Thân Mật Quá Mức - Chương 1
01
Khi tôi mở mắt lần nữa, một làn gió lạnh thổi vào đánh thức tôi. Tôi ngồi dậy và đóng cửa sổ lại.
Thời tiết mới chỉ vào thu, tôi đã trở về thời điểm trước khi Từ Thần đính hôn, cậu ta là thanh mai trúc mã của tôi.
Điện thoại reo lên mấy lần, là tin nhắn từ Từ Thần gửi tới.
【Đường Đường, tối nay tôi sẽ ăn tối với Thư Duyệt, cậu cũng đến nhé.】
【Tôi biết cậu không thoải mái, nhưng tôi đã quyết định sẽ kết hôn với cô ấy.】
【Sau này vẫn phải gặp nhau, tôi không muốn hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi lại trở nên căng thẳng như vậy.】
【Cho tôi chút thể diện đi, tối nay cùng đi ăn tối được không?】
Nhìn vào những tin nhắn liên tiếp xuất hiện trên màn hình, tôi chỉ biết cười lạnh.
Ở kiếp trước, tôi đã hoàn toàn hết lòng với Từ Thần.
Cậu ta đã hứa hẹn với tôi rằng sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi sẽ kết hôn.
Tôi chưa bao giờ lo lắng Từ Thần sẽ thất hứa.
Bởi vì tôi biết, với tình cảm từ thuở bé của chúng tôi, cậu ta nhất định sẽ cưới tôi vào một ngày nào đó.
Nhưng rồi, trong cuộc đời Từ Thần xuất hiện một cô gái tên Thư Duyệt.
Cô ấy luôn thích trêu chọc Từ Thần, thường khiến cậu ta đỏ mặt.
Cô ấy cũng hay hôn lên má cậu ta khi cậu ta tức giận và nói: “Cậu thật dễ thương.”
Tôi nhìn Từ Thần từng bước sa vào lưới tình.
Cậu ta nói, sau khi Thư Duyệt xuất hiện, cậu ta đã hiểu thế nào là yêu.
Từ Thần nói cô ấy là ánh sáng cứu rỗi cậu ta.
Cậu ta còn nói rằng, trong đời này, ngoài Thư Duyệt ra, cậu ta sẽ không cưới ai khác.
Từ Thần quên mất tất cả những gì đã hứa với tôi và tàn nhẫn bắt tôi phải chấp nhận sự thật.
Ở kiếp trước, vào ngày cậu ta và Thư Duyệt đính hôn, tôi đang công tác ở Los Angeles.
Nghe tin này, lòng tôi như chết lặng. Tôi lập tức hủy bỏ tất cả công việc, không ngừng mua vé máy bay về nước.
Có lẽ trời đã định rằng tôi không thể ngăn cản sự kết hợp của họ.
Ngày hôm đó, chuyến bay tôi đi đã gặp tai nạn.
Vào khoảnh khắc máy bay rơi tự do, trong lòng tôi chỉ tràn ngập hối tiếc.
Tôi cảm thấy mình không nên chết đi như vậy, càng không cam lòng khi phải chết vì một người đàn ông mà trái tim cậu ta không hề dành cho tôi.
02
Sau khi tôi chết, linh hồn cứ lang thang ở nơi máy bay rơi.
Các phương tiện truyền thông đã đưa tin ngay lập tức về sự việc này.
Người duy nhất đến thu dọn thi thể tôi lại là Trần Dập Châu, người mà tôi từng ghét cay ghét đắng.
Anh lao đến hiện trường với đôi mắt đỏ hoe. Anh dùng tay cào đất đến khi da thịt rướm máu vẫn không chịu dừng lại.
Trần Dập Châu liên tục gọi tên tôi. Nỗi đau quá lớn khiến anh ngất xỉu. Sau đó, anh tự sát bằng thuốc tại chính biệt thự của mình.
Khi được phát hiện thì đã qua thời gian cứu chữa. Trong thư tuyệt mệnh của anh chỉ có một câu: “Đường Đường, đừng sợ, tôi đến bên em rồi.”
Có lẽ vì sự ám ảnh quá sâu đậm của Trần Dập Châu, tôi đã sống lại.
Khi cảm nhận được hơi thở của mình, tôi mới nhận ra rất lâu rồi tôi mới có cảm giác này.
Lần này, tôi quyết định nắm lấy Trần Dập Châu, người từng hy sinh cả mạng sống vì tôi.
Anh yêu tôi vậy mà tôi lại mù quáng phụ lòng anh.
Nghĩ đến đây, tôi mở điện thoại và nhắn một tin cho Từ Thần: “Cậu kết hôn với ai cũng được, sau này đừng liên lạc nữa.”
Gửi xong, tôi nhanh chóng tắt máy. Bên ngoài trời đã tối dần. Giờ này, chắc hẳn Trần Dập Châu đã tan ca rồi.
