Thẩm Tử Đường - Chương 2
3.
Sau tiết học thứ hai, tôi và một số bạn cùng lớp đến văn phòng giáo viên để giải đáp thắc mắc.
Nhưng đến góc rẽ cầu thang, họ đụng phải Hứa Vân Chu và Thẩm Hiểu Mạt vừa ăn sáng về.
Thẩm Hiểu Mạt kéo tay áo Hứa Vân Chu, chị ta vốn luôn ngại ngùng, giờ phút này lại ríu rít như một con chim nhỏ, mà Hứa Vân Chu cũng dịu dàng nhìn chị ta, mặt mày của anh ta bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng.
Cả hai đều đồng thời nhìn thấy tôi và dừng bước.
Vẻ mặt vui vẻ của Thẩm Hiểu Mạt trong nháy mắt biến mất, cả người trở nên khúm núm sợ hãi.
Chị ta cẩn thận nhìn tôi từng li từng tí, ngập ngừng nói: “Tử Đường, Vân Châu dẫn chị đi ăn sáng, nên em không vui phải không…”
“Nếu như em không vui, chị có thể xin lỗi em, nhưng em tuyệt đối đừng giận Vân Chu…”
Khá lắm, tôi chưa nói lời nào, chị ta đã chụp cái mũ to lên trước.
Hứa Vân Chu nhìn dáng vẻ của Thẩm Hiểu Mạt, anh ta cực kỳ đau lòng, kéo tay của Thẩm Hiểu Mạt qua.
“Mạt Mạt, cậu không nhớ tớ vừa nói gì với cậu sao?”
“Từ trước đến nay người sai không phải cậu, cậu không cần phải xin lỗi ai cả.”
Thẩm Hiểu Mạt rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng yêu: “Thật sao? Trước giờ trong đời tớ chưa từng có ai dạy tớ điều này.”
Hứa Vân Chu sờ đầu của Thẩm Hiểu Mạt, dịu dàng nói: “Đương nhiên là thật rồi.”
Sau đó anh ta lạnh lùng nhìn về phía tôi: “Thẩm Tử Đường, người nên nói xin lỗi là cô mới phải.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đám nữ sinh bên cạnh đã không thể nhìn nổi nữa.
“Không phải chứ Hứa Vân Chu, chẳng phải hôm qua cậu đối xử với Tử Đường của chúng tôi rất chu đáo, nói muốn thi vào đại học cùng thành phố với cậu ấy ư? Sao hôm nay lại hoá thành bộ dạng hùng hổ doạ người thế này?”
“Thay lòng đổi dạ thì thay lòng đổi dạ, cậu giúp tình yêu mới giẫm đạp mối tình cũ thì không có đạo đức chút nào đâu.”
Các nữ sinh mỗi người một câu, sắc mặt của Hứa Vân Chu dần dần đỏ lên.
Thấy tình hình không ổn, Thẩm Hiểu Mạt vội vàng nhào tới, giữ chặt tay tôi.
“Chị biết bọn họ đều là bạn của em, họ muốn ức hiếp chị thế nào cũng được, nhưng đừng bảo Vân Chu…”
Thẩm Hiểu Mạt còn chưa nói hết câu, cả người đã loạng choạng, lùi lại mấy bước, trực tiếp bước hụt bậc cầu thang và ngã xuống.
Hứa Vân Chu giật mình, lao tới ôm lấy chị ta: “Mạt Mạt, cậu không sao chứ?”
Thẩm Hiểu Mạt rúc vào ngực Hứa Vân Chu, đau đớn che mắt cá chân, hai mắt rưng rưng: “Tớ không sao, mọi người đừng vì tớ mà cãi nhau…”
Hứa Vân Chu tức đến mức gần như mất đi lý trí.
Anh ta rống to về phía tôi: “Thẩm Tử Đường, sao cô dám đẩy Mạt Mạt trước mặt nhiều người như vậy?”
Một nữ sinh đứng bên cạnh chắn trước mặt tôi: “Hứa Vân Chu, cậu điên rồi à? Chính Thẩm Hiểu Mạt tự ngã xuống!”
“Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy!”
Hứa Vân Chu giận dữ cười lạnh.
“Thẩm Tử Đường cho các người lợi ích gì, mà các người đều phải giúp cô ta?”
“Nhà cô ta có tiền, nhưng có tiền thì ngon sao? Các người cùng cô ta bắt nạt Mạt Mạt có đáng không?”
Hứa Vân Chu kéo nữ sinh đứng chắn trước mặt tôi ra, trừng mắt nhìn tôi:
“Cô có biết hành vi của cô là cố ý gây thương tích không? Nếu báo cảnh sát, ba mẹ cô cũng không thể bảo vệ cô…”
“…Cô đang làm gì thế?”
