Thầm Thương - Chương 1
1
Lần đầu tiên gặp mẹ kế, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bà ta trẻ đẹp, quyến rũ, và còn có một cậu con trai đã lớn.
Dù xuất thân chẳng mấy danh giá, nhưng bằng những lời đường mật ngọt ngào và tài nấu ăn tuyệt vời, bà ta đã hoàn toàn chinh phục được bố tôi.
Chỉ trong vòng nửa năm, bố tôi đã quyết tâm đưa bà ta về nhà và tuyên bố tin vui với cả nhà.
“Dù con có đồng ý hay không, bố vẫn sẽ kết hôn với mẹ kế con.”
Tôi nghĩ rằng mẹ kế sẽ không thể giấu nổi bản chất của mình.
Sau khi được bố tôi công khai thừa nhận, chắc chắn bà ta sẽ ngay lập tức thể hiện quyền lực trước mặt tôi, con gái của người vợ trước.
Nhưng không ngờ, bà ta lại cao tay hơn tôi nghĩ.
2
Tôi đã tự mình tưởng tượng ra một bộ phim cung đấu.
Không ngờ, mẹ kế lại đi theo một hướng hoàn toàn khác, khiến tôi không kịp trở tay.
Lợi dụng lúc bố vắng nhà, bà ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát, cổ áo trễ nải, rồi cầm một bát thuốc bổ gõ cửa phòng làm việc của tôi.
Khi cúi người, một khoảng da trắng muốt hiện ra trước mắt tôi, bà ta thì thầm vào tai tôi:
“Con thích chị gái hàng xóm kiểu dịu dàng hay kiểu quyến rũ hơn?”
Tôi rùng mình, vô cùng ngạc nhiên.
Bà ta định làm gì vậy? Muốn cả cha lẫn con sao?
Nghĩ đến đó, tôi sởn hết gai ốc.
Mùi hương nồng nàn của bà ta phả vào mặt tôi, khiến tôi không biết phải làm sao.
Tôi nhắm mắt lại, lạnh lùng đáp:
“Tôi bình thường, chỉ thích kiểu bạn trai hiền lành, ngoan ngoãn.”
“Không thích con gái.”
Mẹ kế không hề thất vọng hay tức giận vì câu trả lời thẳng thắn của tôi, ngược lại bà ta còn gật đầu tán thành:
“Con sắp phải điều hành một công ty lớn rồi, cần một người chồng đảm đang để lo việc nhà.”
Tôi?!
Trong khoảnh khắc đó, bà ta như bừng tỉnh đại ngộ.
Bà ta vỗ vai tôi một cái, tỏ vẻ thân thiện:
“Tay nghề núc của dì rất được, bố con yêu dì cũng vì điều đó.”
“Con thử bát súp này xem có hợp khẩu vị không, nếu thích, dì sẽ nấu mang đến công ty cho con mỗi ngày.”
Sự nhiệt tình bất ngờ của bà ta khiến tôi hơi lúng túng.
Nhưng dưới ánh mắt mong đợi của bà ta, tôi vẫn uống một ngụm.
Và rồi tôi đã vô cùng ngạc nhiên.
Vị ngọt thơm của súp lan tỏa khắp khoang miệng, khiến tôi cảm thấy thư thái.
Thấy vậy, mẹ kế cười tươi rói, rồi rời đi.
3
Chỉ cần bà ta không cản trở tôi thừa kế gia sản khổng lồ, tôi sẵn lòng để bà ta sống thoải mái một chút, coi như là thưởng cho tài nấu ăn của bà ta.
Tôi nghĩ rằng chuyện quyến rũ tôi đã khép lại, nhưng không ngờ mẹ kế lại sẵn sàng hy sinh cả con trai đang tuổi đại học để củng cố vị trí của mình!
Khi xuống bếp lấy nước, tôi vô tình nghe được âm mưu của hai mẹ con.
Mẹ kế vẻ mặt hớn hở, phác họa một tương lai tươi sáng đang chờ đón.
“Con trai mẹ gen di truyền tốt đấy chứ!”
“Từ bây giờ, con phải tận dụng những gì đã học được để nhanh chóng leo lên cành cao Minh gia. Còn mẹ sẽ dùng tài nấu ăn để thu phục con bé.
Chúng ta sẽ phối hợp với nhau, vừa cứng vừa mềm, khiến Minh gia không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hai mẹ con mình!”
Từ Thanh Dương do dự ngẩng đầu lên, giọng nói đầy vẻ không chắc chắn.
“Mẹ, chú Minh đã nói sẽ kết hôn với mẹ rồi mà, sao còn phải làm vậy nữa?”
