Thẩm Tử Đường - Chương 1
1.
Đây là ngày thứ bảy tôi bị Hứa Vân Chu giam cầm.
Trong tầng hầm tối tăm, tôi bị anh ta còng tay chân lại, không thể cử động.
Còn bác sĩ Hứa vốn luôn được người ta khen ngợi như gió mát và trăng sáng, giờ đây lại nở nụ cười lạnh lẽo và điên cuồng, hệt như ác quỷ.
“Thẩm Tử Đường, có phải hiện giờ cô cảm thấy rất bức bối và ngột ngạt không?”
“Mạt Mạt được gia đình cô nhận nuôi mười ba năm. Mỗi ngày cô ấy đều phải sống một cuộc sống bức bối và ngột ngạt như vậy đấy!”
Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta: “Đây chính là lý do khiến anh hại chết cả nhà tôi sao?”
Chỉ vài tháng trước, tôi còn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Ba tôi là một ngôi sao sáng trong giới y học, mẹ tôi nhậm chức giám đốc điều hành cấp cao trong một công ty đa quốc gia. Tôi lớn lên trong sự bảo bọc thương yêu của cha mẹ, sau đó gặp được người chồng là bạn thuở ấu thơ cưng chiều tôi như mạng sống, Hứa Vân Chu.
Hứa Vân Chu là học trò mà ba tôi yêu thích nhất. Anh ta luôn được coi là thiên tài trong lĩnh vực chuyên môn, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng và tuấn tú có thể đem ra so với ngôi sao điện ảnh, tuỳ tiện đến xem bệnh cũng được xin Wechat vô số lần.
Nhưng anh ta chỉ mỉm cười và từ chối: “Thật ngại quá, vợ tôi đang đợi tôi ở nhà.”
Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật lâu, cho đến một tháng trước, ba tôi lâm bệnh và phải phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật này do học trò thân tín nhất của ông là Hứa Vân Chu phụ trách, độ khó không quá cao, mọi người đều cảm thấy sẽ không xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, nó đã thất bại.
Hứa Vân Chu đau đớn tột cùng, thậm chí còn bày tỏ rằng cả đời này anh ta không muốn lên bàn mổ nữa.
Hai mắt mẹ tôi đỏ hoe, gắng gượng an ủi anh ta: “Cuộc phẫu thuật nào cũng có xác suất thất bại, con đã cố gắng hết sức rồi, lão Thẩm sẽ không trách con đâu, ông ấy còn mong con kế thừa học thuật của ông ấy, cứu nhiều người hơn…”
Dưới sự an ủi của mẹ tôi, Hứa Vân Chu dần bình tĩnh lại. Vừa hay khi đó kỳ thi thăng cấp của tôi sắp bắt đầu, Hứa Vân Chu vì muốn tôi tập trung chuẩn bị cho kỳ thi nên đã chịu trách nhiệm bầu bạn cùng mẹ tôi.
Tuy nhiên vào ngày thi, tôi hay tin mẹ tôi nhảy lầu.
Tôi lao như điên ra khỏi phòng thi, khi về đến nhà, Hứa Vân Chu đỏ mắt và nói với tôi rằng: “Mẹ an ủi anh, nhưng bản thân bà lại nghĩ không thông, bà ấy đã bỏ đi theo ba rồi…”
Trong vòng một tháng, tôi lần lượt mất cả cha lẫn mẹ, điều này khiến tôi đổ một trận bệnh nặng.
Hứa Vân Chu xin nghỉ phép dài hạn, nói muốn đưa tôi đến bãi biển để giải sầu và dưỡng bệnh.
Thế nhưng khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã bị anh ta giam dưới tầng hầm.
Anh ta nói với tôi rằng tất cả không phải là sự cố.
Ca phẫu thuật thất bại là do anh ta cố ý.
Anh ta là học sinh mà ba tôi yêu mến nhất, học được tất cả kỹ năng, cuối cùng lại dùng nó để giết chết người thầy có ơn với anh ta.
Trong khoảng thời gian bầu bạn cùng mẹ tôi, anh ta lặng lẽ thay thế loại thuốc mẹ tôi dùng để điều trị trầm cảm bằng thuốc kích thích tâm trạng, sau đó nói với bà rằng chồng và con gái của bà đã chết trong tay anh ta.
