Thẩm Tri Vi - Chương 2
Liên tiếp ba ngày, ta đều dẫn theo tiểu cô nương, chăm sóc cô bé ăn uống, cùng cô bé lễ Phật, tâm trạng của tiểu cô nương cũng ổn định hơn nhiều, cô bé đã có thể viết tên cúng cơm của mình, Nữu Nữu. Giờ đây, Nữu Nữu thấy Thúy Nhi thì không còn sợ hãi nữa.
Ngày thứ tư, người chúng ta phái đi đã trở về, cùng đi với hắn còn có Cố tướng quân và Cố phu nhân, cùng với trưởng tử của họ là Cố Trường Minh.
Nữu Nữu thấy mấy người vội vã bước vào cửa, theo bản năng nắm lấy cánh tay ta, khi nhìn rõ người đến thì sửng sốt, sau đó gào khóc nức nở lao vào lòng Cố phu nhân.
“Ôi Nữu Nữu của ta.” Cố phu nhân khóc nức nở, ôm chặt lấy tiểu cô nương ấy: “Nương xin lỗi con, đều là lỗi của nương.”
Cố tướng quân là một trang nam tử sắt đá nhưng cũng gần như rơi lệ, một tay ôm lấy Cố phu nhân, một tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt đầu Nữu Nữu.
Thúy Nhi nhỏ giọng nói bên tai ta: “Tiểu thư, trước đó tiểu thư Cố gia bị lạc, Cố gia tìm kiếm rất lâu, chỉ là nhà họ không phải ở gần chùa Bình An, ban đầu người của chúng ta không để ý, sau đó nghe nói tiểu thư nhà họ cũng năm sáu tuổi, mới đến Cố gia nói rõ tình hình, người Cố gia bèn tìm đến đây.
Không ngờ thật sự là…”
Ta gật đầu, ta biết Nữu Nữu là tiểu thư Cố gia.
Ta chọn đến chùa Bình An, một mặt là để tránh né Trình Triết Nam và Mặc Vũ Nhu, mặt khác chính là muốn xem có thể cứu được cô bé ấy hay không.
“Thẩm tiểu thư, đại ân không lời nào cảm tạ, người đã cứu muội muội của tại hạ, ân tình này Cố gia chúng ta ghi nhớ trong lòng, sau này nếu Thẩm tiểu thư có cần, Cố Trường Minh này dù phải tan xương nát thịt, muôn lần chết cũng không từ.” Cố Trường Minh đi đến trước mặt ta, hắn một thân anh khí, đôi mắt lạnh lùng, cúi đầu hành lễ với ta thật sâu.
Ta vội vàng đáp lễ: “Cố thống lĩnh quân nói quá rồi. Chỉ là việc thuận tay, ai gặp cũng sẽ không đứng nhìn.”
Cố tướng quân và Cố phu nhân cũng ổn định lại cảm xúc, tiến lên, Cố phu nhân lau nước mắt nắm lấy tay ta: “Thẩm tiểu thư, cảm ơn ngươi.”
“Thẩm tiểu thư, lời Trường Minh nói chính là suy nghĩ của Cố gia, Nữu Nữu là tiểu nữ nhi của chúng ta, từ nhỏ được cưng chiều, không ngờ lại bị người ám toán dẫn đến đi lạc, mấy ngày nay cả nhà chúng ta đều…” Cố tướng quân dừng lại một chút: “Thẩm tiểu thư, xin đa tạ.”
“Cố tướng quân, Cố phu nhân, thống lĩnh quân, mọi người nói quá lời rồi, ta và Nữu Nữu cũng có duyên phận, chỉ là cô bé hoảng sợ quá độ, không chịu để đại phu chẩn bệnh, hiện tại vẫn chưa thể mở miệng nói, e là cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Ta nói, ánh mắt nhìn Nữu Nữu tràn đầy thương xót.
Kiếp này, ta cứu được Nữu Nữu, không biết có phải cũng đã thay đổi vận mệnh của Cố gia hay không.
Kiếp trước, thi thể của Nữu Nữu được người ta phát hiện ở trên núi chùa Bình An không lâu sau đó…
Cố gia đã khiêng của hồi môn đi đưa tang..
Cố phu nhân không chịu nổi cú sốc mất đi nữ nhi, mắc bệnh mãi mà không dậy nổi.
