Thấm Tâm - Chương 2
Ánh mắt hắn dường như có chút bất đắc dĩ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, chủ động vòng tay qua cổ hắn: “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”
Hành động chủ động của tôi rõ ràng khiến hắn rất hài lòng, ánh mắt luôn sắc lạnh giờ khẽ nheo lại, dịu dàng hơn.
Hắn xoa đầu tôi: “Không muốn anh về sớm à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Tôi nói: “Hôm nay dì Vương xin nghỉ, bữa tối có lẽ chúng ta phải tự giải quyết.”
Tôi tự tay xắn tay áo hắn lên, rồi tìm tạp dề đeo vào người hắn.
Buổi sáng còn là doanh nhân lạnh lùng, quyền uy nhận phỏng vấn, giờ đã hóa thành người đàn ông đảm đang trong bếp.
Tôi làm trợ thủ cho hắn.
Cuối cùng, chúng tôi có một bữa ăn với bốn món mặn và một món canh.
Tôi nếm thử một miếng, thật lòng khen: “Tay nghề ngày càng tiến bộ rồi, cảm ơn anh nhé.”
Nói ra cũng thật xấu hổ.
Những lúc dì Vương không ở đây, lẽ ra tôi nên là người nấu cơm, nhưng tài nghệ nấu nướng thảm họa của tôi đã khiến Hoắc Kinh Triệt phải nhập viện ba lần.
Một cuộc đời thành công như hắn, ngoại trừ mối tình dang dở với ánh trăng sáng, thì có lẽ thất bại lớn nhất chính là gặp phải tôi.
Sau đó, hắn không bao giờ để tôi nấu ăn nữa, đều tự mình vào bếp.
Một người đàn ông từng làm mưa làm gió trên thương trường, từ khi ở bên tôi, kỹ năng nấu ăn của hắn đã đạt đến trình độ đầu bếp của khách sạn năm sao.
Tôi ngẩng đầu, len lén nhìn hắn.
Dáng vẻ ăn uống Hoắc Kinh Triệt rất nho nhã, toát ra khí chất quyến rũ từ bên trong.
Bàn tay cầm đũa của hắn có những khớp xương rõ ràng, thon dài và sạch sẽ.
Tối hôm qua, chính bàn tay này đã…
Hình ảnh không hợp cảnh lại hiện lên trong đầu tôi.
Cơ thể tôi theo phản xạ mà khẽ run.
Tôi nghĩ đến cái này làm gì!
Tôi nên nghĩ về chuyện buồn hơn, nếu lúc ấy Hoắc Kinh Triệt không chia tay với ánh trăng sáng, thì đây chắc chắn là cuộc sống hạnh phúc của hai người họ.
Còn tôi chỉ là vật thay thế, gia vị để hắn hoài niệm quá khứ… Mẹ nó bàn tay của hắn dài thật.
Bảo sao khiến tôi mất nửa cái mạng.
Biểu cảm của tôi phức tạp.
“Sao thế?”
Người đàn ông trước mặt phát hiện ánh mắt của tôi, đặt đũa xuống: “Mặn quá à?”
Đòi mạng mà.
Nửa đêm hôm qua, hắn cũng nhìn từ trên cao xuống, giữ eo tôi mà hỏi câu y hệt.
“Không mặn.”
“Vậy ăn hết đi.”
Tôi: “…”
Hình ảnh làm mờ trong đầu khi nào mới dừng lại đây.
Tôi định nói gì đó để thay đổi bầu không khí đang trở nên kỳ lạ.
Điện thoại hắn reo lên.
Hắn bắt máy, tôi để ý rõ ràng hơi thở hắn khựng lại.
“Anh ra ngoài chút, em ăn trước đi.”
Hắn vội vàng thay đồ, rời khỏi nhà.
Một tiếng sau.
Tôi nhận được tin nhắn hắn gửi: [Tối nay không về, ngủ đi.]
Đây là lần đầu tiên hắn rời đi giữa chừng, lại còn cả đêm không về.
[Được rồi, nhớ anh!]