Anh ta là đứa con rể mà mẹ tôi tin cậy nhất, hiển nhiên biết rõ làm thế nào sẽ khiến bà sụp đổ.
Hiện tại tôi bị anh ta giam dưới tầng hầm, anh ta nói với tôi rằng anh ta làm tất cả những điều này đều vì Mạt Mạt.
Đầu óc tôi đứng hình trong chốc lát rồi mới ý thức được, người mà anh ta nói chính là chị họ Thẩm Hiểu Mạt của tôi.
Thẩm Hiểu Mạt là con gái của bác tôi, chỉ lớn hơn tôi hai tháng tuổi. Sau khi vợ chồng của bác cả qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, ba mẹ tôi đã nhận nuôi chị ta.
Năm mười tám tuổi, tôi thi đậu, còn Thẩm Hiểu Mạt lại thi trượt đại học, sau một năm học lại, chị ta đã tự sát vào đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học năm thứ hai.
Giờ phút này đây, hốc mắt Hứa Vân Chu đỏ bừng, liệt kê từng tội trạng của chúng tôi.
“Mạt Mạt chưa bao giờ có được một ngày hạnh phúc trong cái nhà này. Cả nhà cô đều là hung thủ hại chết cô ấy.”
Tôi khàn giọng ho khan, nghẹn ngào rơi nước mắt: “Vậy nên? Chúng tôi đều phải chôn cùng chị ấy sao? Hứa Vân Chu, anh thành công rồi, anh đã giết ba mẹ tôi, bây giờ giết cả tôi luôn đi!”
Hứa Vân Chu lắc đầu.
Anh ta ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt của tôi với biểu cảm vừa căm hận vừa không nỡ:
“Tôi sẽ không giết cô đâu, người mà Mạt Mạt hận nhất chính là cô.”
“Cô ấy nói với tôi, kể từ khi cô ấy bước vào cái nhà này, cô đã tìm mọi cách để chơi khăm và bắt nạt cô ấy.”
“Cho nên người đáng chết nhất chính là cô, tôi sẽ giữ cô lại, để cô sống trong đau khổ, sống không bằng chết.”
…
Hứa Vân Chu nói được làm được.
Anh ta tra tấn tôi bằng đủ mọi cách.
Có lúc anh ta nói chưa bao giờ yêu tôi, kết hôn với tôi chỉ vì trả thù.
Có lúc lại coi tôi như thế thân của Thẩm Hiểu Mạt mà trút những ham muốn của mình lên tôi.
Ba ngày sau, tôi nghĩ mọi cách để trốn thoát và lái xe của mình đâm vào xe của Hứa Vân Chu từ phía sau.
Hai xe va chạm vào nhau, ngọn lửa bùng lên bốn phía.
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi dường như nghe thấy một giọng nữ nói vào tai mình:
“Có người muốn để các cô làm lại từ đầu.”
2.
Tôi tỉnh dậy, không phải ở bệnh viện mà là ở nhà.
Trên bàn bày biện cháo và bánh bao, bên cạnh có ba người đang ngồi.
Ba, mẹ, còn có Thẩm Hiểu Mạt đang mặc đồng phục.
Mà tôi cũng đang mặc đồng phục, ngơ ngác đứng trước cửa phòng ngủ.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Sắp muộn rồi đấy.” – Mẹ vừa quở trách tôi, vừa bỏ bánh bao và trứng gà vào túi bảo quản thực phẩm: “Không kịp nữa rồi, con ăn trên đường đi.”
Mãi đến khi ba chở tôi và Thẩm Hiểu Mạt đến trường, tôi mới khôi phục tinh thần.
Tôi thực sự đã trùng sinh.
Đây là một buổi sáng thường thấy năm tôi mười tám tuổi – Sáng sớm, Thẩm Hiểu Mạt đã ăn xong bữa sáng chỉ trong mười phút, còn tôi thà bỏ bữa sáng chỉ để ngủ thêm một lát, thế là bị mẹ nhét cho một chiếc túi đồ ăn sáng, bắt ép tôi mang theo ăn.
Đến cổng trường, tôi nhìn thấy học sinh trực ban phụ trách ghi danh những học sinh đến muộn.
Bóng dáng kia không thể nào quen thuộc hơn.
Hứa Vân Chu.
