Thẩm Tử Đường - Chương 3
6.
Trong khoảng thời gian cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, quả nhiên tôi và Hứa Vân Chu nước sông không phạm nước giếng.
Tôi trở thành nữ chính truyền cảm hứng trong bộ phim tài liệu về kỳ thi tuyển sinh đại học. Mỗi ngày thức dậy đều hô “Vượt qua chính mình và tạo ra vinh quang lớn hơn” với bản thân ba lần, rồi vùi đầu vào chồng bài thi.
Còn Hứa Vân Chu đóng vai nam chính cứu rỗi thanh xuân đau khổ trong văn học. Mỗi ngày anh ta đều đưa Thẩm Hiểu Mạt đi ngắm sao và xem trăng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời một góc 45 độ.
Anh ta đưa Thẩm Hiểu Mạt đi chèo thuyền, chụp lại bóng lưng của Thẩm Hiểu Mạt với mái tóc dài bị gió hồ thổi bay.
Đưa Thẩm Hiểu Mạt đi xem bức tường hoa tường vi, vẽ lại nụ cười rạng rỡ cùng má lúm đồng tiền của cô gái giữa những bông hoa.
Dẫn Thẩm Hiểu Mạt đi ăn thịt nướng, trong vòng bạn bè tràn ngập hình ảnh đồ ăn ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Kỳ thực nhắc tới cũng khá buồn cười, cách mà anh ta yêu Thẩm Hiểu Mạt đều là tôi dạy anh ta ở kiếp trước.
Hứa Vân Chu vốn sinh ra trong một gia đình rất tồi tệ, ba anh ta trốn nợ bao lâu nay, mẹ anh ta không đánh thì mắng, thường ngày anh ta sống trong cưc khổ và ngột ngạt.
Là tôi nói với anh ta, khi anh ta gặp chuyện không vui thì nên đi hóng gió, ngắm hoa và ăn chút thịt.
“Rồi mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.”
Tôi đã dạy anh ta cách yêu khi anh ta thiếu tình yêu, bây giờ anh ta lại yêu người khác theo cách tôi dạy, lẽ ra tôi nên cảm thấy đau lòng.
Nhưng lạ lùng thay, tôi phát hiện trong lòng mình không hề có chút gợn sóng nào cả.
Hứa Vân Chu không xứng đáng với tình yêu của tôi, cách ăn thịt, hóng gió và ngắm hoa cũng không có gì sai, quãng đời còn lại về sau, nhất định tôi sẽ có cơ hội làm những việc này với người tốt hơn.
Mục tiêu trước mắt của tôi là trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
…
Một tháng sau, giữa tiếng ve kêu mùa hè, kết quả thi tốt nghiệp trung học đã được công bố.
Điểm số của tôi cao hơn nhiều so với điểm số ở kiếp trước. Ước mơ vào Đại học Thanh Hoa mà kiếp trước tôi không thể thực hiện được cuối cùng cũng có thể thực hiện được ở kiếp này.
Về phần Hứa Vân Chu, anh ta bất ngờ bị loại.
Người từng được coi là thí sinh nặng ký ở Thanh Bắc lại có thành tích thất thường nghiêm trọng trong kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ đủ giỏi để vào một trường đại học bình thường.
Tôi hơi bất ngờ đối với kết quả này, dù sao Hứa Vân Chu cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian ôn tập để đi cùng Thẩm Hiểu Mạt, nhưng xét theo nền tảng của anh ta cũng không thể chỉ đạt được số điểm thế này.
Cho đến khi một bạn học hay buôn chuyện nói với tôi:
“Cậu có nghe nói trước kỳ thi tiếng Anh, Thẩm Hiểu Mạt đột nhiên suy sụp tinh thần, lên sân thượng làm loạn muốn tự tử không?”
“Hứa Vân Chu nhận được điện thoại lập tức chạy tới. Sau khi khuyên ngăn Thẩm Hiểu Mạt ổn định xong, cậu ta lập tức chạy về phòng thi, bài nghe tiếng Anh cũng sắp hết giờ rồi.”
