lấy Thái Hoa, khóc lóc nói: “Nàng ấy đã chết rồi, Đế Quân, người còn có ta mà.”
Thái Hoa lại một tay bóp chặt cổ họng nàng ta, chất vấn: “Ngày đó Tô Ly thật sự đã hạ độc khiến ngươi câm sao?”
Sắc mặt Liễu Như Yên trắng bệch, giãy giụa nói: “Ta, ta ăn đậu hũ của nàng ta nên mới không nói được… Đế Quân, người, người cũng đã nhìn thấy mà.”
Tiên nga lại nói: “Ngày đó Liễu cô nương không ăn một miếng đậu hũ nào, đều hất hết xuống đất.”
Ngón tay Thái Hoa càng siết càng chặt, Liễu Như Yên vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Ta là chân mệnh thiên nữ của người, nàng ta chỉ là một phàm nhân…”
“Ta muốn ngươi đền mạng cho nàng ấy!”
Thái Hoa nói từng chữ từng chữ, mặt Liễu Như Yên đã tím tái.
Nhưng nỗi sợ hãi trước cái chết cũng khiến nàng ta trở nên điên cuồng:
“Đế Quân chẳng lẽ người đã quên rồi sao, người rút tiên cốt của nàng ta, người cướp đi khẩu thức của nàng ta, ngay cả đậu hũ cũng là do người sai nàng ta làm cho ta ăn!”
“Là người giết nàng ta, là người giết nàng ta và con của người!”
Lời tố cáo của Liễu Như Yên như sấm rền bên tai, Thái Hoa ngã ngồi trên đất.
Liễu Như Yên thở hổn hển vài hơi, lại gào lên:
“Thừa nhận đi, Đế Quân cũng giống như ta, đều xem thường nàng ta, người cho rằng dù thế nào đi nữa thì nàng ta cũng sẽ không rời đi.”
“Nàng ta hèn mọn như vậy, chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của người mà sống, nghe nói nàng ta đã ở bên người chín mươi chín kiếp, ta rất tò mò chín mươi chín kiếp đó đã trôi qua như thế nào…”
Một cái tát giáng xuống mặt Liễu Như Yên.
Là Thái Hoa đánh.
Liễu Như Yên cười điên cuồng: “Đế Quân người cứ thừa nhận đi, người thích đánh nữ nhân, đánh chết Tô Ly, bây giờ lại muốn đánh chết ta, ta chính là nữ nhân do trời định của người, người muốn nghịch thiên cải mệnh sao?”
9.
Nam Vũ lo lắng nhìn ta, thở dài một tiếng.
Thực tế, nội tâm ta không hề gợn sóng.
Ngộ ra buông bỏ mới có thể vượt qua kiếp nạn, ta có thể tỉnh lại từ giấc ngủ say, chứng tỏ ta đã buông bỏ.
Hiện tại, Thái Hoa đang ép Liễu Như Yên quỳ bò ba nghìn bậc thang ngọc, bò lại con đường ta đã từng bò qua.
Hắn muốn cùng Liễu Như Yên chuộc tội với ta, chuộc tội với đứa con đã chết của ta.
Có lẽ hắn muốn cảm động trời xanh, nhưng lại không thể lay động ta một chút nào.
“Người muốn đi xem sao?” Nam Vũ thăm dò hỏi.
“Ta muốn đi lấy lại thứ thuộc về ta.” Ta lạnh lùng nói.
Bọn họ muốn nhảy Tru Tiên Đài cũng được, muốn kéo dài hơi tàn cũng được, không thể mang theo Long Mạch núi Côn Luân của ta, cũng không thể mang theo khẩu thức của ta.
Ta đến Cửu Trọng Thiên, uy áp mạnh mẽ quét ngang.
Vạn thú rống lên, bách điểu triều phượng.
Thái Hoa đang quỳ gối trên bậc thang ngọc khóc lóc thảm thiết cũng không khỏi rùng mình.
Hắn ngẩng đầu lên, ta đã cưỡi Kỳ Lân xuất hiện trước mặt hắn.
Xung quanh vang lên tiếng quỳ lạy của các vị Tiên Quân.
“Nghe nói núi Côn Luân băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, chúng ta đã đoán được là Cửu Thiên Huyền Nữ người đã tỉnh.”
“Cung nghênh Cửu Thiên Huyền Nữ, phù hộ thần uy thiên tộc!”
Ta từ trên cao nhìn xuống Thái Hoa, nhìn sắc mặt hắn từ kinh ngạc dần dần chuyển sang vui mừng.
“A Ly, nàng vẫn chưa chết!” Cuối cùng hắn cũng kinh hô kêu ra.
Hắn run rẩy đứng dậy, nhưng lại bị uy áp mạnh mẽ của ta đè xuống đất.
