Tham Thì Thâm - Chương 2
Nếu bạn mà nói to hơn, họ có thể lập tức nằm lăn ra sàn như bị ốm nặng.
Đến 11 giờ, họ vừa la lối vừa chen chúc ở quầy thanh toán.
Bà lão mặc áo lông dàychỉ vào nhân viên thu ngân mà quát: “Giờ là 11 giờ rồi, cô nhìn cho kỹ mà tính, tất cả phải giảm giá một nửa đấy!”
“Cô mà tính sai, tôi sẽ kiện cô cho mà xem!”
Miệng bà mở ra, nước bọt phun thẳng vào mặt nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân không biết phải nói sao, quay sang nhìn tôi đầy khó xử.
Tôi gật đầu, cô ấy mới bắt đầu quét mã từng món để thanh toán.
Thịt bò tươi, hai ba cân mà chỉ có 10 đồng.
Một hộp trứng gà, 30 quả, chỉ 5 đồng.
…
Cả tôm hùm, hải sản cũng không thoát khỏi tay họ.
Tôi dám chắc, nếu toàn bộ cửa hàng mà giảm giá 90%, họ sẽ tháo cả mái nhà, lột cả sàn gỗ, biến cửa hàng thành căn nhà trống hoác.
Khi thanh toán xong, mặt mày họ rạng rỡ như mở hội.
Những nếp nhăn trên mặt cười đến mức không khép lại được, cả đốm tàn nhang trên mặt cũng như được tắm nắng xuân.
Vậy mà, dù đã chiếm lợi thế, họ vẫn không chịu thừa nhận, lại còn cố chấp nói rằng nếu không giảm giá thì hàng hóa trong cửa hàng của chúng tôi đắt cắt cổ.
Vừa được lợi vừa thích tỏ vẻ, da mặt dày không ai bằng.
4
Một nửa trong số các mặt hàng giá cao đó thực ra được dành riêng cho những đợt giảm giá vào buổi tối.
Chính sự phân biệt giá này tạo ra chiêu trò để thu hút khách hàng.
Nhưng với mức giảm giá 90% này, quả thực chúng tôi lỗ vốn là chắc chắn.
Bị họ quấy rối như vậy, sau một ngày không thể nói là không kiếm được đồng nào, ít nhất thì cũng phải mất một khoản để bù đắp chi phí điện nước.
Nhân viên thu ngân vừa tức vừa tủi, nhìn bóng lưng đám ông bà già rời đi mà nói: “Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!”
“Đuổi cũng không đi, chẳng lẽ dán biển ‘Cấm chó và người già vào cửa’ trước cửa hàng? Chỉ muốn tính tiền cho đàng hoàng mà còn phải chịu đựng bao nhiêu bực bội!”
Đúng như cô ấy nói, tôi cảm thấy thật khó xử.
Tôi nhớ đến lời khuyên của bà chủ tiệm thuốc lá bên cạnh, nghĩ rằng nhượng bộ một chút để duy trì mối quan hệ cũng không phải là ý tồi.
Nhưng không ngờ, không phải là không tồi, mà thực sự là quá tệ.
Với những người không biết xấu hổ và không có giới hạn, chỉ cần có một khe hở nhỏ, họ sẽ như lũ ruồi bay đến cắn nát mọi thứ, ăn sạch sẽ.
Đúng lúc đó, gia đình tôi gặp chuyện, bà nội phải phẫu thuật.
Bà bị đục thủy tinh thể, không phải phẫu thuật lớn.
Nhưng tuổi già rồi, vấn đề chủ yếu là sau phẫu thuật, phải nằm viện một tuần để theo dõi.
Công việc ở cửa hàng cũng phải tạm thời gác lại.
Không ngờ, trong tuần đó, cửa hàng đã loạn như cái chợ.
Quản lý cửa hàng liên tục gọi điện khóc lóc, than thở.
Từ ngày nếm được chút lợi lộc, đám ông bà già ngày càng không biết sợ hãi.
Mỗi tối, họ đều tụ tập đến cửa hàng lúc 6 giờ, dành cả tiếng đồng hồ để chọn đồ.
Sau đó, ngồi thành từng nhóm ở góc và chờ.
Quầy hàng trống rỗng, nhưng giỏ của họ thì đầy ắp.
Lần trước, họ còn cãi nhau với một bà lão đầu xoăn đến mua đồ.
Bà lão đầu xoăn tức giận vì nhiều ngày liền không mua được rau tươi, định giật giỏ của bà lão mặc áo lông cừu.