Tôi khẽ giật mình.
Bạn cùng lớp huyên thuyên không ngừng, thậm chí còn thử thăm dò hỏi tôi: “Tại sao Thẩm Hiểu Mạt muốn tự sát vậy? Chẳng lẽ gia đình cậu thật sự ngược đãi cậu ta à…”
Dĩ nhiên là không.
Tôi cũng không dám nói ba mẹ tôi không hề tỏ ra thiên vị trong quá trình nuôi dạy tôi và Thẩm Hiểu Mạt, điều này không thực tế, dù sao tôi cũng là con gái ruột của họ, họ không thể dành trọng lượng tình thương ngang nhau cho Thẩm Hiểu Mạt.
Nhưng tôi có thể không thẹn với lòng mà cam đoan rằng ba mẹ tôi đối xử với Thẩm Hiểu Mạt vô cùng tốt. Từ nhỏ đến lớn, dù là quần áo hay đồ chơi, dù là nguồn tài nguyên học tập hay du lịch, vui chơi, chỉ cần tôi có, Thẩm Hiểu Mạt cũng sẽ có.
Trực giác mách bảo tôi, Thẩm Hiểu Mạt không thực sự muốn tự sát.
Nhưng tại sao kiếp trước chị ta muốn nhảy lầu, mà kiếp này lại…
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy như được người khác đả thông hai mạch Nhâm Đốc, hiểu ra lý luận của toàn bộ sự việc.
Hoá ra là vậy.
Thì ra dù ở kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Hiểu Mạt đều không muốn chết.
Đây là một cái bẫy và cái chết chính là sự đánh cược của Thẩm Hiểu Mạt.
7.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Thẩm Hiểu Mạt tới nhà tôi thu dọn đồ đạc.
Chị ta vừa kết thúc chuyến du lịch cùng Hứa Vân Chu, hiện tại chị ta muốn hoàn toàn dọn ra khỏi ngôi nhà này.
Ở kiếp này, điểm thi đại học của Thẩm Hiểu Mạt cũng không có nhiều thay đổi, chị ta vẫn không thi đậu đại học.
Nhưng ba mẹ tôi không đề cập đến việc đăng ký cho chị ta đi học nội trú nữa.
Lý do rất đơn giản, tôi đã nói với ba mẹ tôi về việc Thẩm Hiểu Mạt bôi nhọ gia đình tôi ở bên ngoài.
Ba mẹ tôi vô cùng buồn lòng. Sau khi im lặng một lúc lâu, ba tôi thở dài:
“Ba đã nuôi nó đến mười tám tuổi, coi như không thẹn với anh cả.”
“Từ giờ nó đã là người trưởng thành rồi, mọi chuyện cứ tùy nó đi.”
Thẩm Hiểu Mạt không quan tâm đến việc cắt đứt với ba mẹ tôi.
Bây giờ chị ta muốn đem tất cả mọi thứ đi, đến trường đại học của Hứa Vân Chu và sống cùng anh ta.
Tôi im lặng nhìn chị ta thu dọn hành lý, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Có đáng để lấy cái chết ra mạo hiểm không?”
Động tác của Thẩm Hiểu Mạt dừng lại một chút.
Sau đó chị ta quay đầu, nhìn tôi với vẻ đầy kiêu ngạo.
“Đương nhiên đáng giá rồi.”
“Cô nhìn đi, kiếp này tôi đã thắng.”
Tất cả những phỏng đoán trong lòng tôi cuối cùng đã được chứng thực ngay thời khắc này.
Lúc tôi chết ở kiếp trước, tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nói, nói có người muốn để chúng tôi làm lại lần nữa.
Hiện tại rốt cuộc tôi đã xác định được, người đó chính là Thẩm Hiểu Mạt.
Chị ta là người đề xuất cho tất cả trùng sinh.