Anh ta mặc đồng phục trong dáng vẻ mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn tú, giống như nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Kiếp trước nhìn thấy anh ta, tôi luôn bồn chồn, đỏ mặt và tim đập loạn nhịp.
Nhưng giờ đây tôi lại run lập cập, một cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên, Hứa Vân Chu không nhìn về phía tôi, ánh mắt anh ta rơi vào trên người Thẩm Hiểu Mạt, trong mắt tràn ngập vẻ mừng rỡ tựa như tìm lại được thứ đã mất.
Tôi lập tức biết rằng Hứa Vân Chu cũng đã trùng sinh.
Vì muốn tránh tên biến thái kia càng xa càng tốt, tôi xách túi đồ ăn sáng, cúi đầu muốn chạy nhanh qua.
Đột nhiên Hứa Vân Chu gọi tôi lại.
“Đợi một chút.”
Ánh mắt anh ta rơi vào túi bánh bao tôi đang cầm, sau đó nhìn về phía đôi tay rỗng tuếch của Thẩm Hiểu Mạt.
Thẩm Hiểu Mạt chú ý đến ánh mắt của Hứa Vân Chu, chị ta nhìn vào bữa sáng trong tay tôi, nuốt một ngụm nước bọt với dáng vẻ âm thầm chịu đựng.
Tôi chợt hiểu ra.
Hóa ra đây chính là lý do tại sao gia đình chúng tôi rõ ràng rất tốt với Thẩm Hiểu Mạt, nhưng Hứa Vân Chu khăng khăng khẳng định rằng tất cả chúng tôi đều đang bắt nạt chị ta.
Chẳng hạn như lúc này, rõ ràng Thẩm Hiểu Mạt đã ăn sáng ở nhà, nhưng biểu cảm nhỏ này của chị ta lại thể hiện nhà chúng tôi chỉ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, để chị ta phải vác bụng đói đi học.
Ngay khi tôi đang chìm đắm trong cơn sốc, Hứa Vân Chu đã bước tới và ngăn tôi lại.
“Chia cho cô ấy một nửa.” – Hứa Vân Chu chỉ vào bánh bao hấp trong túi của tôi, lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Hiểu Mạt nhìn về phía Hứa Vân Chu, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Vẻ mặt của Hứa Vân Chu thì vô cùng hưởng thụ, như thể cuối cùng anh ta cũng đã trở thành anh hùng vô song đối với người mình yêu.
Anh ta không hề nhận ra rằng tôi cũng đã trùng sinh. Dù sao ở kiếp trước tôi đã lái xe lao về phía anh ta quá nhanh, anh ta không hề biết rằng người lái chiếc xe đó là tôi.
Thế nên anh ta cho rằng, giờ phút này tôi vẫn là cô gái lòng mang đầy mến mộ và nghe lời anh ta răm rắp.
Trong lòng nổi lên một tia cười lạnh, tôi quay đầu nhìn Thẩm Hiểu Mạt: “Bạn học Hứa cảm thấy chị không ăn sáng rất đáng thương, bảo tôi chia bữa sáng cho chị.”
“Chị tự nói đi, chị đã ăn hay chưa?”
Thẩm Hiểu Mạt không ngờ tôi lại đột nhiên nói trắng ra.
Chị ta sửng sốt trong chốc lát, giây tiếp theo, hốc mắt chị ta lập tức đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong con ngươi, cả người yếu đuối tưởng chừng như sắp vỡ vụn.
Thẩm Hiểu Mạt bấu xé vạt áo, vặn vẹo ngón tay, sau một hồi do dự mới ngập ngừng nói với Hứa Vân Chu: “Cám ơn cậu, nhưng không cần đâu, Tử Đường muốn ăn thì để em ấy ăn đi. Tớ đã ăn rồi…”
Với cái dáng vẻ kia, bất kể ai cũng sẽ có cảm giác như thực ra chị ta chưa ăn sáng, nhưng vì ăn nhờ ở đậu, vì không muốn đắc tội với tôi, nên đành phải nhận bừa, miễn cưỡng nói mình đã ăn rồi.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Hiểu Mạt dứt câu cùng đôi mắt đỏ hoe, cơn phẫn nộ trong mắt của Hứa Vân Chu càng tăng lên.
