Tham Thì Thâm - Chương 1
1
Bố tôi mới mở một siêu thị thực phẩm tươi sống gần nhà bà nội.
Siêu thị nhà tôi là chuỗi cửa hàng, đã mở được năm, sáu chi nhánh.
Kinh doanh rất tốt, thường mở gần các khu dân cư cao cấp.
Khu vực quanh nhà bà vốn là cái thôn, nhưng những năm gần đây phát triển, giải tỏa, rồi xây lên vài khu chung cư mới. Dân làng trước đây cũng đã dọn vào nhà tái định cư.
Ban đầu bố tôi không định mở siêu thị ở đây.
Người lớn tuổi sức khỏe không tốt, bố tôi lo cho bà nên muốn ở gần.
Thêm nữa, vì khu vực này vừa xây mới và là khu tái định cư, xung quanh lại ít siêu thị tiện lợi, chợ lớn thì cách xa vài cây số.
Suy đi tính lại, cuối cùng bố tôi quyết định mở siêu thị ở đây.
Ngày khai trương, siêu thị nhà tôi đông nghịt người.
Khẩu hiệu của siêu thị là “Không bán rau qua đêm.”
Rau củ, hải sản, thịt, trứng, sữa trong siêu thị đều chỉ bán trong ngày.
Mỗi tối từ 7 giờ bắt đầu giảm giá, 7 giờ giảm 10%, 8 giờ giảm 30%, 9 giờ giảm 50%, đến 11 giờ thì giảm 90%, coi như cho không vậy.
Đến sớm thì thực phẩm tươi ngon, đến muộn thì được ưu đãi lớn.
Siêu thị thực phẩm tươi sống hiện nay cạnh tranh rất khốc liệt, nhà tôi cũng nhờ kiểu kinh doanh này mà phát tài.
Ba ngày khai trương, mua hàng trên 68 đồng sẽ được tặng phiếu giảm giá 18 đồng, chương trình khuyến mãi rất hấp dẫn.
Siêu thị đông nghẹt người, tôi và bố cũng đến phụ giúp, cư dân xung quanh chủ yếu là các ông bà lớn tuổi.
Cửa hàng không lớn nhưng chật kín người.
Tôi cầm loa để giữ trật tự.
Một ông lão chen trong đám đông hỏi tôi, “Cửa hàng này mỗi tối đều giảm giá hả?”
Tôi trả lời, “Đúng rồi, mỗi tối từ 7 giờ bắt đầu giảm giá toàn bộ, 7 giờ giảm 10%, 7 rưỡi giảm 20%, cứ nửa tiếng giảm thêm một mức, đến 11 giờ thì còn 10%.”
“Thực phẩm ở đây đều tươi ngon, bán ngay trong ngày, chúng tôi không bán rau qua đêm!”
“Cửa hàng của chúng tôi là chuỗi, nếu phát hiện bán rau qua đêm, cứ gọi điện báo cáo, bồi thường gấp mười lần!”
Nghe xong, ông lão mừng ra mặt.
Ông vỗ đùi hô lớn: “Giảm 90% à! Vậy thì món hàng giá 100 đồng chỉ cần bỏ ra 10 đồng là mua được!”
“Có chuyện lời vậy hả?”
Các ông bà nghe xong liền quyết định đi dạo trước, không mua vội, đợi đến khi giảm giá sâu rồi quay lại.
Nghe vậy, tôi chỉ cười thầm trong lòng.
Làm kinh doanh mà không tinh ranh hơn người khác thì làm sao kiếm được tiền?
Mọi ưu đãi và cách vận hành đều dựa trên nền tảng lợi nhuận.
Thông thường, đến khoảng 8-9 giờ tối, siêu thị nhà tôi hầu như đã bán hết sạch thực phẩm, chỉ còn lại mấy thứ lẻ tẻ bị chọn bỏ lại.
Mấy thứ đó, cho không cũng chẳng ai lấy.
Tầm 7 giờ rưỡi, dân công sở tan ca chính là đợt khách đông cuối cùng.
Huống hồ bây giờ còn là thời điểm khuyến mãi lớn nhất khi vừa khai trương.
Đúng như dự đoán, đến khoảng 10 giờ, khi các ông bà đó đến siêu thị định ra tay vơ vét, vừa bước vào cửa là sững sờ.
Kệ hàng đã trống trơn, chỉ còn lại vài lá rau héo.
Tôm, bò, đã bán hết từ lâu.