Mẹ kế lườm cậu ấy một cái, tỏ vẻ khinh thường:
“Đồ ngốc! Bây giờ người nắm quyền ở nhà họ Minh là Tiếu Tiếu, kết thân với nó còn quan trọng hơn nhiều.”
“Nhưng mà…”Từ Thanh Dương vẫn còn do dự.
Mẹ kế không kiên nhẫn hỏi lại: “Con không thích chị kế con à?”
Câu hỏi này vừa dứt, căn phòng bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói khẽ khàng của Từ Thanh Dương mới vang lên: “Thích… thích…”
Cứ như một tiếng sấm nổ vang bên tai tôi, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại câu nói “Thích… thích…” của Từ Thanh Dương cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
4
Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được.
Cứ miên man suy nghĩ về ý đồ của mẹ kế.
Bà muốn cả nhà sống chung, hưởng thụ cuộc sống sung túc sao?
Nếu thật sự như vậy, tôi nên thuận theo hay kiên quyết phản đối?
Dù sao thì Từ Thanh Dương cũng rất hợp mắt tôi.
Một mối quan hệ tình cảm tự nguyện như vậy cũng không phải điều xấu.
Đến tận khuya, tôi mới thiếp đi trong mệt mỏi.
Tưởng rằng mình sẽ mơ thấy một giấc mơ xuân tình nào đó, ai ngờ lại thấy mẹ tôi giận dữ bật dậy từ quan tài, túm lấy tai tôi mà mắng:
“Học hành gì không học, lại đi học theo cái lão già ba đời chồng của bố mày!”
Tôi vội vàng chạy trốn, kêu oan.
Bà ấy không nghe tôi giải thích, cầm cây roi đuổi theo tôi suốt ba con phố.
“Rầm rầm rầm…”
Tiếng ồn làm tôi giật mình tỉnh giấc, mới nhận ra tiếng mẹ tôi đánh tôi trong mơ chính là tiếng gõ cửa ngoài đời.
Tôi tức giận đến nỗi muốn chửi thề.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, tôi đờ người ra.
Từ Thanh Dương, cậu ấy…
Lúc này, cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cổ áo mở tung, để lộ một mảng da trắng nõn nà ở vai trái.
Vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, nhìn tôi với ánh mắt trong sáng nói:
“Chị, em có làm phiền chị ngủ không?”
Trời ơi, tội lỗi quá!
Tôi mắng thầm một câu, đóng sầm cửa lại rồi vuốt tóc.
Hình ảnh đôi chân dài trắng muốt của Từ Thanh Dương cứ hiện lên trong đầu tôi.
Dù có lông chân nhưng vẫn trắng đến lạ lùng!
Ánh mắt tôi dừng lại ở xương quai xanh và chiếc cổ thon dài của cậu ấy.
Những suy nghĩ không mấy trong sáng cứ ùa về.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, rồi mở cửa lần nữa:
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
5
Từ Thanh Dương sờ đầu tóc ngắn mềm mại của mình một cách ngượng ngùng, cười e lệ:
“Chị ơi, sữa tắm là chai nào vậy?”
Có vẻ sợ tôi chê hỏi một câu ngớ ngẩn, cậu ấy bổ sung với giọng điệu không chắc chắn:
“Trên chai toàn chữ Pháp, em không hiểu.”
Chết tiệt!
Vậy mà lại phiền tôi vì chuyện nhỏ nhặt này.
Tuy vậy, tôi vẫn đi vào tủ trong phòng tắm, lấy chai sữa tắm đưa cho cậu ấy.
Gương mặt của Từ Thanh Dương ửng đỏ vì hơi nước bốc lên trong phòng tắm, đuôi mắt càng thêm phần quyến rũ.
Cậu ấy khẽ gọi tôi bằng giọng điệu ngọt ngào:
“Chị…”
Tim tôi chợt hẫng đi một nhịp, cảm giác như tiếng gọi ấy vang vọng trong lòng tôi.
Không khí ái muội dần bao trùm lấy chúng tôi, tôi bỗng cảm thấy mình nên làm gì đó.
Từ Thanh Dương vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ, trong sáng.
Cậu ấy cứ như một chú thỏ trắng quyến rũ vậy!
Tôi không kìm được mà nuốt nước miếng, rồi bất chợt đưa tay chạm vào cổ áo của cậu ấy, định tháo vài nút áo cuối cùng.
Muốn xem bên trong là khung cảnh quyến rũ như thế nào.
