Tham Thì Thâm - Chương 5
10
“Bà nhìn xem, bao nhiêu người còn chưa được gì, mà bà đã lấy hết rồi. Sao bà lại tham lam thế?”
Cả đám đều không phải người tử tế, chẳng ai hơn ai.
Bà lão đầu búi không chịu thua, lập tức giơ tay đẩy ngược lại, cãi: “Bà không giành được thì có liên quan gì đến tôi?”
“Đồ để đó, tôi có cấm bà giành đâu…”
Bà lão đầu búi lườm bà lão áo lông dày một cái đầy khinh bỉ.
Hai người đang cãi nhau, trong nháy mắt, miếng thịt bò vừa được dán nhãn đã nằm gọn trong giỏ của một ông cụ mặt méo.
“Ôi! Này ông kia!”
Thế là tất cả bùng nổ, mọi người đều đẩy nhau, chửi bới không ngừng.
Người này đạp một cái, người kia phun nước miếng một câu.
Cuộc chiến trở nên căng thẳng, và trước khi bùng phát thành trận đại chiến, bà cô mặt đen đã tinh ý đẩy cả đám ra ngoài cửa hàng.
Quả nhiên, đêm hôm đó, không biết ai đã đẩy bà lão áo lông dày một cái.
Cú đẩy không quá mạnh, nhưng bà ta tức giận đến run rẩy, bước chân loạng choạng, giẫm hụt và trật khớp, cuối cùng phải đưa vào bệnh viện.
Chấn thương này không có gì nghiêm trọng, nhưng khi kiểm tra, bà ta bị phát hiện có hiện tượng ứ nước ở thận.
Trước đây bà ta đã bị sỏi thận khá nghiêm trọng, nhưng do tuổi tác và chủ quan không chịu phẫu thuật. Bà ta từng nghe một vị bác sĩ nói rằng cứ nhảy múa một chút là sỏi sẽ tự đi ra.
Sỏi có rơi ra, nhưng không hết hoàn toàn.
Lần này, ứ nước ở thận khiến bà ta phải phẫu thuật ngay.
Dù có bảo hiểm y tế, chi phí phẫu thuật vẫn tốn hơn bốn ngàn đồng. Con trai và con dâu bà ta, vốn đã bận rộn với công việc, giờ thêm việc của bà ta lại càng bực tức, mắng bà một trận thậm tệ.
Tham thì thâm, muốn kiếm chút lợi nhỏ nhưng cuối cùng lại chịu thiệt thòi lớn.
Bà lão đầu búi nghe nói bà lão áo lông dày phải phẫu thuật, sợ rằng mình đã gây ra chuyện lớn, liền rút vào nhà mấy ngày không dám ra ngoài.
Họ đã mất đi hai “tướng” chủ chốt, còn lại chỉ là những “binh lính” yếu ớt, không đủ sức làm gì lớn. Chưa đến một tuần, chiêu ly gián đã khiến nội bộ của họ trở mặt với nhau.
Họ không còn trút giận lên cửa hàng nhà tôi nữa, mà bắt đầu công kích chính những đồng đội, những người chị em, anh em từng sát cánh bên mình.
Thậm chí, để mua được đồ giá rẻ và tốt hơn, họ không ngại đến càn quét từ khi chỉ mới giảm giá 10%.
Dù bản thân không chiếm được nhiều lợi lộc, nhưng họ vẫn muốn cắt đứt con đường kiếm lợi của đồng đội.
Nhưng chẳng mấy chốc, tiền lương hưu của họ bắt đầu cạn kiệt.
Nhờ “ơn” của họ, cửa hàng nhà tôi từ đó đã giải quyết được mối phiền toái lớn nhất.
Kinh doanh trở lại ổn định, doanh thu mỗi ngày đều tốt.
Các bà cô mặt đen đếm tiền hoa hồng đến mỏi tay, vào cuối tháng, khi nhận thêm tiền thưởng, họ cười tươi không ngớt.
Họ liên tục khen ngợi tôi: “Cách này thật là hiệu quả! Trước đây cậu còn lo chi phí nhân công, sợ việc chia khung giờ tính tiền sẽ mệt mỏi. Cái mệt này đáng giá lắm, đám ông bà già đó sẽ không dám quay lại nữa!”