Khi nhảy lầu ở kiếp trước, chị ta đã biết rằng cả ba chúng tôi đều sẽ trùng sinh.
Giờ phút này, Thẩm Hiểu Mạt nhìn tôi, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ đắc ý và điên cuồng.
“Tôi thích Hứa Vân Chu nhiều năm như vậy, tôi viết cho anh ấy đầy cả ba cuốn nhật ký. Người ta thường nói nếu nhớ mãi không quên ắt sẽ có tiếng vọng, tôi cảm thấy chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau.”
“Thế nhưng? Ở lớp học lại, thứ tôi đợi được chính là thông báo chính thức của hai người trong vòng bạn bè.”
“Mà học trong cái trường nội trú đó, tôi thậm chí còn không thể bước ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô quyến rũ anh ấy, chiếm giữ anh ấy.”
“Tại sao? Thẩm Tử Đường, cô đã có tất cả rồi, tại sao còn muốn cướp Hứa Vân Chu đi?”
“Cũng may tôi có được cơ hội có thể để chúng ta bắt đầu lại cuộc sống.”
Thẩm Hiểu Mạt đi tới trước mặt tôi, cười đến khoái chí: “Cho nên tôi lựa chọn đánh cược một lần, tôi cược Hứa Vân Chu căn bản không yêu cô, người mà anh ấy yêu chính là tôi.”
“Tôi đã gửi cho anh ấy ba cuốn nhật ký trước khi tôi nhảy lầu. Sau khi đọc chúng, anh ấy hay tin cái chết của tôi, quả nhiên anh ấy bắt đầu điên cuồng trả thù các người.”
Không cần Thẩm Hiểu Mạt nói, tôi cũng đoán được nội dung trong nhật ký.
Chị ta bịa đặt toàn bộ quá trình gia đình chúng tôi bắt nạt chị ta, sau đó thổ lộ hết tình yêu vô tận dành cho Hứa Vân Chu, cuối cùng để lại cho Hứa Vân Chu một lá thư cuối cùng – Anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời em, nếu như không có cơ hội tiếp tục yêu anh, em tình nguyện chết đi.”
Thẩm Hiểu Mạt giả vờ thở dài.
“Tôi biết hiện tại cô rất không cam tâm, dù sao cô cũng thích Vân Chu như vậy, ắt hẳn đang suy nghĩ làm sao để cướp anh ấy về.”
“Vô ích thôi, tôi vì anh ấy mà từng chết một lần, phần tình yêu nặng như ngàn cân thế này, cho dù cô có làm gì cũng không đánh bại được tôi đâu.”
…
Thẩm Hiểu Mạt thu dọn xong hành lý, ngâm nga khúc hát và rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của chị ta.
Ngay lúc này, tôi không thấy chị ta đáng hận, mà chỉ thấy đáng thương.
Ở kiếp trước, lúc Thẩm Hiểu Mạt chết còn quá trẻ, chị ta mới mười chín tuổi.
Nhận thức của chị ta cũng bị mắc kẹt ở tuổi mười chín.
Khi còn là thiếu nữ, người ta thường nghĩ rằng có được người mình thích chính là có được cả thế giới.
Sau khi trưởng thành mới nhận ra thế giới này rộng lớn như vậy, người mình thích chẳng qua chỉ là một kẻ trong muôn loài chúng sinh.
Hiện giờ Thẩm Hiểu Mạt đã trùng sinh, nhưng chị ta vẫn là một cô gái tin vào truyện cổ tích, cảm thấy hoàng tử và công chúa ở cùng nhau chính là hồi kết.
Thực tế không phải.
Đó chỉ là sự khởi đầu và quãng đời còn lại mới là thử thách thực sự.
Và tình yêu đấu tranh đến chết cũng tựa như pháo hoa.
Nó thực sự nồng nàn hơn những tình yêu khác.
Nhưng càng lấp lánh…
Càng ngắn ngủi.