Các ông bà đó tức đến mức tối sầm mặt mũi, bắt đầu ồn ào trong siêu thị.
Một ông lão cao giọng hét lớn: “Sao lại bán hết rồi!”
Bên cạnh, một bà lão cũng mặt đỏ tía tai, hùa theo: “Đúng rồi, bình thường 9 giờ là tôi đã đi ngủ, hôm nay cố thức đến 10 giờ đến đây, kết quả chỉ còn lại đống rau héo, cho không cũng chẳng thèm lấy.”
Họ cứ thế xì xầm, cãi cọ ầm ĩ.
“Có người ngu đến vậy sao, không đợi đến lúc giảm sâu mới mua, mua sớm về làm gì chứ.”
“Đúng thế, có lợi không chịu hưởng, lại còn hại người khác cũng chẳng được lợi!”
…
Họ tụ tập trong cửa hàng, giọng nói càng lúc càng lớn.
Một cô nhân viên trẻ đã lên tiếng can ngăn, cố gắng xoa dịu tình hình.
Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm nay cửa hàng khuyến mãi lớn, hơn nữa mọi người thường tan làm lúc 7-8 giờ, ngày mai quý khách có thể đến sớm hơn…”
Cô nhân viên nói chuyện rất nhã nhặn, thái độ cũng không chê vào đâu được.
Tôi cũng nhẹ nhàng khuyên họ mai đến sớm hơn.
Nhưng mấy ngày liên tiếp, họ vẫn không mua được món hời nào như mong đợi.
Cuối cùng, bà lão mặc áo lông dày dẫn đầu đã không chịu nổi, hét toáng lên: “Là do quy định của cửa hàng này có vấn đề!”
“Đây là lừa gạt người tiêu dùng, chẳng có tí đồng cảm nào, không biết tôn trọng người già!”
2
Miệng tôi đối phó không lại với bảy tám người, huống chi đây lại là mấy ông bà lão đầy kinh nghiệm.
Lúc đầu không ai để ý đến họ thì còn đỡ, giờ chỉ cần ai dám tiếp chuyện, họ lập tức dồn hỏa lực nhắm vào người đó mà “tấn công.”
Chỉ cần có nhân viên nào lỡ mở lời đáp lại, chắc chắn sẽ bị họ vây quanh, mặt mũi đỏ bừng, ngoài việc xin lỗi thì không thể nói thêm một câu nào.
Thái độ của họ ngày càng ngang ngược, chỉ sau ba ngày đã thay đổi hoàn toàn, giống hệt một đám thổ phỉ chính hiệu.
Họ nói từ chuyện lừa gạt người tiêu dùng đến dọa sẽ đi báo cáo lên 12315, thậm chí còn tuyên bố sẽ kiện lên Hội phụ nữ.
Từ nhỏ tôi đã quen với việc mở cửa hàng, cùng bố buôn bán suốt hơn mười năm.
Không hề phóng đại, tôi chưa từng nghĩ rằng con người có thể hành xử như vậy.
Tôi đã gặp nhiều người khó tính, nhưng chưa thấy ai không biết lý lẽ đến thế.
Cảm thấy hơi bực, tôi bắt chước họ, cũng bắt đầu lớn tiếng: “Nếu không hài lòng với quy tắc của cửa hàng, không phục, nghĩ rằng chúng tôi là cửa hàng lừa đảo thì cứ việc báo cáo, chúng tôi hoan nghênh!”
Tôi trừng mắt nhìn bà lão mặc áo lông dày, hùng hổ hét vào mặt bà, giục bà lập tức đi báo cáo.
“Quanh đây chủ yếu là dân công sở, họ phải đi làm, tan ca thì tranh thủ đi mua sắm, ai cũng nhiều tiền và rảnh rỗi sao? Cách đây mười cây số còn có một chợ lớn, nếu các người cứ đứng đây mà làm loạn, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đối với những người không biết lý lẽ, nói lý là điều không thể.
Tôi cũng chẳng cần tốn lời giải thích, chỉ cần tỏ thái độ cứng rắn là họ sẽ e ngại ngay.
Tôi không muốn nói lời quá khó nghe, dù sao cửa hàng nhà tôi cũng cần tiếp tục kinh doanh.
Vừa thấy tôi là người khó xơi, giọng điệu của họ lập tức mềm hẳn.
Người thì im lặng không nói, chỉ liếc mắt nhìn tôi đầy tức tối.
Người thì giả vờ không nghe thấy, tập trung vào vài cọng rau úa còn lại trên kệ.