Gần 10 giờ, chúng tôi đã chuẩn bị đóng cửa.
Bây giờ hàng hóa trong cửa hàng thường được bán hết sạch trước khi đến 11 giờ. Ngay cả mấy cọng rau thừa cũng được gói gọn để người đến thu dọn.
Các bà cô vừa dọn dẹp vừa trò chuyện với tôi.
“Nghe nói sắp mở một cửa hàng bán thực phẩm chức năng cho người già gần đây, cháu biết không?”
“Thực phẩm chức năng gì thế?”
“Thì cái loại chuyên lừa mấy ông bà già đó mà, nói là ăn vào chữa bách bệnh ấy. Sáng nào cũng gọi người đi học để nhận trứng gà, nói là ngày nào đi cũng có, chỉ cần quét mã là nhận được.”
“Trên đời này làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống? Làm gì có cái gì rẻ mà ngày nào cũng cho người ta nhận chứ…”
…
Sau khi dọn dẹp xong, đèn tắt, cửa cuốn kéo xuống, cửa hàng chính thức đóng cửa.
Đúng như các bà cô nói, chẳng bao lâu sau, một cửa hàng chuyên bán thực phẩm chức năng cho người già đã mở gần đây.
Cửa hàng nhỏ, không được trang trí gì nhiều, bên ngoài còn bày đầy các hộp sản phẩm.
Ngày khai trương, nghe nói có trứng gà miễn phí, cả đám ông bà già kéo đến từ khắp nơi.
Ban đầu, chỉ cần nghe giảng là được nhận trứng gà miễn phí.
Sau đó, họ phải quét mã, cũng không rõ là mã gì, chỉ biết là quét mã xong sẽ được nhận một hộp sản phẩm dùng thử trị giá 388 đồng.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ, nhìn có vẻ hiền lành, cúi đầu kính cẩn, miệng luôn gọi các ông lão, bà lão là “ba” và “mẹ.”
Nghe nói phải quét mã, bà lão đầu xoăn lập tức không đồng ý, bấm điện thoại rồi hỏi người phụ nữ đó: “Cô định bắt chúng tôi quét mã gì đấy? Có phải đăng ký tài khoản gì không?”
11
Người phụ nữ mỉm cười, ngồi xuống trước mặt bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Dương, mẹ đừng lo, cửa hàng chúng con là cửa hàng chính quy, mã quét chỉ là để đăng ký tài khoản thành viên của công ty thôi ạ.”
“Tài khoản thành viên này thường yêu cầu phải tiêu hết 2.800 đồng mới được đăng ký, nhưng vì con thấy các ba mẹ quá đáng yêu, nên đã xin cấp trên cho mười mấy suất miễn phí.”
“Như thế các ba mẹ về sau mua hàng ở đây có thể được giảm giá nội bộ, sản phẩm trị giá hơn 2.000 đồng chỉ còn hơn 1.000 thôi ạ!”
Bà lão áo lông dày, vừa hồi phục sau cơn bệnh, nhanh chóng đến để kiếm chác chút lợi lộc, nghe thấy tiếng “ba mẹ” ngọt ngào thì mặt mày hớn hở.
Tai bà chỉ nghe thấy con số 2.000 đồng giảm còn hơn 1.000 đồng, thêm cả số suất giới hạn, lập tức khuôn mặt tươi rói.
Thấy Bà lão đầu xoăn vẫn không động lòng, người phụ nữ liền tỏ vẻ buồn bã: “Chúng con là cửa hàng chính quy có giấy phép kinh doanh, con coi các ba mẹ như người thân, vậy mà ba mẹ lại không hài lòng với đứa con này.”
Bà lão áo lông dày lập tức chen vào, đẩy bà lão đầu xoăn ra, đưa điện thoại của mình lên: “Con gái lớn, bà không rành dùng điện thoại, chỉ biết dùng WeChat, con giúp bà đăng ký tài khoản đi…”
“Người khác không muốn lấy thì mình lấy! Chẳng ai cấm chúng ta kiếm lợi.”
Một ông lão khác, từng là đồng minh của bà, liền hưởng ứng ngay lập tức.
