Thâm Tình Không Lưu - Chương 2
7
Trong lòng ta đã có tính toán, lúc sớm đến đây đã cho Hàm Trúc ăn mặc đặc biệt tươi tắn dễ chịu.
Nàng ta tuy rằng là nha hoàn nhưng lại là con nhà gia giáo, mỗi ngày chỉ khâu vá thêu thùa.
Ăn mặc như vậy, ngược lại lại tươi tắn động lòng người.
Ta thấy rõ Tạ Tri Ứng nuốt nước bọt nhưng trên mặt vẫn đong đầy nét khó xử gật gật đầu.
Ta dùng khăn che miệng, che đi nụ cười lạnh không nhịn được.
Lễ nạp thiếp nhanh chóng được tiến hành, ta lấy cớ Hà Gia Gia không tiện, liền thông báo với mẹ chồng để nàng ta trở về Hà phủ tránh mặt.
Ta đã dung túng Tạ Tri Ứng nạp thiếp, mẹ chồng cũng biết mình có lỗi nên đã đồng ý.
Nghe nha hoàn nói, Hà Gia Gia sau khi biết tin này đã đập vỡ mấy cái bình hoa, ầm ĩ đòi gặp Tạ Tri Ứng.
Kế hoạch đã bắt đầu, sao có thể để công cốc.
Ta lập tức cho người thu dọn đồ đạc của nàng ta, để một cỗ xe ngựa mang đi hết.
Hàm Trúc ái mộ Tạ Tri Ứng, chỉ trong hai ngày, những thứ ta cho người dạy nàng ta đều học rất tốt.
Rất nhanh, Tạ Tri Ứng ngày nào cũng muốn Hàm Trúc ở bên.
Còn Hà Gia Gia, trực tiếp bị ném ra sau đầu, không còn nhắc đến nữa.
Cứ như vậy qua ba tháng.
Tạ Tri Ứng vào viện của ta.
“A Uẩn.”
Hắn gọi rất dịu dàng, hẳn là ba tháng này qua rất sung sướng.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc lật mặt, ta chỉ có thể cười tươi đón tiếp.
Hóa ra hoàng thượng hạ chỉ cho Tạ Tri Ứng đi tuần tra, hắn do dự không biết có nên mang ta đi hay không.
Nếu như trước kia, ta chắc chắn sẽ thu dọn đồ đạc đi theo hắn nhưng bây giờ ta còn tâm trạng nào như vậy.
Lập tức nói: “Theo hầu phu quân vốn là trách nhiệm của thê tử, chỉ là nếu ta cũng đi, gia nghiệp to lớn như vậy sẽ phải để mẹ chồng gánh vác, như vậy cũng coi như bất hiếu.”
Ta tự nói: “Hay là như vậy, để Hàm Trúc thay A Uẩn đi.”
Tạ Tri Ứng do dự nói: “Ra ngoài mang theo thiếp thất, có phải không ổn không?”
Trong lòng ta cười lạnh liên tục nhưng trên mặt vẫn chỉnh tề vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo hắn.
“Đây là lời gì, ta thấy dạo này Hàm Trúc hầu hạ chàng chu đáo, nếu nàng ta đi theo, thiếp cũng yên tâm hơn.”
Nói xong có chút đỏ mắt: “Không có con cái cuối cùng cũng là nỗi tiếc nuối của thiếp, chỉ mong Hàm Trúc có thể sinh được một trai một gái, cũng coi như giải được cảnh ngộ khó khăn hiện tại của thiếp.”
Tạ Tri Ứng biết ý ta nói, chỉ thở dài một tiếng.
Hắn ôm ta vào lòng, giọng đau lòng vang lên trên đỉnh đầu ta.
“A Uẩn, nàng luôn hiểu chuyện như vậy.”
“Gả vào nhà ta, nhưng cuối cùng lại khiến nàng chịu ấm ức.”
Lời hắn chân thành tha thiết, suýt nữa khiến ta nghi ngờ người cùng Hà Gia Gia bày mưu tính kế ta trong thư phòng lúc trước, có phải là hắn không.
Ta nắm chặt tay, cố đè nén sự phẫn nộ trong lòng.
8
Rất nhanh, Tạ Tri Ứng liền mang theo Hàm Trúc rời khỏi kinh thành, còn ta thì vui vẻ nhàn hạ.
Chỉ là chưa đầy một tháng, mẹ chồng liền vì nhớ Tạ Tri Ứng mà ngã bệnh.
Ta gửi thiếp cho nhà họ Hà, Hà Gia Gia lập tức chạy tới.
Ta đang ở phòng bên nấu thuốc cho mẹ chồng, nàng ta xông thẳng vào đánh đổ chén thuốc, bã thuốc rơi đầy đất.
“Biểu tiểu thư, người làm gì vậy!”
Nha hoàn của ta lập tức tiến lên, che chở ta ở phía sau.
Hà Gia Gia liếc mắt ra hiệu, hai bà vú tiến vào kéo người ra ngoài.
Trong phòng lập tức không còn một ai, chỉ còn lại hai chúng ta.