Tôi giơ điện thoại lên, nói với giọng điệu thản nhiên: “Báo cảnh sát.”
4.
Nửa tiếng sau, tôi, Hứa Vân Chu, Thẩm Hiểu Mạt cùng mấy bạn học khác đang đứng trong văn phòng giáo viên.
Cảnh sát vừa tới đã xem camera giám sát.
Camera ghi lại rất rõ ràng – Trong suốt quá trình tôi không hề cử động, nhưng Thẩm Hiểu Mạt đột nhiên lùi lại và ngã xuống cầu thang.
“Tử Đường, chuyện này em chỉ cần báo giáo viên là được, báo cảnh sát làm gì chứ?”
Sự việc tuy đã lắng xuống nhưng sắc mặt của chủ nhiệm lớp rất khó coi, xe cảnh sát ra vào khuôn viên trường, nếu bị truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Tôi ngây thơ chớp mắt: “Là bạn học Hứa Vân Chu nói muốn báo cảnh sát ạ, em chỉ nghe lời cậu ta, gọi điện thoại báo cảnh sát mà thôi.”
“Hơn nữa, có cảnh sát điều tra, sự trong sạch của em coi như có cái đảm bảo. Bằng không, sau này lại có người nói em là kẻ bắt nạt học đường hoặc cố ý đả thương người khác, em có miệng cũng không giải thích nổi.”
Chủ nhiệm lớp tức giận nhìn tôi, sau đó nhìn Hứa Vân Chu, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Hiểu Mạt.
“Vậy mà tôi không phát hiện ra, lớp chúng ta còn có một nhân tài Trung Hý – Bắc Ảnh nữa đấy.”
“Nói rơi nước mắt là rơi nước mắt, nói ngã là ngã. Thẩm Hiểu Mạt, bản thân em không lo học đã đành, còn muốn kéo người khác xuống nước cùng mình sao?”
Chẳng trách chủ nhiệm lớp nổi trận lôi đình.
Đầu tiên, Hứa Vân Chu chưa bao giờ xin nghỉ phép lại vì chị ta mà bỏ hai tiết học.
Sau đó là tôi bị chị ta vu oan, buộc phải gọi cảnh sát.
Thành tích của Thẩm Hiểu Mạt xếp hạng chót, mắt thấy chị ta muốn liên luỵ hai học sinh khá giỏi xếp hàng đầu như Hứa Vân Chu và tôi, chủ nhiệm lớp thực sự tức điên lên.
“Đừng tưởng rằng em là học sinh cuối cấp, thì tôi không dám trừng phạt em…”
Chủ nhiệm lớp còn chưa dứt câu, Hứa Vân Chu đã đứng chắn trước mặt Thẩm Hiểu Mạt.
“Cô ơi, xin cô đừng trách Hiểu Mạt.”
Hứa Vân Chu nói.
Chủ nhiệm lớp ngẩn người.
Cô ấy không ngờ Hứa Vân Chu vẫn sẽ bảo vệ chị ta, sau khi chứng minh được Thẩm Hiểu Mạt rõ ràng giả ngã để vu oan.
Hứa Vân Chu ôn hoà nói:
“Quả thực lần này Hiểu Mạt đã làm sai, nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu ấy.”
“Cậu ấy chỉ quá thiếu thốn tình thương, quá muốn trải nghiệm cảm giác được người khác che chở nên mới cư xử như vậy.”
“Bởi vậy cách làm đúng đắn không phải là trách móc hay trừng phạt cậu ấy một cách nặng nề, mà là thấu hiểu, dịu dàng và chữa lành.”
Vài bạn học bên cạnh choáng váng khi nghe lời này, một nữ sinh thậm chí còn quên mất chủ nhiệm lớp đang ở đây, thảng thốt lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, cậu ta có bị bệnh không vậy?”
Câu nói này hoàn toàn không khơi dậy cơn tức giận của Hứa Vân Chu. Anh ta dịu dàng ngắm nhìn Thẩm Hiểu Mạt.
“Không sao, tôi biết các người không thể thấu hiểu.”
“Vậy nên chỉ có tôi mới có thể trở thành người cứu rỗi duy nhất.”
5.
Sau khi ra khỏi văn phòng, một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều cho rằng Hứa Vân Chu bị điên rồi.
Trước đó, danh tiếng của Hứa Vân Chu rất tốt.
Anh ta vừa là nam sinh đẹp trai nhất trường, vừa là một học sinh giỏi, xứng đáng là nhân vật làm mưa làm gió.
Tuy nhiên kể từ ngày này, danh tiếng của Hứa Vân Chu bắt đầu xấu đi.
