Thẩm Tử Đường - Chương 4
8.
Tôi không tiếp tục nói thêm lời nào với Thẩm Hiểu Mạt, dù sao tôi có nói gì thì chị ta cũng không nghe.
Kiếp này tôi chỉ muốn sống cuộc đời của mình thật tốt.
Sau khi vào đại học, cuộc sống trôi qua trong sự vội vã của việc cải thiện điểm số, tìm việc thực tập và lang thang trong thư viện, dường như hơi nhàm chán trong sự nỗ lực.
Thấy tôi chưa từng yêu đương, nên người mẹ hiền của tôi khá sốt ruột, bà giới thiệu tôi với con trai của một trong những khách hàng lớn của bà, đang học Đại học Bắc Kinh sát vách và kém tôi một tuổi.
Anh chàng này thực sự làm tôi ngạc nhiên ngay từ lần đầu gặp, một chú cún con đẹp trai, cao một mét tám mươi tám, cơ bụng tám múi rắn chắc hiện rõ qua chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi trong ngày hè.
Mặc dù kiếp này tôi đã quyết định không mê nhan sắc nữa, nhưng vẫn không thể không nhịn được mà thầm nhủ trong lòng: Tôi có thể cắn một miếng không?
Tình cờ gần đó có một công viên giải trí mới xây, cún con mời tôi cùng đi chơi.
Kết quả vừa bước vào công viên, tôi bắt gặp một cặp đôi đang cãi nhau giữa đám đông đang xếp hàng dưới tàu lượn siêu tốc.
Cô gái rõ ràng đã ăn diện cẩn thận, nhưng lúc này lớp trang điểm lại bị nước mắt làm lấm lem: “Rõ ràng là cô ta chen lấn em! Tại sao anh không làm chỗ dựa giúp em!”
Giọng chàng trai tràn đầy mệt mỏi: “Người nhiều như vậy, chen lấn, chạm vào nhau là điều khó tránh khỏi, có thể đừng làm loạn nữa được không?”
Cô gái khóc to hơn: “Trước kia anh không như thế này! Anh nói dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ em! Anh nói anh là sự cứu rỗi của em, nhưng bây giờ tại sao anh lại đứng ra nói thay những người bắt nạt em?”
Ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh để xem kịch, chỉ trỏ bàn tán, một số người còn tốt bụng giơ điện thoại lên để quay hình.
Chàng trai không thể chịu đựng được nữa, bỏ cô gái đang khóc lại rồi chạy đến một nơi vắng vẻ và đấm thật mạnh vào tường.
Sau đó anh ta dựa vào tường để bình tĩnh lại.
Kết quả liếc thấy tôi trong đám đông.
…
Đúng vậy, cặp đôi đang cãi vã chính là Hứa Vân Chu và Thẩm Hiểu Mạt.
Lúc này Hứa Vân Chu nhìn tôi, ánh mắt khẽ động, cảm xúc khá phức tạp.
“Em…em vẫn còn mặc váy trắng à.” – Anh ta thấp giọng nói: “Lúc còn học sinh năm nhất trung học, anh đã từng khen rằng em mặc váy trắng trông rất đẹp, không ngờ đã lâu không gặp mà em vẫn mặc như thế.”
Tôi nhìn hốc mắt ửng đỏ của Hứa Vân Chu, không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta đã từng khen tôi mặc váy trắng rất đẹp.
Đó là bởi vì tôi mặc váy trắng quả thực trông rất đẹp!
Hơn nữa váy đâu có sai, nếu tôi vì một kẻ thối nát như Hứa Vân Chu mà không bao giờ mặc nó nữa mới là điều đáng tiếc.
Nỗi lòng Hứa Vân Chu đầy thăng trầm, nhìn vào mắt tôi: “Không ngờ, dù tôi đã nói với em nhiều lời xúc phạm như vậy, em vẫn không thể quên được tôi.”
Giây tiếp theo, một ống kem được nhét vào tay tôi.
Cún con đã trở lại.
“Tôi cướp được cây cuối cùng có vị quả mâm xôi này!” – Cún con đi mua kem theo mệnh lệnh của tôi bước đến bên cạnh, trên mặt lộ rõ “Mong được khen”.
Hứa Vân Châu sững sờ.
Anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn sang cún con, ánh mắt ngập vẻ khó tin.
Sau đó, Hứa Vân Chu tựa hồ đột nhiên tức giận nhìn về phía cún con: “Cậu là ai?”
“Tôi ư?” – Cún con không hiểu chỉ vào mình rồi lại chỉ vào tôi: “Tôi là người yêu của cô ấy, không rõ ràng sao?”
Quai hàm của Hứa Vân Chu lập tức kéo căng.
Cún con đánh giá khuôn mặt khó coi của Hứa Vân Chu, sau đó nhìn sang tôi: “Cục cưng ơi, anh ta là bạn của em à?”