Bà lão đầu xoăn giận đến nỗi chửi: “Già thế này rồi mà còn không biết xấu hổ, liên tục ba ngày rồi, ngày nào tôi đón cháu cũng không mua được nổi một cái lá rau.”
Bà lão mặc áo lông dàykhông chịu thua, ôm chặt lấy giỏ của mình, gầm gừ: “Đây là rau của tôi! Bà giành đồ của tôi! Tôi là người già, bà không biết tôn trọng người già à, không có lòng trắc ẩn à?”
“Bà già hơn tôi chắc? Bà nói với tôi chuyện tôn trọng người già?”
Bà lão đầu xoăn không nhịn nổi: “Cái gì mà của bà? Chưa thanh toán thì sao gọi là của bà được!”
Hai người không ai nhường ai, nhân viên cửa hàng thay phiên khuyên giải nhưng vô ích.
Cả hai bên đều như những quả pháo sẵn sàng nổ tung, người thì trợn mắt, kẻ thì dậm chân.
Không ai chịu thua, cuộc chiến từ chửi bới bằng miệng leo thang thành đẩy nhau.
Họ đều là người lớn tuổi, ai mà dám can ngăn.
Quản lý cửa hàng không khuyên được, sợ hãi định báo cảnh sát.
Không ngờ, vừa rút điện thoại ra, bà lão đầu xoăn đã hét lên: “Không cần ngăn! Tôi già hơn bà ta, có chuyện gì xảy ra cứ tính cho tôi, hôm nay tôi sẽ xử lý bà già không biết xấu hổ này!”
Bà lão đầu xoăn dùng khuỷu tay đẩy mạnh, khiến bà lão mặc áo lông dàyngã xuống đất.
Bà lão đầu xoăn không nói một lời, giật ngay cái giỏ trong tay bà lão mặc áo lông cừu, không thèm để ý đến việc bà ta đang ngồi bệt dưới đất vỗ đùi hét lên đau đớn, mà lao ngay đến quầy thanh toán.
Bà lão vuốt tóc, chỉnh lại chiếc áo lụa trên người, nói với nhân viên thu ngân: “Thanh toán!”
Bà ấy thẳng thừng tuyên bố: “Tôi có lòng tự trọng! Tôi không như bọn họ nghèo túng đi xin xỏ. Tôi có lương hưu! Tôi muốn mọi người thấy rằng không phải người già nào cũng không biết xấu hổ như thế này!”
“Xã hội bây giờ bị bọn già không biết điều này làm cho chướng khí mù mịt!”
Lúc đó là 7 giờ rưỡi tối, toàn cửa hàng giảm giá 20%.
Bà lão đầu xoăn rất hào phóng, quẹt thẻ của con trai để thanh toán một cách thoải mái.
Bà ấy đi ra với vẻ thản nhiên, để lại bà lão mặc áo lông dày ngồi trong cửa hàng vừa khóc lóc vừa la hét, chẳng ai thèm để ý.
Hành động của Bà lão đầu xoăn đã giúp cửa hàng chúng tôi được chống lưng, cũng làm cho bọn ông bà già hay lợi dụng cửa hàng phải dè chừng.
Sau trận đó, đám ông bà già ấy yên ổn được một thời gian, nhưng họ cũng nhanh chóng học cách khôn khéo hơn.
5
Họ bắt đầu đến cửa hàng vào giờ muộn hơn, cố tình tránh lúc bà lão đầu xoăn xuất hiện.
Nếu có tình cờ chạm mặt, họ sẽ tìm cách né tránh.
Thậm chí còn cố ý để lại vài món trong giỏ của mình trên kệ hàng.
Họ không dám gây sự với đám người cứng rắn như bà lão đầu xoăn, nhưng lại bắt đầu chọn những người trẻ tuổi để bắt nạt.
Các bà mẹ đẩy xe nôi, dân văn phòng thuê nhà, hay những người đàn ông nhìn có vẻ hiền lành.
Thậm chí ngay cả những con chó trông có vẻ dễ thương vào cửa hàng cũng bị họ gây khó dễ.
Hôm đó, tôi vừa về đến cửa hàng thì thấy họ đang làm khó một bà mẹ đẩy xe nôi.
Bà mẹ đó chỉ muốn mua ít thịt bò và cà rốt để nấu cháo cho con, vừa đi được nửa vòng, đám ông bà già đã xông vào cửa hàng như một đám thổ phỉ.
Bà lão mặc áo lông dày và mấy người bạn của mình nhìn thấy miếng thịt bò ngon lành đã vào giỏ của bà mẹ, liền không vui.
