Thấm Tâm - Chương 4
9
Không phải đâu, kiếp trước tôi đã cứu rỗi vũ trụ sao?
Người yêu thay thế lại trở thành vợ của thái tử gia nhà họ Hoắc.
Tôi: “Em không đồng ý.”
Hắn chăm chú nhìn tôi: “Tại sao?”
“Ngay cả ánh trăng trắng của anh, anh cũng nói không yêu là không yêu nữa. Lỡ một ngày nào đó anh mất trí nhớ lần nữa, quên mất ánh trăng vàng là em, thì em mất cả người lẫn của, biết tìm ai để đòi lý lẽ đây?”
“Ngày mai anh sẽ soạn thảo một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản. Toàn bộ tài sản của anh, bao gồm cả anh, đều là của em.”
Sở hữu toàn bộ tài sản của thái tử Bắc Kinh?
Vậy là bao nhiêu tiền nhỉ.
Ngay cả trong mơ tôi cũng không dám nghĩ.
Tôi: “Anh nghiêm túc chứ?”
Ánh mắt hắn chân thành, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Nghiêm túc, anh tin vào cảm giác của mình. Mỗi lần nhìn em, anh đều cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.”
Hoắc Kinh Triệt với khuôn mặt cấm dục lại thốt ra những lời ngọt ngào, thật sự không thể chống lại được.
Có vẻ như tôi cũng không còn quá sợ hãi kết quả tồi tệ nhất.
Nhưng tôi không ngờ.
Kết quả tồi tệ nhất là tôi bị bắt cóc.
10
Sau khi thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Hoắc Kinh Triệt.
Tình cảm của chúng tôi ngày càng thăng hoa.
Hôm đó tôi định đến công ty của Hoắc Kinh Triệt tìm hắn để tạo bất ngờ.
Nhưng trên đường, bất ngờ có người lao ra, làm tôi ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một chiếc xe bốc mùi hôi.
Trên xe còn có hai gã đàn ông vẻ mặt gian xảo.
Ý thức được mình bị bắt cóc, tôi bình tĩnh thương lượng với chúng.
“Các anh cần bao nhiêu tiền, Hoắc Kinh Triệt đều có thể trả.”
“Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi cần em, một mỹ nhân xinh đẹp nha. Chậc, da mặt thật mịn màng, nghĩ đến việc được chia sẻ một người phụ nữ với thái tử Bắc Kinh, đời này cũng coi như đáng giá.”
Gã đàn ông ngồi bên cạnh thốt ra những lời tục tĩu, định động tay động chân với tôi.
Người đàn ông lái xe đột nhiên chửi thề.
“Chết tiệt, bọn chúng đuổi đến nhanh quá!”
Tôi thấy có mấy chiếc xe đang bám sát phía sau.
Gã tóc vàng lái xe muốn thoát khỏi chúng, nhưng làm cách nào cũng không cắt đuôi được.
Chúng bám rất sát.
“Làm sao đây, anh Lưu!”
“Không sao, tao quen thuộc khu vực này. Lượn vài vòng cũng làm bọn chúng hoa mắt!”
Mây đen tích tụ, cuối cùng mưa lớn trút xuống.
Gã tóc vàng liều mạng tăng tốc, thật sự dần dần cắt đuôi được những chiếc xe kia.
Tôi cảm thấy bất an ngày càng lớn.
Nhưng cũng không dám hành động khinh suất.
Đúng lúc gã tóc vàng tưởng đã thoát được, huýt sáo đầy tự mãn.
Từ khúc cua, bất ngờ có một chiếc xe lao ra, chắn ngang đường.
Gã tóc vàng chửi thề, vội đạp phanh. Nhưng vì đường trơn, xe mất lái.
Cả xe lẫn người lao qua lan can, rơi xuống sông.
Khoảnh khắc lao qua lan can đó.
Tôi dường như nghe thấy tiếng Hoắc Kinh Triệt gào thét gọi tên tôi.
Quả nhiên.
Vận may của tôi vẫn không tốt.
Những thứ không thuộc về tôi, cuối cùng cũng sẽ không thuộc về tôi.
Khi tỉnh lại, trước mắt tôi là trần nhà trắng toát.
Tôi lên thiên đường rồi sao.