Tôi dừng một chút và nói: “Không phải bạn.”
Hứa Vân Chu bỗng ngước mắt lên nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn nhìn thấy sự chờ mong trong mắt anh ta.
Thật nực cười. Anh ta mong chờ điều gì chứ?
Có lẽ kiểu trò chuyện này mang lại cho anh ta cảm giác quen thuộc? Kiếp trước cũng có người hỏi tôi về quan hệ giữa Hứa Vân Chu và tôi: “Là bạn bè à?”
Khi đó, tôi kiểu gì cũng sẽ vui vẻ nói: “Không phải bạn! Là chồng sắp cưới!”
Giờ đây tôi chỉ cười nhạt.
“Là bạn học cấp ba, không tính là bạn bè.” – Tôi kéo lấy cánh tay của cún con: “Này, tàu lượn siêu tốc bây giờ đã ít người xếp hàng rồi, chúng ta đi nhanh thôi!”
Cứ như vậy, tôi kéo cún con rời đi.
Hứa Vân Chu dường như chỉ có một mình, ngơ ngác đứng đó hồi lâu.
9.
Ngày hôm đó, tôi tránh mặt Thẩm Hiểu Mạt và Hứa Vân Chu suốt toàn bộ hành trình, nhìn thấy bọn họ đang sắp xếp trò chơi nào ở đằng xa, tôi lập tức kéo cún con đi.
Cún con rất thông cảm đối với việc này: “Tinh thần hai người kia trông có vẻ không bình thường lắm, tránh xa một chút vẫn hơn.”
Chỉ là tôi không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Hứa Vân Chu trên đường trở về ký túc xá sau khi tạm biệt cún con.
Có vẻ như anh ta đã đợi ở đó từ sớm.
Trời vừa mới đổ mưa, nhưng dường như anh ta không tránh, lúc này tóc và quần áo đều ướt đẫm, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Tôi quay mặt muốn đi vòng qua, anh ta lại vội vã tiến tới và giữ tôi lại.
“Quen chơi à?” – Anh ta thấp giọng hỏi: “Em chỉ quen cậu nam sinh đó cho vui thôi phải không?”
Mạch não thật kỳ lạ, tôi nhất thời ngẩn người.
Hứa Vân Chu dường như tìm ra được đáp án qua phản ứng của tôi, anh ta cười tự tin.
“Bị tôi nói trúng rồi à?
“Là em thuê phải không? Bao nhiêu tiền một giờ?”
“Thẩm Tử Đường, quả nhiên không có anh ở bên cạnh, một cô gái có quá nhiều tiền nhưng không có chỗ để tiêu như em, sẽ nhanh chóng trở nên hư hỏng.”
Tôi bị lời anh ta chọc cho bật cười.
Cún con có ngoại hình khôi ngô, vóc dáng cũng khá đẹp.
Nhưng đây không phải là lý do khiến anh ta coi người ta là kẻ bị tôi chơi đùa.
“Cảm ơn, tôi chân thành cảm ơn bạn học Hứa đã quan tâm và phê bình tôi. Nhưng tôi chỉ có thể nói không có anh ở bên cạnh, tôi cảm thấy thế giới này cực kỳ tuyệt đẹp.” – Tôi bổ sung thêm: “Còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi đi đây.”
Tôi quay người bỏ đi, Hứa Vân Chu lại tiến lên một bước và không hề có ý định để tôi đi.
Tôi mất hết kiên nhẫn.
“Thẩm Hiểu Mạt có biết anh ở đây ôm ôm ấp ấp không?” – Tôi nói: “Nếu anh còn chặn tôi nữa, tôi sẽ gọi điện cho chị ta, bảo chị ta đưa anh đi đó.”
Hứa Vân Châu nhìn tôi bằng ánh mắt đen kịt, hồi lâu mới thở dài.
“Quả nhiên là vì cô ấy mà tìm người chọc anh nổi giận.”
Tôi: “???”
Hứa Vân Chu phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của tôi và lẩm bẩm: “Anh đã nói không cần phải đăng nhiều trên vòng bạn bè như vậy, nhưng cô ấy không nghe, nhất quyết đăng chuyện xảy ra trong công viên giải trí ngày hôm nay lên vòng bạn bè.”
“Cho nên sau khi em nhìn thấy, liền tìm người tới đây cùng ngày, muốn thu hút sự chú ý của anh.”
Hứa Vân Chu cười khổ, trong mắt dâng trào cảm xúc: “Anh không thể không nói, Đường Đường, em thắng rồi.”
“Em khiến anh nhận ra rằng có lẽ anh cũng khó có thể quên được em.”
…
Tôi lao về phía Hứa Vân Chu và dang rộng cánh tay ra.