Ta cười nhìn nàng ta: “Muội muội hôm nay hỏa khí lớn quá, hay là để đại phu kê đơn thuốc cho muội luôn?”
Hà Gia Gia mặt lạnh như băng: “Ngươi đừng giả vờ giả vịt, ngươi để Hàm Trúc đi cùng biểu ca, lại không cho ta gặp hắn, Tống Uẩn, ngươi đang sợ.”
Nàng ta nói chắc như đinh đóng cột nhưng lại khiến bàn tay ta giấu trong tay áo không nhịn được co lại.
Ta sợ sao?
Tất nhiên là có.
Chỉ là ta sợ tình riêng của hai người họ bị phát hiện, từ đó liên lụy đến Tống gia của ta.
Nếu ta với Tạ gia không có quan hệ, cho dù họ có trực tiếp làm ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng cũng không liên quan đến ta.
Nhưng bây giờ ta đã gả cho Tạ Tri Ứng.
Hắn ở triều đình làm quan cùng phụ thân ta, một khi sự việc xảy ra, người đầu tiên gặp họa, chắc chắn là Tống phủ của ta.
Thế đạo này đối với nam tử quá mức khoan dung.
Ta ở trong khuê phòng đã không chỉ một lần nghe nói, chỉ cần nam nữ định tình, người bị hủy hoại chỉ có nữ tử.
Còn nam tử chỉ cần im hơi lặng tiếng vài năm, sau đó đỗ đạt, cưới vợ.
Chuyện hoang đường lúc trước có thể bỏ qua.
Còn nữ tử thì khác.
Giống như bây giờ, món nợ phong lưu mà Tạ Tri Ứng gây ra, hắn có thể mượn cớ công vụ để trốn tránh.
Còn ta lại phải dọn dẹp bãi chiến cho hắn.
Ta cũng không muốn giả vờ, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta.
“Biểu tiểu thư không thấy mình và phu quân của ta qua lại quá mức thân mật sao?”
Ta tiếp tục ngồi xuống, thong thả cầm lấy gói thuốc bên cạnh mở ra.
“Muội còn chưa xuất giá, cần phải biết tự trọng.”
Hà Gia Gia như nghe được chuyện gì buồn cười, trực tiếp kéo áo ra, vết răng trên xương quai xanh đột nhiên hiện ra.
Đồng tử ta co lại.
Ta đã từng thấy vết răng như vậy trên người Tạ Tri Ứng.
Nhưng đó là đêm tân hôn, lúc đó ta hẳn còn chưa hiểu chuyện.
Hắn nói hồi nhỏ ôm đường đệ thì bị đường đệ cắn, ta cũng liền tin.
Hóa ra là như vậy!
Gói thuốc đột nhiên rơi xuống đất, lẫn vào đống thuốc vừa nấu xong.
Trong phòng toàn là mùi thuốc nồng nặc, khiến ta choáng váng đầu óc.
Hà Gia Gia cười xấu xa.
“Đây là vết biểu ca để lại trên người ta vào đêm hai người định thân.”
“Biểu tẩu.”
9
Một tiếng biểu tẩu làm ta lạnh toát cả tay chân.
Hóa ra là sớm đã như vậy!
Họ không phải mới gian díu mà đã có quan hệ từ trước khi ta thành thân với hắn.
Vậy thì tại sao hắn vẫn có thể nói ra nhiều lời thề non hẹn biển như vậy.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là giấc mộng do hắn dệt nên cho ta sao?
Sự khiêu khích của Hà Gia Gia gần ngay trước mắt, còn ta thì hoàn toàn trở tay không kịp.
Ta cố gắng bình tĩnh lại nhưng răng vẫn đau âm ỉ.
Thậm chí không thể nói nên lời.
Cuối cùng ta đứng dậy dưới ánh mắt đắc ý của Hà Gia Gia, tát mạnh vào mặt nàng ta.
“Trơ trẽn!”
“Đê tiện!”
Đây là những lời khó nghe nhất mà ta từng nói ra trong đời, cũng là lần cuối cùng ta nói.
Nhiều năm lễ giáo khiến ta không biết phải đánh giá hai người bọn họ như thế nào, chỉ có thể dùng hành động để trút cơn đau trong lòng.
Hà Gia Gia không thể tin nhìn ta, ngây người rất lâu mới ôm mặt kêu lên.
Mẹ chồng vốn đang ốm yếu lập tức vịn tay nha hoàn chạy tới.
Trong phòng chỉ có hai người, ta trăm miệng cũng không thể cãi lại.
Cuối cùng ta bị gán cho cái tội “Bất kính với mẹ chồng” rồi bị nhốt vào từ đường.
Mãi đến tối, ta mới cảm thấy mình có chút sức lực.
“Vạn Xuân.”
Ta khó khăn gọi tên nha hoàn thân cận.
Nàng tiến lại gần ta, trên mặt còn đọng nước mắt chưa khô.
“Hóa ra, người ngu ngốc nhất lại chính là ta.”