Anh ta nhìn sang tôi, lạnh lùng nói: “Tôi biết cô thích tôi, cho nên khi nhìn thấy tôi nói chuyện với Tiểu Mạt thêm vài câu, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu, bắt đầu liên hợp với cha mẹ ở nhà nhắm vào cô ấy.”
“Nhưng dù thế nào đi nữa cô ấy vẫn là chị của cô, ngay cả bữa sáng các người cũng không cho cô ấy ăn à!”
Hứa Vân Chu cho rằng sau khi anh ta nói những lời này, nỗi lòng thiếu nữ và lòng đố kỵ đen tối của tôi sẽ bị phơi bày cùng lúc, tôi nhất định sẽ xấu hổ và tan nát cõi lòng ngay tại chỗ.
Nhưng khi anh ta ngước mắt lên, chợt phát hiện tôi đang quay lưng với anh ta và ăn bánh bao hấp.
Hứa Vân Chu hoàn toàn nổi giận: “Cô quay sang chỗ khác làm gì?”
“Nhìn mặt anh là tôi thấy buồn nôn, sợ ăn không vào.”
Tôi phớt lờ khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Hứa Vân Chu, ăn hết bánh bao hấp chỉ trong hai ba ngụm, ném chiếc túi trên tay vào thùng rác, rồi bước vào lớp mà không thèm ngoảnh lại.
…
Hứa Vân Chu và Thẩm Hiểu Mạt không đi theo.
Mãi đến tiết học đầu tiên, họ cũng không xuất hiện.
Trước đây, Hứa Vân Chu chưa bao giờ đi muộn chứ đừng nói là trốn học.
Lần này cả Thẩm Hiểu Mạt đứng hạng chót đồng thời vắng mặt trong lớp, cả lớp không khỏi bàn tán xôn xao.
Thậm chí, có người còn đồn đoán rằng có thể hai người đã bị bắt cóc ngay trước cổng trường.
Cho đến khi Thẩm Hiểu Mạt đăng một tin lên vòng bạn bè.
[Có lẽ đây chỉ là một phần bữa sáng rất bình thường, nhưng vì có cậu ở đây, nên đó là hơi ấm mà tớ tìm kiếm cả đời.]
Trên bức ảnh là một bát mì hoành thánh và góc nghiêng của Hứa Vân Chu.
Lúc này mọi người mới ý thức được rằng Hứa Vân Chu dẫn Thẩm Hiểu Mạt đi ăn sáng.
Lớp học bỗng chốc bùng nổ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi dù vô tình hay cố ý.
“Chuyện gì đây, tôi tưởng Thẩm Tử Đường và Hứa Vân Chu là một cặp mũi tên chứ, sao đột nhiên Hứa Vân Chu lại ở cùng Thẩm Hiểu Mạt?”
“Đúng vậy, các cậu còn nhớ hoạt động múa tập thể lần trước không? Thẩm Tử Đường và Thẩm Hiểu Mạt đều mời Hứa Vân Chu làm bạn nhảy, nhưng cuối cùng Hứa Vân Chu lại chọn Thẩm Tử Đường.”
“Vì sao cậu ta lại đột nhiên chuyển hướng sang Thẩm Hiểu Mạt?”
“Ôi, cậu nhìn Thẩm Tử Đường vẫn luôn cúi đầu kìa, hẳn cậu ấy đang khóc nhỉ?”
“Cho dù không khóc, chắc chắn cũng sẽ vô cùng đau lòng. Chàng trai mình thích suốt ba năm bỗng nhiên lại đối xử tốt với chị họ của mình như vậy. Đây quả là đả kích lớn.”
Các bạn cùng lớp đều lén nhìn tôi, một số mỉa mai, còn một số thì giống như đang xem kịch.
Tôi thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần mà đọc sách giáo khoa.
Khi còn học cấp ba, tôi luôn cảm thấy khó chịu vì ai đó nói xấu tôi hoặc ai đó thầm ghét tôi hết nửa ngày.
Nhưng giờ đây tôi hiểu rằng, một khi kỳ thi đại học vừa kết thúc và được cấp bằng tốt nghiệp, phần lớn những người này sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa.
Vì vậy, việc khán giả nghĩ thế nào đã không còn quan trọng.
Điều quan trọng duy nhất chính là bài thi trong tay tôi, tình yêu có thể lừa dối tôi, nhưng điểm số thì không bao giờ.