Khi tôi thay đồ và ra khỏi nhà, trên TV đang phát dự báo thời tiết: “Vào tối nay lúc 18:30, thành phố sẽ có mưa lớn, xin các công dân chú ý mang theo dụng cụ che mưa khi ra ngoài…”
Tôi không để tâm, tắt TV đi. Khi xuống taxi, trời bắt đầu rơi những hạt mưa nhẹ.
Tôi dựa vào trí nhớ để tìm địa chỉ nhà Trần Dập Châu trong khu biệt thự.
Kiếp trước, tôi chỉ nghe anh nhắc đến một lần.
Đến cổng, tôi nuốt một ngụm nước bọt vì hồi hộp, sau đó giơ tay ấn chuông.
Dù trước đó tôi đã nghe tin Từ Thần và Thư Duyệt đính hôn, nhưng trái tim tôi chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.
Đã biết nhau nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi tìm Trần Dập Châu.
Chuông cửa vang lên vài lần, sau đó có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.
Khi cửa mở ra, tôi và Trần Dập Châu nhìn nhau.
Anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, mái tóc đen rối khiến anh trông có vẻ dễ thương.
Nhìn thấy tôi đứng ở cửa, ánh mắt anh hơi dao động: “Thẩm Đường?”
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của anh, tôi dần đỏ mặt.
Trời bắt đầu mưa như trút nước, những giọt nước rơi xuống từng bậc thềm dưới chân tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Dập Châu, tôi nắm lấy tay áo của anh và nói: “Trần Dập Châu, chúng ta kết hôn nhé?”
03
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt của Trần Dập Châu đột nhiên đỏ lên.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn đọc được điều gì đó.
Sau một lúc lâu, Trần Dập Châu cuối cùng cũng cười tự giễu: “Thẩm Đường, chơi đùa với tôi thấy vui không?”
Anh quay người định rời đi, nhưng tôi kéo anh lại lần nữa.
Khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Trần Dập Châu, tôi cảm thấy rất khó chịu. Thì ra, bị người khác bỏ rơi mang lại cảm giác như thế này.
Trước đây, tôi đã từng đối xử với anh như vậy.
Tôi từng mắng Trần Dập Châu là kẻ phiền phức. Tôi cũng khóc nức nở trước mặt anh, cầu xin anh đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.
Lúc đó, chắc hẳn Trần Dập Châu cũng rất đau khổ.
Nhưng tôi lại chăm chăm buồn bã vì Từ Thần, dồn hết tâm trí vào một người đàn ông khác.
Tôi thật sự đáng chết.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn anh với ánh mắt kiên quyết: “Trần Dập Châu, tôi biết bây giờ anh không tin tôi. Nhưng chuyện kết hôn, tôi thật lòng muốn ở bên anh.”
Ánh mắt Trần Dập Châu trở nên sâu lắng, anh cúi đầu xuống.
Khi cửa đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Trời mưa rồi, về sớm đi.”
Vậy là tôi bị Trần Dập Châu khóa bên ngoài.
Mưa như trút nước đổ xuống người tôi. Tôi cố gắng tiến vào trong một chút, nhưng vẫn bị ướt nửa người.
Thời tiết đầu thu mưa mang theo cái lạnh tê tái. Tôi đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Trần Dập Châu đóng cửa, ép mình trở lại phòng làm việc.
Anh đã thức liên tục hai ngày. Dự án đã vào giai đoạn cuối, anh phải theo dõi sát sao.
Nhưng người phụ nữ bên ngoài khiến anh cảm thấy bực bội, không thể tập trung được.
Cô đột nhiên đến tìm anh và nói muốn kết hôn, khiến anh thực sự bị sốc.
Trước đây, những câu nói như vậy chắc chắn không bao giờ phát ra từ miệng Thẩm Đường.
Trần Dập Châu đã từng nghĩ mình bị cuồng yêu đến mức nghe nhầm. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô, anh không thể không rung động. Anh tự nhủ mình phải cứng rắn, không quan tâm đến cô nữa.
Mười phút trôi qua, trên màn hình máy tính, anh thấy cô vẫn chưa đi.
Dù đã lạnh đến run rẩy nhưng vẫn kiên quyết đợi anh ra ngoài. Thật là một người kiên trì.
Trần Dập Châu lắc đầu bất lực, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Anh đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm sạch, vội vã đi ra cửa.
Còn tôi đứng ở cửa, toàn thân đã lạnh cóng.
Khi tôi nghĩ Trần Dập Châu sẽ không quan tâm đến tôi nữa thì cửa bỗng được mở ra.
Một chiếc khăn tắm sạch nhanh chóng che khuất tầm nhìn của tôi.
Tiếp theo, tôi cảm nhận được mình bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Giọng nói khàn khàn của Trần Dập Châu vang lên bên tai tôi: “Thẩm Đường, tôi thực sự là một con chó mà em nuôi. Dù đã quyết định không thích em nữa, nhưng tôi không thể kiềm chế trái tim mình.”
Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, tôi mở miệng định nói gì đó. Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị anh bế bổng lên, những giọt mưa cứ như vậy bị ngăn cách bên ngoài.
04
Trần Dập Châu đặt tôi lên bồn rửa trong phòng tắm.
Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Trước tiên, hãy tắm một chút đi.”
Nói xong, anh đi vào phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ nam mới cho tôi.
“Cái này mới, chưa ai mặc qua.”
“Tắm xong thì mau ra ngoài nhé.”
Nhìn anh bận rộn, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Cửa phòng tắm được Trần Dập Châu đóng lại.
Tôi nhìn xung quanh phòng tắm, rõ ràng là nơi này chưa từng có người phụ nữ nào đến.
Nhận ra điều này khiến tôi cảm thấy vui vẻ bất ngờ.
Khi tôi sấy khô tóc và đi ra ngoài, Trần Dập Châu đang ngồi trong phòng làm việc, lật xem tài liệu.
Thấy tôi ra, anh vẫy tay gọi tôi lại.
“Uống cái này đi.” Trần Dập Châu đưa cho tôi cốc thuốc cảm đã pha sẵn.
Cốc vẫn còn ấm, tôi ngẩng đầu uống một hơi cho hết.
Đối với tôi, Trần Dập Châu luôn có sự kiên nhẫn vô tận.
Tại sao trước đây tôi lại không nhận ra những điều tốt đẹp của anh chứ?
Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy Trần Dập Châu làm việc chăm chú.
Anh hoàn toàn khác với ấn tượng mà tôi đã có về anh.
Tôi do dự một chút, nghĩ rằng có lẽ mình nên không làm phiền anh.
Khi tôi định bước ra phòng khách, Trần Dập Châu lại gọi tôi lại: “Những lời em vừa nói có phải là thật lòng không?”
Tôi quay lại, phát hiện Trần Dập Châu cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt đen của anh không hề biểu lộ cảm xúc.
“Là thật lòng.” Tôi đáp lại.
Khi tôi nói xong, hàng mi của anh khẽ run rẩy.
Cảm nhận được sự nghi ngờ từ Trần Dập Châu, tim tôi nhói lên một nhịp.
Ngay sau đó, tôi tiến đến bên cạnh anh.
Trong ánh mắt hoang mang của Trần Dập Châu, tôi nắm chặt tay anh: “Những lời tôi nói hôm nay từng câu từng chữ đều là thật lòng.”
“Trần Dập Châu, tôi muốn kết hôn với anh, được không?”
Đây là lần đầu tiên tôi cầu hôn một người đàn ông, lòng tôi bất chợt cảm thấy hồi hộp.
Cả ánh nhìn dành cho Trần Dập Châu cũng trở nên cẩn thận hơn.
Đôi mắt phượng của anh dừng lại trên người tôi, như thể sợ rằng tất cả những điều này là giả dối.
“Đường Đường, hãy chứng minh cho tôi thấy em muốn lấy tôi.”
“Tôi cần phải chứng minh như thế nào?”
Tôi vừa nói xong, yết hầu của anh khẽ chuyển động lên xuống.
“Hôn tôi đi.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Dập Châu. Tôi nhìn thấy sự chiếm hữu trong mắt anh, thậm chí còn có một chút sợ hãi. Có lẽ anh đang hoảng loạn, sợ rằng tôi chỉ là nhất thời xúc động.
Giây tiếp theo, tôi không nghĩ ngợi gì, trực tiếp cúi xuống hôn lên môi anh.
Như tôi đã dự đoán, môi Trần Dập Châu rất mềm mại và dễ hôn.
Có vẻ như nhận ra sự chủ động của tôi, Trần Dập Châu hơi không dám tin.
Tôi tiến thêm một bước, anh lại nhẹ nhàng lùi lại một bước.
Anh lùi một bước, tôi lập tức không do dự mà tiến lên.
Cảm nhận được sự kiên định của tôi, Trần Dập Châu thở dài một tiếng, đảo ngược thế chủ động.
Anh kéo tôi ngồi lên đùi mình, những nụ hôn như mưa rào rơi xuống.
Đêm khuya, tình cảm dâng trào.
Trần Dập Châu bế tôi vào phòng ngủ.
Giọng nói khàn khàn của anh trong đêm tối đặc biệt quyến rũ: “Đường Đường, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của anh.
Bằng hành động thực tế, tôi muốn chứng minh với Trần Dập Châu rằng tôi không hối hận.
Trong ánh mắt anh toát lên sự chiếm hữu mãnh liệt: “Đường Đường, nhất định tôi sẽ chết trong vòng tay của em.”
Tôi xấu hổ, vùi vào lòng anh.
Sau một hồi dày vò, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi thiếp đi.