Có người lại không nuốt nổi cơn giận, cố chấp muốn tranh luận tiếp với tôi.
Vậy thì tôi sẽ đáp trả đến cùng, mỉa mai rằng họ không chiếm được món hời nào nên cảm thấy bực bội.
Đến mức này rồi, cuối cùng ai nấy đều cứng họng.
Họ ồn ào một hồi rồi miễn cưỡng giải tán.
Bà chủ bán rượu thuốc ở tiệm bên cạnh thấy cảnh đó, kéo tôi lại, thì thầm nhắc nhở: “Nhà cậu không ở đây đúng không?”
“Cậu thử hỏi thăm xem, mấy ông bà này là những người không dễ chọc đâu.”
Dù đám ông bà ấy đã đi xa, nhưng bà chủ vẫn giữ vẻ cảnh giác, mắt tròn xoe.
“Quanh đây ai mở tiệm cũng phải nể họ, không dám đắc tội. Đừng nói là hàng giảm giá sắp hết hạn, ngay cả hàng có niêm yết giá rõ ràng họ cũng muốn ép giá cho bằng được.
“Cửa hàng quanh đây ít ỏi cũng là do họ mà ra cả.”
“Tôi khuyên cậu đừng đối đầu với họ, chỉ có năm sáu ông bà già thôi, có chút lợi thì cứ để họ hưởng, mở tiệm làm ăn nào có chuyện không chịu thiệt, đến lúc phải đóng cửa thì không đáng đâu.”
Quả nhiên, hôm sau, nhóm ông bà già đó bắt đầu lan truyền trong các nhóm cư dân rằng cửa hàng nhà tôi là cửa hàng đen.
Không đạt được lợi ích, lại gặp phải một kẻ cứng đầu như tôi khiến họ càng thêm sốt ruột.
Thủ đoạn của họ đã không có giới hạn từ trước, nay lại càng không từ một thủ đoạn nào.
【Cái cửa hàng thực phẩm mới mở đó mọi người đừng tới nữa! Hôm qua tôi mua thịt ở đó, ai ngờ ăn xong cả nhà tôi tối đó đều bị nôn mửa, tiêu chảy không ngừng! Đứa cháu trai lớn của tôi còn phải đi cấp cứu!】
【Đúng vậy, tối qua tôi đến định mua chút rau rẻ tiền còn sót lại, thế mà cô gái trong cửa hàng lại rất ngang ngược, nói tôi mua không nổi thì đừng mua, còn bảo cửa hàng có người chống lưng, tôi có khiếu nại cũng vô ích.】
【Khách hàng là thượng đế, đây mà là buôn bán sao? Tôi đi vào thì lành lặn, nhưng sợ rằng đi ra lại không toàn vẹn, mọi người đừng đến đấy nhé!】
【Không đâu nhỉ? Tôi sáng qua đến mua, hàng hóa ở đó vừa rẻ vừa tươi, tôi mua hẳn một túi lớn, chỉ tốn hơn bảy mươi đồng, còn nạp ngay 500 đồng tiền hội viên…】
【Mấy người đừng nói bừa nữa, mỗi lần có siêu thị nào mới mở, mấy người đều gây sự, siêu thị thì đóng cửa, chợ thì chuyển đi, bây giờ khó khăn lắm mới có một chuỗi thực phẩm mới, lại để mấy người làm cho đóng cửa thì chúng tôi mua đồ ở đâu?】
Thấy có người lên tiếng bênh vực cửa hàng nhà tôi, nhóm ông bà già lập tức bắt đầu gửi tin nhắn thoại để phản bác từng người.
Tin nhắn thoại dài 60 giây là giới hạn của WeChat, nhưng không phải giới hạn của họ.
Bằng giọng thổ ngữ lưu loát, họ nói những lời vô cùng khó nghe, học thêm được vài từ mới lạ thì cố gán ghép vào câu nói.
Một lúc thì họ la lối rằng chúng tôi là “quan thương cấu kết”, “tay sai của chủ nghĩa tư bản”, lúc khác thì lại moi móc chuyện đời tư của người khác ra để công kích.
Cuộc tranh luận trong nhóm chat ngày càng gay gắt, nhưng khi mấy người khó đối phó nhất trong nhóm xuất hiện, đám ông bà già đó lập tức im lặng.
Họ vu khống, bôi nhọ cửa hàng tôi, tất nhiên tôi không thể ngồi yên chịu trận.
Tôi lập tức soạn một đoạn tin dài và gửi ngược vào nhóm.