Biên cương loạn lạc, cha con Cố gia ra trận giết địch, thân thể Cố tướng quân vốn đã mệt mỏi, tử trận sa trường, sĩ khí quân Cố gia đại giảm, Cố Trường Minh liều chết chống đỡ cuối cùng cũng giết chết thủ lĩnh quân địch, bản thân cũng bị thương nặng, chưa kịp trở về kinh thành đã qua đời.
Cố phu nhân nghe tin chồng con tử trận, khi nhìn thấy linh cữu thì trực tiếp đâm đầu vào đó, từ đó, cả Cố gia trung liệt không một ai sống sót…
Nói ra thật đáng thương.
Còn chàng tiểu tướng quân phóng túng phong lưu kia cũng trở thành sự tiếc nuối trong miệng người khác.
Cố gia ngàn ân vạn tạ đưa Nữu Nữu về kinh trước, Cố tướng quân đã sắp xếp người đi mời thái y đến phủ tướng quân.
Trước khi đi, ta gọi Cố Trường Minh lại.
“Thẩm tiểu thư, có gì phân phó?” Cố Trường Minh hỏi, sắc mặt hắn ôn hòa.
“Ngươi cầm lấy cái này đi.” Ta lấy ra một cái hộp, tự tay giao cho Cố Trường Minh.
Cố Trường Minh nhận lấy mở ra, sắc mặt hơi ngẩn ra, nhìn thấy bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộm thì ngây người: “Cái này, Thẩm tiểu thư, đây là ý gì?”
“Ta biết Cố tướng quân và thống lĩnh quân sắp phải xuất chinh biên quan, đây là chút tâm ý của Thẩm gia, vốn định nhờ người đưa đến phủ tướng quân, hôm nay gặp được thống lĩnh quân, ta bèn tự tay giao cho thống lĩnh quân, ngoài ra, ta đã sắp xếp người thu mua lương thực, tích trữ chăn bông than đá, nếu thống lĩnh quân cần, cứ cho người thông báo với thương hội Thẩm gia là được.”
Ta lại đưa thêm một miếng ngọc bội.
Cố Trường Minh nhìn những ngón tay thon dài của ta, một lát sau mới nhận lấy, đầu ngón tay hắn chạm vào lòng bàn tay ta, hai chúng ta vô thức lùi lại nửa bước.
“Thẩm tiểu thư nghĩa khí.”
Ta cười cười, kiếp này, ta nguyện hết sức giúp chàng thiếu niên ý chí hăng hái trước mắt này thuận buồm xuôi gió.
Trường săn năm đó, những nữ tử bị một mũi tên của hắn làm kinh diễm, cũng có ta. Chỉ là, ta không dám bày tỏ tình cảm của mình, ta quen tuân quy quy tắc, quen nghe lời, dù được tổ mẫu và cha nương cưng chiều, ta cũng chỉ nghĩ đến việc phải hiểu chuyện.
Kiếp này ta lại muốn dũng cảm hơn.
Khi Cố Trường Minh quay người, ta đưa tay nắm lấy tay áo hắn.
“Ta nguyện chờ tướng quân khải hoàn.” Ta cúi đầu, mặt đỏ bừng, đây là chuyện dũng cảm nhất mà ta làm trong kiếp trước kiếp này, sự căng thẳng khiến ta vô thức siết chặt ngón tay.
Cố Trường Minh nhìn ta chăm chú…
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Thẩm Tri Vi, đã chờ ta thì nàng không thể gả cho người khác được.”
Hết thời hạn cầu phúc ba tháng, ta trở về Thẩm gia.
“Tiểu thư, người còn nhớ Mặc tiểu thư không?” Thúy Nhi nhỏ giọng buôn chuyện.
Ta gật đầu: “Đã từng gặp ở thọ yến của tổ mẫu.”
“Nàng ta ấy, được Trình thám hoa rước về phủ làm thiếp rồi đó.” Thúy Nhi nhỏ giọng nói: “Làm gì có danh gia vọng tộc nào mà chính thất chưa vào cửa đã nạp thiếp đâu.”
Thấy ta không nói gì. Thúy Nhi tiếp tục phấn khích nói: “Nghe nói Trình phu nhân tức giận đến mức bệnh mấy hồi, bà ta thật sự không ưa xuất thân của Mặc tiểu thư nhưng Trình thám hoa kiên trì, cuối cùng còn kinh động đến Trình các lão, nếu không phải các lão lên tiếng, Trình thám hoa vốn muốn cưới Mặc Vũ Nhu làm chính thê.”
