Thẩm Trầm Âm - Chương 4
13
Ngồi vào trong xe Bùi Lâm Sâm, mùi hương quen thuộc trộn lẫn với mùi nước khử trùng của bệnh viện.
Ấm áp bao bọc cả người tôi lại.
Tôi lấy lại bình tĩnh nói: “Em còn có chút công việc chưa xử lý xong, anh đưa em về nhà một chuyến đi.”
Tay hắn nắm tay lái siết chặt: “Được.”
Tôi tựa vào ghế xe mệt mỏi khiến cơn buồn ngủ nhanh chóng trào lên.
Sau khi nhắm mắt lại những ký ức trước kia tựa như bọt khí bốc lên.
Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn.
Quyền nuôi dưỡng tôi đã được trao cho mẹ tôi, nhưng bà không muốn tôi.
Tôi được gửi nuôi ở nhà dì ở nông thôn.
Bà cụ lớn tuổi đi đứng và mắt đều không tốt.
Thật ra thì tương đương với việc tôi tự chăm sóc bản thân.
Mẹ tôi nói, lấy một tấm bằng khen, thi một lần điểm tối đa, thì ở trong lòng cho mình thêm một điểm.
Sau khi được 100 điểm, bà ấy sẽ quay lại gặp tôi.
Tôi tin là thật, rất kiên nhẫn ở trong lòng cho mình từng phần từng phần tăng lên.
Nhưng một trăm phần trăm ngày đó, bà ấy vẫn không trở về.
Tôi lấy một đồng xu, đi đến quầy bán đồ vặt ở cửa thôn gọi điện thoại cho bà ấy.
Lúc sắp tự động cúp máy mới được nối máy:
“Ai vậy?”
Tôi siết chặt dây điện thoại, đột nhiên tim đập thình thịch.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nghẹn ra một câu: “Mẹ, con tiết kiệm đủ 100 điểm rồi.”
Bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, giọng nói của bà ấy như đột nhiên bị đốt cháy:
“Mẹ mới vừa kết hôn, còn chưa đứng vững gót chân, con liền buộc mẹ đón con lại đây, đứa nhỏ này tâm cơ quá nặng rồi phải không?”
Cúp điện thoại cũng giống như cơn tức giận của bà ấy không hiểu sao mà tới.
Tôi ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, cho đến khi bà chủ tới vỗ vỗ bả vai tôi:
“Hai hào.”
Tôi đưa đồng xu trong tay qua.
Trong ảo giác, trong thế giới không nhìn thấy kia, một trăm phần đỏ tươi nhảy xuống một ô biến thành chín mươi chín phần.
Từ ngày đó trở đi, nó đã trở thành điểm số trong lòng tôi đối với mẹ.
Sau đó, dì qua đời.
Tôi bị nhốt trong phòng với thi thể của bà ấy suốt ba ngày vì tội ác của đứa trẻ hàng xóm.
Cuối cùng mẹ tôi cũng đón tôi về.
Tôi im lặng và ít nói.
Giống như cả đời này tất cả thanh âm đều ở nơi đó thét chói tai gào khóc đập cửa ba ngày đã sớm tiêu hao sạch sẽ.
Thẩm Nguyệt ở trên bàn cơm cười gọi tôi là Tiểu Ách Ba.
Mẹ tôi cười phụ họa sau đó lại kéo tôi vào phòng chứa đồ, vặn mặt tôi hỏi:
“Trầm Âm con có thể bớt gây loạn thêm cho mẹ được không?”
Dưới tay bà ấy không còn chút sức lực nào, cảm giác đau đớn kịch liệt qua đi, chỉ còn lại một mảnh im lặng.
Từ đầu đến cuối tôi đều không kêu.
Chỉ là trong ánh sáng lờ mờ, nhìn chằm chằm vào mắt bà ấy.
– 72 điểm.
Mẹ, mẹ làm con buồn một lần, con sẽ trừ một điểm.
Đợi đến ngày 0 điểm, chúng ta sẽ vĩnh viễn không cần gặp lại.
Về sau là Bùi Lăng Xuyên.
Tình yêu và sự mong đợi của tôi đối với hắn cũng không phải trong nháy mắt biến mất, mà là trong thời gian dài từng chút từng chút bị mài mòn hầu như không còn.