Hứa Vân Chu nghĩ rằng tôi nghe xong những lời này quá xúc động, không kìm lòng được nên muốn ôm lấy anh ta, thế là anh ta cũng vô thức giơ tay lên.
Tuy nhiên giây tiếp theo, tôi lướt qua anh ta và lao vào vòng tay của dì ký túc xá đằng sau anh ta.
“Dì ơi, cứu cháu với!” – Tôi lên án: “Tên biến thái này không biết từ đâu ra đến quấy rối cháu!”
10.
Dì ký túc xá đã nổi cơn tam bành, kiểm tra thẻ sinh viên của Hứa Vân Chu, sau khi phát hiện anh ta không phải học sinh của trường chúng tôi, dì lập tức tập hợp một nhóm chị em, nhanh chóng áp giải anh ta đi.
Lúc về còn an ủi tôi: “Bạn học đừng sợ, dì đã chụp lại thẻ sinh viên của tên biến thái này và gửi cho tổ công tác rồi. Nếu cậu ta lại đến gần ký túc xá, bọn dì sẽ đuổi cậu ta đi ngay tức khắc.”
Tôi cảm động đến nỗi lại gần chỉnh sửa băng đô đeo tay cho dì ấy ngay tại chỗ.
…
Từ sau lúc đó, tôi hiếm khi gặp lại Hứa Vân Chu, nhưng thường xuyên nhận được đồ vật từ anh ta.
Nào là tai nghe tôi mượn của anh ta từ thời trung học.
Nào là bài vở tôi chép cho anh ta.
Hay nơ lúc múa tập thể.
Không biết có phải anh ta muốn khơi dậy những hồi ức trong tôi hay không.
Tôi ném tất cả chúng vào thùng rác.
Sau khi vứt đi gần mười món đồ, tôi đụng phải Thẩm Hiểu Mạt.
Chị ta đã phát hiện ra.
Trong dãy hành lang mờ mịt, Thẩm Hiểu Mạt nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe, giọng nói như sắp khóc.
“Cô đã làm gì?”
“Tại sao, rốt cuộc là tại sao? Tôi đã từng chết vì anh ta một lần! Rõ ràng sau khi tôi chết, anh ấy đã phát hiện ra tình yêu của anh ấy dành cho tôi cơ mà!”
Tôi nhìn Thẩm Hiểu Mạt sụp đổ thét lên, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác xót xa.
“Thẩm Hiểu Mạt, chị có từng nghĩ tới vấn đề này hay chưa?”
“Khi chị còn sống, anh ta không hề đối xử tốt với chị, sau khi chị chết thì anh ta mới bắt đầu yêu chị.”
“Loại tình yêu này, thực sự là yêu sao?”
Thẩm Hiểu Mạt ngơ ngác nhìn tôi như bị sét đánh.
Tôi nhìn Thẩm Hiểu Mạt, chị ta gầy đi rất nhiều, trong mắt đều là tơ máu.
Hiển nhiên đến kiếp này, chị ta vẫn không đạt được hạnh phúc như chị ta hằng mong.
Trong cốt truyện theo đuổi lại vợ cũ điển hình, khi nữ chính còn sống, nam chính lạnh lùng với cô, không quan tâm đến cô và đối xử tệ bạc với cô.
Sau khi nữ chính qua đời, anh hối hận không kịp, nhận ra người mình yêu nhất chính là cô. Anh điên cuồng trả thù tất cả những người đã làm hại cô, sau đó quyên sinh vì tình theo cô.
Đáng tiếc, đây không phải là tình yêu, đây là tình yêu ảo tưởng.
Luôn có một số kẻ đê tiện không khắc chế được bản tính hèn hạ của mình, cho rằng mất đi và vĩnh viễn không có được mới là điều tốt nhất.
“Cái chết của chị đã khơi dậy tình yêu của Hứa Vân Chu dành cho chị, giống như một quả pháo hoa khổng lồ, thoạt nhìn quả thực tốt hơn tất cả những thứ bình thường và thấp hèn trên thế giới.”
“Nhưng về sau thì sao, lấy gì làm nhiên liệu để đốt tiếp pháo hoa này, khiến nó nở rộ mãi mãi? Sau khi pháo hoa tàn, quay trở về những ngày bình thường và thấp hèn, anh ta sẽ lại trở thành con người như trước kia.”
“Chị lấy cái chết làm tiền đặt cược, cá anh ta yêu chị.”
“Vậy bây giờ anh ta không còn yêu chị nữa, chị định làm gì, chết lần nữa sao?”
Tôi xoay người rời đi, Thẩm Hiểu Mạt mất kiểm soát hét lên ở phía sau lưng tôi:
“Cô nói với tôi những lời này, chẳng phải chỉ muốn nói rằng người anh ấy thực sự yêu chính là cô sao?”
Tôi dừng bước, muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu tiếc nuối và nhanh chóng rời đi.