【Tôi là quản lý cửa hàng thực phẩm, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến cửa hàng chúng tôi. Để đáp lại sự ủng hộ, chúng tôi kéo dài chương trình khuyến mãi khai trương thêm một tuần. Nạp thẻ thành viên 200 tặng 20, mỗi tháng còn có phiếu giảm giá. Mọi người có thể theo dõi app nhỏ để tham gia bốc thăm nhận phiếu giảm giá!】
【Về vấn đề an toàn thực phẩm, cửa hàng chúng tôi có kênh cung ứng minh bạch, mọi người có thể tra cứu, trong cửa hàng có hệ thống giám sát 24/7, nếu không có bằng chứng, việc bôi nhọ, vu khống chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, hãy cung cấp hóa đơn, chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.】
Mấy dì trong nhóm còn đặc biệt tag bà lão đã nói rằng mua đồ ở cửa hàng tôi rồi cả nhà phải nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.
Kết quả là nhóm ông bà già vốn đang ồn ào như ruồi bâu giờ đây đột nhiên không dám lên tiếng nữa, giả điếc làm ngơ.
Tuy mất vài khách là mấy ông bà già đó, nhưng tôi lại nhận được một lượng lớn khách hàng trung thành.
Suy cho cùng, thực phẩm của cửa hàng tôi chất lượng tốt, giá cả phải chăng, mua trên 50 còn được giao tận nhà miễn phí.
Dù chi phí bỏ ra không hề ít, nhưng việc kinh doanh của cửa hàng này cũng đang ngày một tốt hơn.
Đôi khi chưa đến giờ giảm giá buổi tối, hàng hóa trong tiệm đã gần như bán hết sạch.
Cuối tháng, bố tôi còn đặc biệt chuẩn bị bao lì xì lớn làm tiền thưởng cho nhân viên.
Mọi người làm việc thoải mái, môi trường tốt, tiền kiếm được cũng không ít, nên ai cũng tận tâm, cố gắng.
Mấy ông bà già nhìn thấy cửa hàng tôi không những không đóng cửa sau một tháng mà còn làm ăn ngày càng phát đạt, họ lại càng tức tối hơn vì không chiếm được món lợi nào.
Không chịu thua, họ đã lên kế hoạch mới.
Cửa hàng bắt đầu giảm giá từ 7 giờ tối, vậy mà họ đã hẹn nhau từ lúc 6 giờ để kéo nhau đến cửa hàng của tôi.
6 giờ tối chưa phải là giờ cao điểm cuối cùng, họ túm tụm lại trong cửa hàng, đứng trước quầy hàng mà lựa chọn đủ thứ.
Chọn xong họ cũng chẳng thanh toán, mà cứ tùy tiện ngồi lên thùng hàng ở góc rồi bắt đầu buôn chuyện.
Vừa buôn, họ vừa liếc xéo nhân viên của cửa hàng, đặc biệt là tôi.
Họ ngồi lì cho đến tận 11 giờ đêm.
Tất cả các loại thực phẩm, thịt, trứng, sữa ngon lành đều bị đám ông bà già này chiếm trọn, nhưng họ sống chết không chịu thanh toán, cứ nắm chặt trong tay.
Đứng đầu nhóm là bà lão mặc áo lông cừu, tay cầm giỏ đầy ắp như một ngọn núi nhỏ.
Trong lúc đó, có những khách hàng khác vào, đặc biệt là đợt cao điểm sau giờ làm của dân công sở.
Người khác đến lựa chọn, nhưng trên quầy hàng chỉ còn lại những món hàng không còn tươi tốt.
Họ ngồi đó với dáng vẻ hung dữ, người khác chưa kịp đến gần đã bị họ trừng mắt cảnh cáo. Mặt mũi tràn đầy nếp nhăn thì nhíu lại, mắt trợn lên, răng nhe ra, miệng thì cứ mấp máy không tiếng, dọa người khác đến mức ai cũng phải tránh xa.
Vài nhân viên đã thử khuyên họ vài lần, nhưng giọng họ mỗi lúc một lớn, lại càng cứng cỏi hơn.
“Có gì đâu mà làm ầm lên! Chúng tôi vẫn chưa chọn xong mà!”
“Đúng rồi, chưa chọn xong thì làm sao mà thanh toán, đâu phải chúng tôi chưa trả tiền mà ra khỏi cửa hàng đâu, các cô mở cửa làm ăn mà lại đuổi khách thế à!”
…