Ông lão vai cao vai thấp nhân cơ hội rút điện thoại ra, nói: “Đúng vậy! Con gái lớn, họ không tin con, nhưng chúng ta thì tin. Con gọi ta là ba, thì ta coi con như con gái ruột!”
Bà lão đầu xoăn vốn có chút chức vụ trong cộng đồng, thường xuyên được tuyên truyền phòng chống lừa đảo. Thấy tình huống này, bà lập tức kêu gọi mọi người đừng vội vàng quét mã, đừng vì chút lợi nhỏ mà để bị lừa, đến lúc mất tiền thì không biết kêu ai.
Mấy ông lão bà lão hiểu chuyện cũng bắt đầu cảnh giác, hộp dùng thử miễn phí kia chẳng rõ nguồn gốc thế nào. Thế là họ tặc lưỡi nhận mỗi quả trứng, coi như không uổng công ngồi nghe giảng cả buổi.
Người rời đi, kẻ giải tán.
Chỉ còn lại mấy ông bà già thích kiếm lợi lộc, chuyên đến quấy rối cửa hàng nhà tôi, tự nguyện ở lại.
Những người ở lại được hưởng chế độ VIP.
Nhưng đây không phải là VIP thông thường, mà là chế độ VIP dành cho những kẻ bị lừa đảo.
Cửa hàng của họ sôi động được một tuần, rồi đột nhiên một đêm biến mất không dấu vết.
Tối hôm đó, tôi vẫn như thường lệ trông cửa hàng, cùng mấy bà cô mặt đen tận mắt chứng kiến cảnh họ khẩn trương bốc dỡ hàng hóa lên xe tải lớn.
Cửa hàng biến mất chỉ trong một đêm, khiến cả đám ông bà già choáng váng.
Có người nói số tiền trong thẻ của mình bị mất hơn 10.000 đồng, có người thì bảo sau khi dùng thực phẩm chức năng bệnh tình lại càng tệ hơn.
Họ kéo đến cửa hàng đòi lại công bằng, nhưng cửa hàng đã trống rỗng.
Đến lúc này, bà lão áo lông dày vẫn không tin mình bị lừa. Bà đứng trước cửa hàng, mồ hôi đầm đìa, rút điện thoại ra gọi liên tục mấy chục cuộc, nhưng đầu dây bên kia đều không có ai nghe.
Mặt bà trắng bệch như tờ giấy, ngồi sụp xuống đất khóc lóc: “Tiền của tôi! Tôi còn lấy cả 20.000 của con trai tôi nữa! Họ nói nạp tiền là lúc nào cũng có thể lấy lại, còn được hoàn tiền sinh lời, bây giờ tôi phải làm sao đây…”
Cảnh tượng hôm đó thật thê thảm. Mấy ông bà già ôm đầu khóc ròng, lần lượt gọi con cái báo cảnh sát, không gọi được thì tự đi đến đồn.
Lừa đảo kiểu này xảy ra nhiều vô kể, đánh đúng vào tâm lý ham rẻ.
Tham lam không có gì sai, kiếm chút lời lãi một hai đồng cũng chỉ là niềm vui nhỏ, nhưng khi mất lý trí và lao đầu vào lòng tham thì thảm họa sẽ xảy ra.
Mấy bà cô mặt đen vừa ăn hạt dưa vừa chỉ trích bà lão áo lông dày khóc sướt mướt dưới đất.
“Haizz, dù sao cũng là người cô đơn. Con cái thì chẳng thân thiết gì, chắc cũng do bà ấy gây nghiệp quá, nên con cái không muốn quan tâm. Chỉ cần có cơm ăn, cho ít tiền là được.”
“Đừng trách con cái hoàn toàn, một số người già có đầy đủ mọi thứ, nhưng tính xấu thì không bao giờ thay đổi!”
Tôi chỉ mỉm cười.
Nhận thức quyết định giới hạn của mỗi người.
Câu “Tham thì thâm” ai cũng từng nghe qua, nhưng những trò hề như vậy dường như vẫn cứ diễn ra hàng ngày.
Trên đời này chẳng có bữa trưa nào miễn phí, mọi thứ đều phải trả giá.
Những thảm họa đó hoàn toàn do họ tự chuốc lấy, không thể trách ai khác.
Đôi khi, miễn phí chính là thứ đắt đỏ nhất trên thế giới này.
Hết.