Thiên đường này còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Tôi cử động, phát hiện toàn thân đau nhức.
Quay đầu, tôi thấy Hoắc Kinh Triệt đang ngồi bên cạnh.
Hình tượng luôn chỉnh chu của hắn hoàn toàn sụp đổ, mắt thâm quầng, cằm lún phún râu.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay sang, thấy tôi tỉnh lại, đôi mắt hắn ửng đỏ.
Tôi mỉm cười: “Thái tử gia cũng biết rơi lệ sao?”
“Biết chứ.”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Như ôm một báu vật vừa mất đi nay tìm lại được.
“Anh đã tìm em rất lâu rồi.”
Ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ bao phủ lấy chúng tôi.
Có vẻ như cả tôi và anh đều nhớ lại.
Quãng thời gian đã mất trí nhớ ấy.
11
Người mà Hoắc Kinh Triệt yêu từ thuở thiếu thời, không phải là Kiều Dương Dương.
Mà là tôi.
Trong một vụ tai nạn xe hơi, cả hai chúng tôi đều mất trí nhớ.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều đã xóa sạch mọi dấu vết của chuyện chúng tôi từng bên nhau.
Bọn khiến Hoắc Kinh Triệt lầm tưởng rằng người yêu hắn ngày trước là Kiều Dương Dương.
Còn tôi thì bị đẩy đến một thành phố xa xôi, cách hắn cả ngàn dặm.
Trớ trêu thay, nhờ một mối duyên kỳ lạ, tôi quen được người bạn thân và quay trở lại thành phố này.
Rồi tôi gặp lại Hoắc Kinh Triệt. Một ánh nhìn đã đủ để chúng tôi nhận ra nhau.
“Vậy nên, chúng ta chính là số phận sắp đặt phải ở bên nhau.”
Hóa ra, tôi chính là ánh trăng sáng trong lòng Hoắc Kinh Triệt.
Thật nực cười, ánh trắng sáng tôi lại làm tình nhân thay thế suốt ba năm trời.
Tôi tự làm người thay thế cho chính mình.
Đúng là một sự trùng hợp trời xui đất khiến.
Lòng tôi bỗng chốc nhẹ bẫng. Tôi mỉm cười nói với hắn: “Cướp đây! Giao hết tiền ra!”
“Tất cả đều là của em.”
“Em muốn dùng tiền này để nuôi đàn ông.”
Hắn nheo mắt lại: “Em nói gì?”
“Nuôi anh.”
“Được.”
…
Sau này, Hoắc Kinh Triệt điều tra ra người đứng sau vụ bắt cóc tôi chính là nhà họ Kiều.
Để giúp nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc thành công liên hôn.
Biết được điều này, Hoắc Kinh Triệt chỉ cười lạnh vài tiếng.
Nụ cười ấy khiến tôi không khỏi rùng mình.
Chưa đầy một năm sau, hắn đã âm thầm khiến nhà họ Kiều phá sản.
Lúc này, quyền lực của nhà họ Hoắc đã hoàn toàn nằm trong tay Hoắc Kinh Triệt.
Cụ Hoắc không thể can thiệp được nữa.
Chỉ có thể thúc giục chúng tôi nhanh chóng kết hôn để cụ sớm có chắt bồng.
Với hiệu suất và tần suất của Hoắc Kinh Triệt, điều này vốn dĩ rất dễ.
Nhưng hắn không muốn ai sớm quấy rầy thế giới hai người của chúng tôi.
Dù đó là con ruột của hắn cũng không được..
Mỗi lần đều làm biện pháp, vậy nên mãi chẳng có tin vui.
Rõ ràng, sau khi lấy lại ký ức, Hoắc Kinh Triệt còn quấn quýt tôi hơn trước.
Nếu nói rằng trước đây hắn còn chút kiêng dè, thì bây giờ hắn hoàn toàn không cần che giấu nữa.
Sự chiếm hữu cao ngút trời ấy.
Đến cả một con muỗi đực cắn tôi, hắn cũng phải tự tay đập chết.
Hắn dành cho tôi sự bảo vệ trọn vẹn.
Tôi không còn cảm giác bất an, không nghĩ rằng mình chỉ là người thay thế nữa.