“A Ly, ta biết là nàng, nàng và ta đã dây dưa trăm kiếp, nàng biến thành bộ dạng gì ta cũng nhận ra.”
Hắn lại bò đến dưới chân ta, kéo vạt váy ta, cầu xin: “Ta sai rồi, cho ta thêm một cơ hội được không, chúng ta sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Ta không để ý đến hắn, nhìn về phía Liễu Như Yên.
Lúc này nàng ta tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi.
Khoảnh khắc nhận ra ta, biểu cảm của nàng ta trở nên kinh ngạc, sau đó nàng ta lại điên cuồng lắc đầu.
“Không thể nào, không thể nào, ngươi cũng giống như ta chỉ là phàm nhân, sao ngươi có thể là nữ thần, lại còn là Cửu Thiên Huyền Nữ.”
Ta khẽ cong ngón tay, kéo nàng ta đến trước mặt ta.
“Tiên cốt của ngươi được luyện thành từ Long Mạch núi Côn Luân của ta, ta ngủ một giấc, không cẩn thận ngủ lâu một chút, những kẻ tiểu nhân các ngươi lại dám đến Côn Luân của ta làm chuyện trộm cắp.”
Nàng ta ra sức giãy giụa, gào lên: “Ngươi đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, đây là thứ Đế Quân cho ta, ngươi đừng hòng lấy đi!”
Ta cười lạnh: “Thái Hoa, quả này do ngươi gieo, cũng nên do ngươi kết thúc.”
Hắn sững sờ, có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện ta sẽ dạy hắn làm việc.
“A Ly, ta đều nghe theo nàng.” Hắn ảm đạm nói.
Vừa dứt lời, tiếng kêu la thảm thiết của Liễu Như Yên vang lên.
“A… Đế Quân, ta là thê tử của người… Người…” Nàng ta đau đớn lăn lộn trên đất, lời nói cũng trở nên hỗn loạn.
Cơn đau bị rút đi tiên cốt, ta hiểu rõ.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Ta chưa thỏa mãn nhìn về phía Thái Hoa, chậm rãi nói: “Trên người nàng ta còn có thứ của ta, không phải sao?”
Thái Hoa sắc mặt tái nhợt, cứng đờ gật đầu.
“A Ly, nàng muốn gì, ta đều sẽ cho nàng.”
Lần này, Liễu Như Yên ngay cả tiếng kêu rên cũng không còn.
Nàng ta đau đớn co giật trên đất, nhưng không thể phát ra một tiếng động nào.
“Ngươi có biết tại sao trên Tam Sinh Thạch lại có tên nàng ta không?” Ta hỏi.
Còn chưa đợi Thái Hoa trả lời, ta lại nói: “Là phụ thân của Liễu Như Yên, dùng ba nghìn người hiến tế, dùng máu tim của bọn họ khắc lên từng nét từng nét một.”
Vẻ mặt của Thái Hoa đầy kinh hãi, lại không còn chút máu.
“Ban đầu, cái tên cùng với ngươi trên Tam Sinh Thạch là Cửu Thiên Huyền Nữ Tô Ly.” Ta khẽ cong môi, nói ra từng câu từng chữ.
Thái Hoa tức giận đến tột cùng, một chưởng đánh Liễu Như Yên rơi xuống Tru Tiên Đài.
Hắn quỳ xuống trước mặt ta:
“A Ly, để ta dùng những ngày tháng sau này chuộc tội được không?”
“Ta bị nàng ta lừa gạt, người ta yêu là nàng, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu một mình nàng.”
“Ta làm nàng bị thương là vì ta ghen tị, ta ghen tị nàng với Nam Vũ… Ta chỉ muốn nàng dịu dàng với ta…”
Ta mỉm cười, nói: “Thái Hoa, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ngươi còn xứng với ta?”
Ta quay người đi về phía Tru Tiên Đài.
Thái Hoa như một con chó bị thần lực của ta kéo cổ họng, từng chút từng chút lôi lên Tru Tiên Đài.
“Ta đến đây không phải để nói chuyện tình cảm với ngươi, ta đến để thay trời hành đạo.”
“Hiến tế ba nghìn người, thật tàn nhẫn, ngươi thân là Đế Quân, lại xem thường tính mạng chúng sinh, có xứng đáng với một nén nhang của muôn dân?”
Bị treo trên Tru Tiên Đài, trong mắt Thái Hoa cuối cùng cũng có một chút hoảng loạn.
“A Ly, nàng bình tĩnh một chút… Ta yêu nàng…”
Quá ồn ào.
Thật ghê tởm.
Ta ném hắn xuống Tru Tiên Đài.
Chúng Tiên Quân hít sâu một hơi, run rẩy dập đầu: “Chúng thần xin ghi nhớ lời dạy của Thần Nữ, nhất định không phụ lòng chúng sinh.”
【Toàn văn hoàn】