“Kết quả là, sau khi Mặc tiểu thư vào phủ, Trình phu nhân bắt nàng ta quỳ mấy ngày liền, nghe nói ngày nào nàng ta cũng khóc lóc kể lể với Trình thám hoa, Trình thám hoa lại đến cãi nhau với Trình phu nhân, Trình phu nhân tức giận đến mức sinh bệnh, Trình thám hoa bị ngự sử tham tấu mấy bản, bây giờ cũng không dám bênh vực Mặc tiểu thư nữa.”
“Hôm qua Trình các lão trực tiếp đưa Trình thám hoa vào cung ở, nói là biên soạn sử sách, chỉ còn Mặc tiểu thư và Trình phu nhân ở trong phủ, giờ nghĩ đến, cuộc sống của Mặc tiểu thư không dễ chịu gì đâu.”
Thúy Nhi kể chuyện rất sinh động, ta nghe mà có cảm giác như cách một thế hệ, kiếp trước ta gả cho Trình Triết Nam cũng bị Trình phu nhân hành hạ một thời gian, may mà, gia thế của ta ở đó, lại có tiền, thêm vào đó ta đối xử tốt với Trình phu nhân và tiểu thúc Trình Triết An.
Lâu ngày mới thấy lòng người, Trình phu nhân mới bắt đầu đối xử tốt với ta.
“Trình thám hoa thích là được.” Ta nhàn nhạt đáp một câu. Trước mắt hiện lên khuôn mặt của nam nhân vì người trong lòng mà nhẫn tâm hưu thê, đột nhiên thấy hơi buồn cười.
Trình Triết Nam vì Mặc Vũ Nhu mà kéo ta xuống nước thì không chút do dự, mà giờ đây, không còn thê tử là ta, cuối cùng lời thề son sắt của hắn vẫn khuất phục trước cường quyền.
Cho nên cái gọi là tình cảm nồng nàn của hắn, chỉ có thể thông qua việc ức hiếp một nữ tử vô tội để thể hiện.
Thật là buồn cười.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Giọng nói quen thuộc vang lên, ta quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Thúy Nhi cười nhẹ: “Tiểu thư, thống lĩnh quân trèo cửa sổ ngày càng thành thạo rồi kìa, nô tỳ đi chuẩn bị bữa trưa cho người đây, nô tỳ không thấy gì hết.”
Cố Trường Minh vững vàng đáp xuống bên cạnh ta, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, từ ngày ta bày tỏ tâm ý, hắn thường xuyên xuất hiện ở chùa Bình An, sau khi ta về nhà, hắn cũng thường đến.
Không phải mang theo chút đồ chơi nhỏ thì cũng là ít bánh ngọt, thứ gì hắn thấy vừa mắt, đều mang hết đến cho ta.
“Sao Thống lĩnh quân không nghĩ đến việc đi cửa chính.” Ta giơ tay vỗ nhẹ hắn một cái.
Cố Trường Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Lần này ta đến là để từ biệt.”
Sắc mặt ta hơi đổi: “Biên giới sắp khai chiến sao?”
“Ừ, phụ thân đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta sẽ dẫn quân xuất chinh.” Hiếm khi thấy Cố Trường Minh nghiêm túc như vậy.
“Mọi việc cẩn thận.” Ta khẽ đáp, không tự chủ được mà nghẹn ngào, thời gian ở bên Cố Trường Minh không dài nhưng lại khiến ta cảm thấy thoải mái, ta không cần phải đeo mặt nạ để ứng phó, có thể buông bỏ áp lực của đích nữ Thẩm gia.
“Nếu ta bình an trở về, ta lập tức đến cầu thân. Nếu ta…” Cố Trường Minh dùng sức ôm ta vào lòng: “Nàng hãy quên ta đi.”
Ta bừng tỉnh, khoảng thời gian này ngoài việc quang minh chính đại mang lễ vật đến cảm tạ, cảm ơn ta đã cứu tiểu muội Cố gia, hắn chưa từng thân mật với ta ở chốn đông người, hóa ra là đã có chủ ý này.
Hắn, muốn ta chờ hắn, lại sợ mình không về được sẽ làm lỡ dở ta.
Thật ngốc.