Nếu ngay cả bản thân mình mà không có lòng tin, thì làm sao có thể mở lòng để người khác yêu thương mình hết lòng?
Tôi hoàn toàn thả lỏng, tận hưởng cuộc sống.
Buổi tối, nếu hắn quá đáng thì tôi cũng không nhịn nữa, đá hắn xuống giường, bắt hắn ngủ ở thư phòng.
Dù nửa đêm, gã đàn ông này lại lén lút quay về.
“Tối nay anh không quậy nữa.”
Sau khi hứa chắc mấy lần, hắn ôm tôi vào lòng.
Đêm đó, chúng tôi chẳng làm gì, chỉ trò chuyện vui vẻ, cuối cùng cùng cười và ôm nhau ngủ say.
Tôi tin vào câu nói ấy:
Người yêu nhau, dù mất đi ký ức, cơ thể vẫn sẽ thầm thì rằng họ yêu bạn.
—
Ngoại truyện: Hoắc Kinh Triệt
Trước khi được cụ Hoắc đưa về nhà họ Hoắc , tôi luôn sống nương tựa vào mẹ.
Tôi từng hỏi mẹ: “Tại sao người khác đều có cha, còn con thì không?”
Mẹ chỉ cười buồn, không nói gì.
Về sau, tôi không hỏi nữa.
Có lẽ bọn trẻ khác nói đúng, tôi chỉ là một đứa trẻ không ai cần.
Tôi không thích nói chuyện, nhạy cảm, khép kín, quen sống cô độc một mình.
Lên cấp hai, tôi vẫn chẳng có người bạn thực sự nào.
Cho đến năm lớp 8, tôi được xếp ngồi cùng bàn với một cô gái hoạt bát đặc biệt.
Mỗi ngày đến lớp, cô ấy đều chào hỏi tôi, chia sẻ đồ ăn vặt.
Cô ấy kéo tôi ra khỏi thế giới cô độc, khuyến khích tôi kết bạn.
Nhưng tôi không muốn kết bạn, chỉ muốn chơi cùng cô ấy.
Thế mà, nhìn cô cười nói với người khác, lòng tôi ghen tuông đến phát điên.
Tôi hiểu rằng, chẳng ai thích một kẻ âm u và cô độc cả.
Dần dần, tôi nhận ra rằng mình không chỉ muốn làm bạn với cô ấy.
Tôi thích cô ấy.
Làm sao để cô ấy cũng thích tôi đây?
Tôi bắt đầu thay đổi, trở nên hướng ngoại, ưu tú, cố gắng ăn mặc đúng kiểu cô ấy thích.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi ngày càng nhiều hơn.
Năm mười tám tuổi, chúng tôi chính thức bên nhau.
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình xám xịt, vô vị, nhưng từ khi gặp cô ấy, mỗi ngày tôi đều mong ngóng được gặp cô.
Nhưng số phận lại trêu ngươi.
Một vụ tai nạn khiến chúng tôi mất trí nhớ.
Tôi chẳng nhớ gì cả.
Nhưng mơ hồ cảm thấy, có một cô gái đang chờ tôi.
Mọi người nói với tôi, cô ấy tên là Kiều Dương Dương.
Là vị hôn thê đã được định sẵn của tôi.
Tôi đến gặp cô ta, linh tính mách bảo tôi rằng, không phải cô ta.
Nhưng tất cả mọi người đều nói rằng, chính là cô ấy.
Tôi hoang mang, trong lòng như thiếu mất một mảnh.
Cho đến một buổi chiều đầy nắng, tại quán cà phê, một người phụ nữ làm đổ cà phê lên người tôi.
Cô ấy áy náy xin lỗi.
Tôi nhận ra diễn xuất vụng về của cô.
Những người phụ nữ cố tình tiếp cận tôi, cũng đã dùng không ít chiêu trò tương tự.
Nhưng cô ấy rất đặc biệt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên,
Lỗ hổng trong lòng tôi như được lấp đầy.
Tôi thuận nước đẩy thuyền, cố ý để lại thông tin liên lạc.
Nhìn dáng vẻ môi cô khẽ nhếch, tự tin rằng sẽ đạt được mục đích.
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Sao cô ấy lại đáng yêu đến vậy?
Khi đó, trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ: Phải giữ cô ấy ở bên mình mãi mãi.