Tôi trả lời như một người tình hoàn hảo, còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc khóc lóc đầy lưu luyến.
Quay đầu lập tức mở một chai Lafite 1982 để ăn mừng.
Đêm nay là đêm tiệc độc thân dành riêng cho tôi.
Nửa đêm đang chơi Vương Giả Vinh Diệu cực sung, có người gửi lời mời kết bạn trên WeChat.
Nhìn qua, hóa ra là ánh trăng sáng của Hoắc Kinh Triệt.
Kiều Dương Dương.
Cô ta vừa kết bạn xong liền gửi đến một bức ảnh.
Trong ảnh, cô gái xinh xắn đáng yêu cười rạng rỡ, đứng sát bên Hoắc Kinh Triệt.
Góc chụp cho thấy hắn đang cúi nhìn cô ta, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Cô ta nhắn: [Là của tôi thì mãi là của tôi.]
Tôi trả lời cô ta: [Đúng vậy, đầu trận Điêu Thuyền không thể thắng Trương Lương. Trương Lương có kỹ năng khống chế và sát thương tốt, dọn lính nhanh. Nhưng tôi đề nghị Điêu Thuyền lên sách hút máu đầu tiên để duy trì trạng thái.]
Đối phương: [?]
Tôi: [Cô nói đúng, nhưng cô chưa tính đến diện tích lực tác động của công tắc quạt điện là bao nhiêu. Vì thế dù trời nắng hay mưa, Sói Xám vẫn sẽ đến làng Cừu bắt cừu. Mặc dù Tom luôn bị Jack bắt nạt, nhưng SpongeBob vẫn thích rủ Patrick đi bắt sứa. Những thứ hợp lý như thế chẳng lẽ không thể giao cho Cảnh sát trưởng Mèo Đen làm chứng cứ trình tòa sao?]
Đối phương: [Đồ thần kinh.]
Sau đó không để ý đến tôi nữa.
Tôi tiếp tục uống Lafite, chơi game.
Năm ngày liên tiếp, Hoắc Kinh Triệt không đến.
Hắn nói hắn đi công tác.
Chuyện này trước đây không bao giờ xảy ra.
Dù bận thế nào, hắn cũng sẽ bay chuyến đêm về ôm tôi ngủ.
Còn bây giờ.
Tôi luôn có thể thấy dấu vết của hắn trong vòng bạn bè của ánh trăng sáng.
Dù hắn không xuất hiện trực tiếp, nhưng chiếc đồng hồ hắn thường đeo vẫn lọt vào khung hình.
Tôi hiểu.
Khi Tiểu Kiều đánh đến vị trí top 10 quốc phục, cũng là lúc tôi phải rời đi.
Dù gì, kẻ mạnh vẫn luôn cô đơn.
Việc chia tay của người trưởng thành chưa bao giờ là những trận cãi vã ầm ĩ.
Trước đây, tôi luôn muốn rời xa hắn, đi tìm một bé chó con. Nhưng bây giờ thật sự phải đi, tôi lại có chút không nỡ.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, cả đời có thể gặp được mấy lần?
Nhưng tôi cũng hiểu, cuộc sống hiện tại của tôi chỉ có được vì tôi giống ánh trăng sáng của hắn.
Làm người không thể quá tham lam.
Tôi cầm thẻ, lại đếm thêm một lần.
Cũng may còn có các em.
Vết thương do đàn ông gây ra, phải dùng đàn ông để chữa.
Rời xa Hoắc Kinh Triệt, tôi phải mỗi ngày đổi một người đàn ông!
4
“Lập tức về ngay cho tôi.”
Ngày thứ ba rời đi, tôi nghe thấy giọng nói của Hoắc Kinh Triệt qua một cuộc gọi từ số lạ.
Vé máy bay đã đặt rồi, tôi đang ở phòng chờ sân bay đợi kiểm vé.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của hắn, kèm theo chút… nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đang tức giận sao?
Mấy ngày nay, sau khi tôi chặn WeChat và số điện thoại của hắn, tôi đã thu dọn đồ đạc có giá trị, rời khỏi ngôi nhà đó.