Ban đầu, bà ta thử thuyết phục bà mẹ bằng cách “lấy đức cảm hóa”, bảo bà mẹ nhường lại thịt bò.
Bà mẹ bối rối từ chối, nói: “Bác ơi, con tranh thủ mua thịt giảm giá, đã mấy lần đến mà không mua được. Hôm nay thịt này con mua để nấu cháo cho con nhỏ, bác có thể tìm thêm đồ khác như hải sản, cũng ngon lắm.”
Nghe bà mẹ nói chuyện lễ phép, bà lão áo lông dày liền thay đổi sắc mặt, chống nạnh bắt đầu gây sự.
Bà ta lôi ra những lý do như “tôn trọng người già” và bệnh tật, vỗ ngực bảo rằng mình có bệnh này bệnh nọ.
Thấy bà mẹ vẫn không chịu nhường, lời lẽ của bà ta càng thêm tồi tệ, nói năng lăng nhăng, cứ như thể không ăn miếng thịt bò này là bà ta sẽ chết ngay tại chỗ.
Những ông bà già đi cùng cũng thêm lời phụ họa.
Cuối cùng, khi đã cạn lời và hết kiên nhẫn, họ liền xắn tay áo lên định cướp.
Đứa trẻ trong xe nôi bị họ làm cho hoảng sợ, khóc ầm lên, đáng thương hơn, đứa trẻ còn bị bà lão mặc áo lông lấy ra mắng nhiếc.
“Ăn thịt bò làm gì? Trẻ con thế này làm sao nuốt nổi, không sợ nghẹn chết sao? Người làm mẹ như cô chắc muốn hại con mình chứ gì!”
Bà mẹ tức đến rơi nước mắt, ôm con dỗ dành, không dám lên tiếng phản bác, để mặc họ lấy đi miếng thịt bò.
“Chúng tôi ngày xưa đâu có điều kiện tốt như thế này đâu? Đừng nói là thịt bò, đến cái đuôi bò còn chưa được thấy. Chúng tôi khổ cả đời, toàn nhường đồ ngon cho các cô, giờ các cô phải nhường lại cho chúng tôi chứ!”
“Cho các cô ăn chỉ tổ lãng phí…”
Vừa bước vào cửa hàng, tôi đã thấy cảnh tượng đó. Khi bà ta vừa dứt lời, tôi lao ngay tới.
Tôi chen vào, trong lúc bà ta đang sững sờ, lấy lại miếng thịt bò trả lại cho bà mẹ.
Tôi đứng chắn trước bà mẹ, không đợi đám ông bà già kịp mở miệng nói gì, tôi rút điện thoại ra và gọi ngay 110.
Thấy tôi gọi cảnh sát, họ lập tức tái mặt, nhìn nhau không dám nói gì.
Tôi biết luật, nhưng vẫn giả vờ như không biết.
Trong điện thoại, tôi phóng đại tình hình, nói rằng có người tụ tập gây rối, cướp đồ trong cửa hàng chúng tôi.
Chậu nước bẩn này tôi nhất định phải hất lên đầu đám ông bà già đó, họ nghe vậy thì quay sang mắng chửi tôi bằng những lời lẽ đầy tức giận.
“Chửi cái gì? Ai tụ tập gây rối cướp đồ hả? Chúng tôi đến mua đồ mà!”
“Đúng thế! Chúng tôi là thượng đế, đến đây để mua đồ mà!”
Tôi bảo một nhân viên đến giúp bà mẹ thanh toán, sau đó quay lại chỉ thẳng vào mặt họ, hét lên: “Các người già rồi, sống không còn bao lâu nữa mà lại làm những chuyện này, chẳng lẽ không nghĩ đến con cháu mà tích chút phúc đức à?”
“Các người ăn thịt bò cũng chẳng giúp đầu óc sáng ra, không chữa được cái thói không biết xấu hổ của mình đâu. Ăn vào cũng chỉ biến thành phân mà đi ra thôi, đúng là lãng phí!”
Tôi giật phăng cái giỏ của một bà lão, ném xuống đất.
Đồ trong giỏ rơi tung tóe khắp nơi, tôi liền nói tiếp: “Nói các người cướp giật là còn khen đấy, từng người một hành xử chẳng khác nào thổ phỉ. Làm những chuyện như thế này, không nghĩ đến con cháu mình sao, không lo tích đức cho con cháu à?”
“Không cần đôi co với tôi ở đây làm gì, mấy người chữ to còn chẳng biết được mấy, nhưng cảnh sát thì chắc ai cũng biết chứ? Để cảnh sát đến xử lý các người cho rồi!”