Rốt cục đã đến tình trạng như tối hôm qua không thể không tách ra.
Ở ngoài phòng bao nghe được hắn cùng Diêu Bối Bối nói chuyện tất cả con số đều về 0.
Tôi nghĩ, tôi cũng không oan uổng hắn.
Mà bây giờ ở chỗ Bùi Lâm Sâm.
Tương tự.
“…… 60 điểm.”
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi mơ hồ không rõ thì thầm một tiếng.
Sau đó môi đã bị hôn.
Đầu lưỡi quét hàm răng, tất cả âm thanh cùng hô hấp đều bị cứng rắn chặn lại.
Theo bản năng muốn hít sâu một hơi, lại để cho môi lưỡi của hắn tiến vào càng sâu, cuối cùng chỉ có thể theo bản năng luống cuống nuốt xuống.
Tôi run rẩy, một mảnh hỗn độn rất nhanh tỉnh táo lại.
“A Âm.”
Bùi Lâm Sâm lùi ra một chút, trán đặt lên trán tôi, cúi đầu thở dốc:
“Cái gì 60 điểm?”
“Không có gì.”
Tôi lấy lại bình tĩnh lắc đầu,
“Mơ thấy chuyện khi còn bé, mơ thấy chỉ thi đạt tiêu chuẩn.”
Hắn không nói gì cứ như vậy nâng mặt của tôi, hô hấp nóng bỏng hô hấp đều cùng tôi đan vào cùng một chỗ.
Một lát sau, hắn như có như không thở dài.
“Đi thôi, anh cùng em đi lên thu dọn đồ đạc.”
14
Thực ra hành lý của tôi cũng không nhiều.
Một số sách, một chiếc máy tính cũ dùng để làm việc, còn có mấy bộ quần áo tôi mua.
Bùi Lăng Xuyên đưa cho tôi những thứ kia, tất cả đều bị tôi để lại nơi này.
Lúc tôi đi gấp quần áo Bùi Lâm Sâm ngồi ở phòng khách.
Chờ tôi ôm một chồng quần áo nhỏ đi ra, mới phát hiện hắn đang lật xem sơ yếu lý lịch tôi đặt ở trên bàn.
“Điểm thành tích cộng thêm học bổng toàn phần… A Âm, em không nghĩ tới đầu quân vào Bùi thị thử xem sao?”
Tay ôm quần áo hơi siết chặt.
Tôi lắc đầu: “Không tiện lắm.”
Dường như hắn biết tôi đang nghĩ gì:
“Hiện tại em và Bùi Lăng Xuyên đã chia tay, không cần lo lắng người khác sẽ nói em dựa vào quan hệ mà vào.”
Tôi nhìn hắn không nói gì.
Bùi Lâm Sâm phản ứng rất nhanh, cong mắt cười rộ lên:
“Anh sao? Anh và cậu ta không giống nhau.”
“A Âm, từ trước đến nay anh giải quyết việc chung đều rất công tâm.”
Hắn vừa nói, vừa đi về phía tôi.
Cách mấy bộ quần áo mềm mại kia ôm lấy cả người tôi.
“Nhưng em có thể nghĩ như vậy, anh rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, bây giờ người ở cùng em là anh…… Rốt cuộc em cũng thấy anh rồi, A Âm.”
15
Tôi cứ như vậy dọn vào nhà Bùi Lâm Sâm.
Hắn đã sớm không ở nhà chính Bùi gia, hiện giờ căn nhà này chỉ có một mình hắn ở.
Ngày đầu tiên dọn vào, Bùi Lâm Sâm cố ý dặn dì quản gia:
“Sau này nếu Bùi Lăng Xuyên có tới đây, thì nhớ không cho cậu ta vào cửa.”
Quay đầu thấy tôi ngửa đầu nhìn hắn liền thuận thế đưa tay xoa xoa tóc tôi.
Sau đó trở tay buộc tạp dề cho mình.
“A Âm muốn ăn cái gì? Đêm nay anh làm.”
“Coi như, cảm ơn bánh sinh nhật của em.”
Tôi há miệng, có chút chua xót phun ra một câu:
“Cái bánh ngọt kia, làm không được tốt lắm.”
“Không.”
Bùi Lâm Sâm lắc đầu:
“Làm rất khá, A Âm.”
“Làm tốt lắm, A Âm.”
Rất nhiều đêm sau đó.
Dưới ánh trăng bao phủ, mồ hôi đầm đìa của tôi nhỏ ở trên người hắn, được hắn kiên nhẫn lại tỉ mỉ dẫn dắt, thăm dò quy luật thủy triều phập phồng.
Đợi đến khi làn sóng nuốt hết tất cả, tôi run rẩy nằm sấp trên người hắn.
Lòng bàn tay hắn dán sau đầu tôi, chậm rãi xoa mái tóc ướt sũng của tôi.
Những lời này cũng bị hắn lặp lại rất nhiều lần.
Bùi Lâm Sâm của ngày xưa đối với tôi mà nói giống như một vài ký hiệu tạo thành, một cái bóng mơ hồ mà xa xôi.
Anh trai của Bùi Lăng Xuyên.
Người cầm quyền mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán.
Bốn năm trước, hắn dựa vào một kế hoạch tỉ mỉ từng bước đưa Bùi thị vào đường cùng.
Làm cho cha mẹ Bùi không thể không giao ra hơn phân nửa cổ phần Bùi thị trong tay.
Nhiều lần gặp mặt như vậy, kỳ thật tôi đều có chút… sợ hắn.
Nhưng hiện tại, dáng vẻ của hắn ở trong lòng tôi từng chút từng chút trở nên rõ ràng cùng cụ thể.
Cùng quá thoáng cái thời gian đã tới tháng sáu.
“Lễ tốt nghiệp ngày mai, anh đưa em đi.”
Trước bàn ăn Bùi Lâm Sâm rót cho tôi một ly nước chanh, mở miệng hỏi một câu.
Lúc này cha mẹ Bùi xông vào.
Phía sau bọn họ còn có Bùi Lăng Xuyên vẻ mặt lạnh lùng đi theo.
“Anh Bùi, tôi không ngăn cản được –”
“Không sao, cậu đi ra ngoài trước đi.”
Chú Bùi thần sắc khó coi: “Mày đổi hết người trong tập đoàn rồi à?”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ỷ già lên mặt, chiếm vị trí không làm việc, chỉ biết thu tiền công ty nhét vào trong người, như vậy cũng không nên đổi sao?”
“Bùi Lâm Sâm, tao còn chưa chết đâu! Bùi thị cũng không phải của một mình mày, mày đừng quá ngang ngược!”
Bùi Lâm Sâm như không nghe thấy cha mình trách mắng, ung dung cắt một miếng bánh mì, cẩn thận bôi bơ lên, đưa cho tôi.
“A Âm, ăn trước đi.”
Bánh mì bị đánh rơi trong không khí.
Dì Bùi chỉ vào hắn, giận không kềm được mở miệng: “Sao mày dám, sao mày dám ra tay với em trai mày, đánh nó vào bệnh viện, còn đưa nó vào cục cảnh sát…”
“Một chút vết thương nhẹ, ầm ĩ muốn vào bệnh viện, đơn giản là muốn làm cho người ta đau lòng mềm lòng. Đáng tiếc là cậu ta phạm sai lầm trước, người bị hại cũng không có bộ dạng này.”
Bùi Lâm Sâm xoay cổ tay áo, đứng lên:
“Về phần vào cục cảnh sát, say rượu lái xe, chẳng lẽ không nên đi vào sao, hay là muốn chờ cậu ta đụng người, phạm vào tội không thể tha thứ, ba lại đi ngục giam thăm cậu ta sao?”
“Chát” Một tiếng, dì Bùi vung một bạt tai thật mạnh lên mặt hắn.
“Lăng Xuyên mới hai mươi ba tuổi, mày đã hận nó như vậy, nếu như không phải mày dụ dỗ bạn gái của nó, sao nó có thể đau lòng đến mức chạy đi uống say, làm sao mà khi nó uống nhiều rồi lại tự mình lái xe về nhà?”
“Năm đó ở trong bụng tao, mày đã hại chết em trai sinh đôi, nhiều năm như vậy, mày tâm tư ác độc, từng bước mưu đồ muốn độc chiếm toàn bộ Bùi gia — lúc trước sao mày không chết ở dưới biển đi!”