Các nữ sinh chán ghét anh ta, cảm thấy anh ta là một kẻ cặn bã. Một ngày trước vẫn đang thích tôi, qua ngày hôm sau đã thay lòng đổi dạ thích Thẩm Hiểu Mạt, thậm chí còn vì Thẩm Hiểu Mạt mà trở mặt với tôi.
Các nam sinh chế giễu đầu óc anh ta bị úng nước: “Một bạch phú mỹ như Thẩm Tử Đường thích cậu ta, cậu ta không trân trọng, lại đi thích Thẩm Hiểu Mạt không có gì trong tay, nghĩ gì thế không biết?”
Nhưng Hứa Vân Chu lại bỏ ngoài tai.
Anh ta cố gắng đối xử tốt với Thẩm Hiểu Mạt hết mức, khi mắt cá chân của Thẩm Hiểu Mạt bị thương, anh ta đến căn tin mua cơm giúp chị ta, cõng chị ta lên xuống cầu thang, thay thuốc cho chị ta.
Anh ta cũng hài lòng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt của Thẩm Hiểu Mạt ngày càng nhiều, dưới sự cứu rỗi của anh ta, cô gái nhút nhát và tự ti càng ngày càng vui vẻ và tươi sáng hơn.
Cuối cùng, dưới sự ấm áp không ngừng của Hứa Vân Chu, Thẩm Hiểu Mạt rốt cuộc cũng buông bỏ cảnh giác mà thổ lộ hết tất cả những gì mình đã chịu đựng:
“Mặc dù chú và dì nhận nuôi em, nhưng họ chỉ vì tiếng thơm tử tế mà thôi, họ âm thầm để em ngủ trong phòng chứa đồ, ngay cả một cái giường cũng không chịu cho em.”
“Lúc nào em cũng phải nhìn sắc mặt của Tử Đường mà sống, em ấy không vui sẽ tra tấn em cho vui.”
“Tử Đường thích anh điên cuồng. Em ấy nói, chỉ cần em dám nói chuyện với anh, nói bao nhiêu câu, em ấy sẽ dùng compa đâm vào cánh tay em bấy nhiêu lần.”
“Em biết lẽ ra mình không nên tiếp xúc với anh, nhưng em không thể tự lừa dối bản thân, em không thể kiềm chế được…”
“Anh có biết không, biết bao lần em muốn tự sát, nhưng chính sự tồn tại của anh khiến em vẫn còn lưu luyến với thế giới này…”
Hứa Vân Chu không nghe nổi được nữa, anh ta ôm Thẩm Hiểu Mạt vào trong lòng.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” – Hứa Vân Chu lẩm bẩm: “Đáng lẽ anh phải sớm phát hiện, cũng may giờ vẫn còn kịp.”
“Ừm.” – Nước mắt của Thẩm Hiểu Mạt lăn dài: “Tới kịp rồi.”
Chị ta đột nhiên im lặng, cơ thể khẽ run lên.
Hứa Vân Chu buông chị ta ra, ngoái đầu nhìn theo ánh mắt của chị ta thì bắt gặp tôi đứng cách đó không xa.
…Ông trời làm chứng, tôi không cố ý đến xem vở kịch đau khổ vì tình này.
Tôi đến tòa nhà văn phòng để tìm giáo viên lấy tài liệu, kết quả vừa băng qua vườn hoa trung tâm đã gặp phải một màn này.
Giờ quay người né tránh cũng đã muộn, Hứa Vân Chu đi về phía tôi.
“Cô đang theo dõi tôi à?” – Anh ta lạnh lùng hỏi.
Tôi: “…”
“Anh trai à, xin tự mình nhìn kỹ, đây là con đường duy nhất đến tòa nhà văn phòng.”
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Chính hai người ở đây làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.”
Hứa Vân Chu hoàn toàn không thèm để ý tới lời châm chọc của tôi, cười khẩy:
“Cô theo dõi tôi cũng vô ích thôi.”
“Thẩm Tử Đường, tôi không thích cô, bây giờ không thích, sau này chắc chắn cũng sẽ không.”
“Nếu còn muốn chừa chút chỗ trống cho mình thì đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng bắt nạt Hiểu Mạt nữa.”
“Nếu không đừng trách tôi vô lễ.”
Tôi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Hứa Vân Chu.
Kiếp trước tôi đã từng vì khuôn mặt đẹp trai này mà rung động vô số lần, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn đánh chết mình, thế mà không nhìn rõ đây là một miếng socola vị phân.
May thay kiếp này, cuối cùng cũng nhìn rõ anh ta.
Tôi mỉm cười: “Được, vậy hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, anh trai thối.”
Nói xong, tôi nhanh chóng bỏ chạy như một làn khói, trước khi Hứa Vân Chu kịp nhận ra xưng hô trước đó là gì.