Dễ hợp dễ tan.
Đã rời đi ba ngay, bây giờ hắn mới liên lạc. Chắc chắn là hắn giận dỗi với ánh trăng sáng, không nỡ động vào cô ta nên mới muốn tìm tôi để trút giận.
Tôi đáp, giọng nói cũng không còn ngoan ngoãn như trước: “Về làm gì? Ánh trăng sáng của anh đã quay lại thì tôi phải nhường chỗ chứ sao. Không đi thì ở lại diễn cảnh tình cảm đau khổ à? Thế gian nơi nào không có cỏ thơm, tôi phải đi tìm một bé chó con ngoan ngoãn, trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn chứ.”
“Ngu Thấm!”
Giọng nói của Hoắc Kinh Triệt qua điện thoại trầm như nước sâu, lạnh lẽo đáng sợ: “Có gan nói lại lần nữa.”
Tôi thực sự hơi ngần ngại.
“Không nói đâu, bây giờ tôi đang bận hẹn hò!”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Chưa đầy một lát, tôi nhận được video từ dì Vương.
Đó là cảnh Hoắc Kinh Triệt tìm tôi khắp nhà.
Người đàn ông luôn lạnh lùng, kiềm chế, giờ mất hết bình tĩnh, ánh mắt trông thật đáng sợ.
Tôi thở dài: “Dì Vương, dì không cần khuyên nữa đâu, tôi và anh ấy duyên đã tận.”
Dì Vương nói: “Không phải, là đôi dép…”
“Đúng vậy, đôi dép tôi mang theo rồi. Không cần tìm nữa, đã chia tay thì hãy để mọi dấu vết của tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy đi!”
Tôi đeo kính râm, trông như đã buông bỏ quá khứ và sẵn sàng ôm lấy tương lai.
“Không phải, cô Ngu, sao cô còn mang cả dép của ngài Hoắc đi nữa? Sau khi cô đi, ngài ấy như phát điên, không đi dép mà chạy khắp nhà tìm cô. Sàn nhà tôi vừa lau xong trơn quá, ngài ấy ngã cầu thang hôn mê ba ngày rồi, bây giờ không biết đã tỉnh chưa.”
Tôi: “…”
Chạy, phải chạy ngay!
Tôi quả thật khắc hắn.
Hoắc Kinh Triệt là người thù dai, không chia tay trong yên bình được, chắc chắn hắn sẽ tính sổ với tôi.
Nghe thông báo lên máy bay, tôi nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng mấy người đột nhiên xuất hiện chặn tôi lại.
Người đứng đầu, tôi nhận ra.
Là trợ lý Tiểu Trần của Hoắc Kinh Triệt.
Tiểu Trần mỉm cười, hắn mắt có chút thương cảm: “Xin mời. Tổng giám đốc Hoắc đang chờ cô Ngu đến bệnh viện chăm sóc.”
Ngồi trong xe, tâm trạng tôi không khác gì đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Trợ lý Tiểu Trần ngồi ở ghế phụ đang gọi điện thoại.
“Đã tìm thấy cô ấy ở sân bay rồi. Giờ đang ở trên xe, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến. Yên tâm đi, tổng giám đốc Hoắc.”
Nghe đến chữ “tổng giám đốc Hoắc”, tôi biết mình không còn hy vọng trốn thoát.
Hoắc Kinh Triệt hôn mê ba ngày, vừa tỉnh dậy đã tìm ra hành tung của tôi.
Tôi đã đánh giá thấp khả năng của vị thái tử Bắc Kinh này.
Tâm trạng tôi rệu rã, từ bỏ kế hoạch giữa đường giả vờ đi vệ sinh để bỏ trốn.
Chạy không xa mà còn chắc chắn sẽ bị bắt lại, thà cứ nằm im chờ đợi.
Tôi lấy từ túi một gói bánh quy ra nhai.
Ăn thêm chút ngon lành, quay về có khi không còn cơ hội ăn nữa.
Tôi thấy hơi hối hận.
Lúc nãy trong điện thoại nói bao nhiêu lời khiến hắn nổi giận, còn ngông nghênh tuyên bố muốn tìm chó con khác trẻ tuổi hơn.
Hoắc Kinh Triệt là người có lòng tự trọng và tính chiếm hữu cực cao.
Khiêu khích rõ ràng như vậy, làm sao hắn tha cho tôi được.
Cưỡng ép yêu ba ngày ba đêm là còn nhẹ.
Nói không chừng sẽ bỏ đói tôi ba ngày ba đêm luôn.
Mà tôi là người sợ đói nhất.
Nghĩ đến đây, tôi xé thêm một gói khoai tây chiên ăn vội.
Răng rắc, răng rắc.
Nghe tiếng động, Tiểu Trần ngồi ghế phụ quay lại nhìn tôi.
Điện thoại vẫn tiếp tục cuộc gọi.
Tiểu Trần: “Không có gì, cô Ngu đang ăn khoai tây chiên, trông không có vấn đề gì… Đàn ông trẻ tuổi à? Khi nãy đến sân bay không thấy ai trẻ đi cùng cô ấy cả.”
Tay tôi run lên, vội vã ăn nhanh hơn.
Tôi không hiểu, rõ ràng ánh trăng sáng của hắn đã quay lại, tại sao hắn vẫn muốn giữ tôi không cho đi.
Tôi chỉ là tình nhân của hắn, chứ có phải vợ của hắn đâu.
Lùi mười ngàn bước rồi nói, tôi không thể rời xa hắn để tìm một kim chủ khác sao?
Người trưởng thành thì theo nhu cầu thôi.
Tôi không ảo tưởng đến mức cho rằng người như hắn sẽ không thể sống thiếu tôi.
Nói ra thì cũng có hơi buồn, nhưng tôi thực sự chỉ là thế thân thôi.
Buổi tối tôi còn phải làm việc, giờ tôi lấy ít tiền đi thì sao chứ?
Nhưng tôi cũng thật sự không ngờ, đôi dép tôi tiện tay mang theo lại khiến Hoắc Kinh Triệt ngã cầu thang.
Một người từ nhỏ đã được nâng niu, chỉ cần dậm chân cũng khiến cả Bắc Kinh phải khiếp sợ, giờ lại ngã cầu thang hôn mê ba ngày.
Gặp tôi, quả là kiếp nạn của hắn.
Hắn sẽ xử lý kiếp nạn này thế nào đây?
Người giàu thường tin vào số mệnh, liệu hắn có không nể tình mà ngầm trừ khử tôi không?
Khi tôi đang băn khoăn, Tiểu Trần đưa điện thoại cho tôi.
“Cô Ngu, tổng giám đốc Hoắc có lời muốn nói với cô.”
Tôi cứng đờ nhận điện thoại.
Cất giọng ngọt ngào: “Anh yêu, nghe nói anh nhập viện, em đến ngay đây, chờ em nhé!”
Đầu dây bên kia hình như cười lạnh một tiếng.
Có chút sợ hãi.
“Thái độ kiêu ngạo khi cúp máy tôi lúc nãy đâu rồi?”
“…”
“Nói đi.”
Có lẽ vì mê man lâu ngày, giọng hắn khàn khàn, ngữ điệu thấp trầm mệt mỏi hơn bình thường.
“Không muốn tìm chó con trẻ tuổi tràn đầy sức sống nữa sao?”
“Em đùa mà, anh yêu. Anh sung sức như vậy, có mình anh là đủ lắm rồi.”
Càng nói càng thấy sai, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ồ, vậy là em còn muốn thêm mấy người nữa?”
“Không phải, anh nghe em gi… giải thích, giải thích mà!”
Hắn ngắt lời, giọng lạnh lùng hơn: “Được thôi, đợi em giải thích. Tôi muốn xem thử, một mình tôi làm sao khiến em thấy đủ.”
“…”
Điện thoại bị ngắt.
Tôi nhìn ra cửa sổ, thở dài.
Sao eo tôi lại đau trước thế này nhỉ?