Cậu thiếu niên khẽ nhắm mắt, hàng mi dài tạo nên một vùng bóng tối dưới mắt, cũng không chống cự, để mặc tôi làm.
Nhưng khi vừa mới tháo được nút áo đầu tiên, tôi như nhìn thấy mẹ tôi đang tức giận quát mắng:
“Sao con lại giống hệt cái thằng chồng chết tiệt của mẹ thế hả?!”
Trán tôi nhăn lại, động tác tháo nút áo đột ngột dừng lại.
Hai má nóng bừng, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi và hoảng sợ sau khi phạm tội chưa thành.
Suýt nữa thì tôi đã làm hỏng một đóa hoa của đất nước.
Từ Thanh Dương chớp mắt, nghi hoặc hỏi tôi: “Chị làm sao vậy?”
“Cậu còn nhỏ mà… à không phải… tuổi tác!” Trong lúc hoảng loạn, tôi nói lắp bắp, “Dù sao thì cậu quá nhỏ, không thể làm tôi hài lòng được.”
Nghe tôi nói vậy, Từ Thanh Dương như bị sét đánh.
Cậu ấy ngơ ngác nhìn xuống dưới, rồi ngước lên nhìn tôi đầy thất vọng, nhỏ giọng phản bác:
“Em nghĩ là em vẫn còn có thể lớn lên mà.”
Tôi: …
Chuyện càng lúc càng đi xa rồi.
Để tránh sa vào vũng lầy tình cảm, tôi đẩy cậu ấy ra rồi bỏ chạy.
Cũng không quan tâm đến những lời nói của mình đã gây ra bóng tối tâm lý lớn như thế nào cho cậu ấy.
6
Sau khi lao ra khỏi phòng tắm, tôi vùi mặt vào gối, tức giận đấm mạnh vào giường.
Tôi tự trách mình đã bị vẻ bề ngoài của cậu ấy lừa gạt.
Cậu ấy có ý định như vậy, tại sao tôi lại giống như một kẻ háo sắc mà sa vào cái bẫy đó?
Chẳng lẽ tôi cũng di truyền từ bố tôi sao?
Mẹ tôi mất, bố tôi sống độc thân mười năm, một mình nuôi tôi khôn lớn.
Giờ tôi đã tốt nghiệp đại học, thừa kế công ty, ông ấy cũng có quyền được hạnh phúc.
Làm sao có thể trách ông ấy tìm một cô gái trẻ đẹp được?
Trong đầu tôi như có hai người đang tranh cãi quyết liệt.
Điều này khiến tôi vô cùng khó xử.
May mắn thay, cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
7
Đó là một buổi sáng không hề yên bình.
Từ Thanh Dương cảm thấy tự ái vô cùng, cố ý tránh xa tôi ba mét.
Cả buổi sáng cậu ấy chỉ ngồi co ro trên ghế sofa.
Hầu như không có chút tồn tại nào.
Nếu không phải lúc tôi đi lên đi xuống cầu thang, nhìn thấy một cái đầu tròn đen láy, tôi đã nghĩ cậu ấy bỏ nhà đi mất rồi.
Cảm thấy có lỗi, ánh mắt tôi không ngừng dõi theo cậu ấy.
Từ Thanh Dương đột nhiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn cà phê rung lên dữ dội.
Tôi định giúp cậu ấy nghe máy, nhưng khi mở điện thoại ra, tôi đã sững sờ khi nhìn thấy lịch sử tìm kiếm.
Toàn là những câu hỏi như:
“Làm sao khi em trai còn quá nhỏ?”
“18 tuổi rồi, có thể lớn hơn nữa không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi tiếng chuông điện thoại ngừng lại.
Từ Thanh Dương đi xuống, thấy điện thoại của mình trong tay tôi, mặt đỏ bừng.
Cậu ấy lắp bắp gọi tôi: “Chị, chị, em…”
Nhìn thấy cậu ấy ấp úng như vậy, tôi cảm thấy tội lỗi.
Tôi an ủi:
“Thực ra, năng khiếu của cậu so với những người cùng trang lứa đã rất xuất sắc rồi.”
Ai ngờ, khi tôi nói xong, khóe mắt Từ Thanh Dương cũng đỏ lên, trông như sắp khóc đến nơi.
Cậu ấy nghẹn ngào hỏi tôi:
“……Chị, chị đã gặp rất nhiều người rồi đúng không?”
“Cho nên chị mới không hứng thú với em, phải không?”
Tôi: “……”
Làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi này?
Im lặng cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Từ Thanh Dương tin điều đó, tâm trạng của cậu ấy càng trở nên tồi tệ hơn.