Nhìn những tấm bài vị bằng gỗ trong phòng, ta cười khẽ.
Trên mặt mang theo nụ cười đã hoàn toàn buông bỏ.
10
Ta ngất đi trong từ đường.
Ta mơ thấy chuyện trước kia.
Khi còn ở nhà, ta được mẫu thân dạy phải giữ gìn đức hạnh của nữ tử, ngay cả khi đọc sách viết chữ cũng không được nổi trội hơn huynh trưởng và đệ đệ.
Sau này, lúc mẫu thân dạy dỗ thiếp thất, bà không còn né tránh ta nữa.
Bà nói, nam nhân chắc chắn phải có tam thê tứ thiếp, nếu ta không có năng lực của chủ mẫu, sớm muộn gì cũng bị đè ép.
Lúc này, ta gặp Tạ Tri Ứng.
Những lời phong hoa tuyết nguyệt trong thơ ca, dưới sự cố ý của hắn đều được khắc họa cụ thể.
Hắn sẽ đưa ta đi thuyền trên hồ vào mùa đông, rồi mặc áo tơi tự cười bảo mình là ông lão chèo thuyền đội nón lá.
Cũng sẽ kéo ta đi ngắm rừng phong đỏ rực, nhìn nó hòa mình vào với mây ngũ sắc.
Những dịu dàng cùng vui sướng thấm vào tận xương tủy, khiến ta chưa bao giờ nghi ngờ đó là giả dối.
Nhưng thực ra hắn muốn rất nhiều.
Nam tử trên đời đều mong muốn có thê xinh thiếp đẹp, không ai là không muốn.
Tạ Tri Ứng cũng không ngoại lệ.
Hắn hiểu rõ mọi thứ về ta.
Tiếp theo, là một người khác.
Giấc mơ này hỗn loạn ồn ào, sau khi tỉnh lại, ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Thân thể thường ngày khao khát có con, giờ cũng buông lỏng hơn nhiều.
“Tiểu thư.”
Vạn Xuân khóc bên giường ta.
Ta cố gắng nở nụ cười: “Có gì mà phải khóc, giờ đã biết nguyên nhân, chẳng phải nên đúng bệnh bốc thuốc sao?”
Vạn Xuân hiểu ý ta, gật đầu thật mạnh.
Có lẽ ta nên cảm thấy may mắn vì mẫu thân ta đã sớm đoán trước được điều này.
Những hạt giống được gieo trước khi ta xuất giá giờ đã bắt đầu nảy mầm.
Ta nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng phu quân không còn yêu ta nữa.
Tiếp theo cần làm, chính là làm thế nào để củng cố địa vị của mình.
Bệnh tình của mẹ chồng khiến bà ta bắt đầu nằm liệt giường.
Hà Gia Gia nhân cơ hội này bắt đầu ở lại phủ.
Ta thích nhàn hạ, không có việc gì thì chắc chắn không đi quấy rầy.
Mà trong viện của ta, cũng bắt đầu có thêm mấy nha hoàn xinh đẹp.
Năm thứ hai sau khi Tạ Tri Ứng ra ngoài, hắn trở về trong dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Phía sau còn theo một nữ tử e dè, nhút nhát.
Ta mắt tinh, thấy được sự bất mãn ẩn trong đôi mắt của Hàm Trúc.
Rất nhanh sau đó, có người đến báo với ta rằng đây là thiếp thất thứ hai mà Tạ Tri Ứng đã nạp bên ngoài.
Ta nhướng mày.
Chuyện này thật thú vị.
Tạ Tri Ứng trước tiên vào cung, sau khi trở về thì trực tiếp đến viện của ta.
Có lẽ là vì cảm thấy có lỗi với ta, ngay cả mẫu thân đang bệnh nặng cũng không đến thăm.
Hắn ngồi không yên trên ghế đối diện ta, tay liên tục vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay cái.
“Lúc trước nạp Hàm Trúc là bất đắc dĩ, còn Tiền Nhu lại là lỗi của ta.”
“Nàng ta bán thân để chôn cất cha, nếu ta không ra tay, nàng ta sẽ bị một lão già bảy mươi tuổi cướp về làm thiếp.”
Môi hắn mấp máy, vẫn luôn quan sát ta.
Ta hiểu ý, gật đầu: “Phu quân nhân hậu, thiếp vẫn luôn biết điều đó.”
Ta cố nén cơn buồn nôn, nắm lấy tay hắn.
“Chỉ là Tiền Nhu cô nương là theo phu quân trở về, nếu không cho danh phận thì cũng không công bằng với nàng ta.”
Ta cười nói: “Hay là để thiếp tìm một ngày hoàng đạo tốt, phu quân nạp nàng ta làm nhị di nương đi.”
Tạ Tri Ứng kinh ngạc, vừa định nhoài người ôm ta thì bị ta nhẹ nhàng đẩy ra.
“Phu quân mau đi thăm mẫu thân đi, một năm qua bà ấy nhớ chàng lắm.”
“Được.”
Tạ Tri Ứng thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi.