Tham Niệm - Chương 6
24
“Niệm Sơ, đừng trêu trọc tôi.”
Mạnh Kính Chiêu nắm lấy tay tôi.
“Vì sao không thể?”
Mạnh Kính Chiêu bất lực cười nhẹ, hôn vào ngón tay tôi: “Biết rõ còn hỏi.”
“Sắp năm tháng rồi, bác sĩ nói được.”
Tôi nhịn sự xấu hổ, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt anh ấy: “Hay là anh không muốn, không đồng ý?”
“Tôi sợ làm em và con bị thương.”
Bàn tay của anh ấy đặt lên bụng của tôi, thở dài: “Mau đi ngủ, nghe lời.”
Cuối cùng tôi vẫn di chuyển anh mắt, dán khuôn mặt nóng hổi vào trong lòng anh.
“Anh Mạnh, bác sĩ nói chỉ cần không kịch liệt sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tôi nói xong, anh ấy không đáp lại, nhưng rõ ràng là anh ấy đã nắm lấy cánh tay tôi, cơ bắp dần dần căng cứng như đá.
Tôi cắn răng, từ trong lòng anh ấy lật người lại.
“Tôi đã tra trên mạng, như vậy… sẽ không đè lên bụng.”
“Từ Niệm Sơ…”
Những nụ hôn nóng bỏng rơi dồn dập xuống gáy và vai của tôi.
Giọng nói của Mạnh Kính Chiêu trở nên khàn khàn: “Ai dạy em dụ dỗ đàn ông như vậy?”
“Trên mạng có rất nhiều…”
Anh ấy cúi đầu, lưu luyến hôn vào tai tôi.
“Không thoải mái thì nói với anh.”
“Nói với anh thì anh sẽ dừng sao?”
Tôi không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, càng không biết trong tôi lại có mặt ngang bướng đến vậy.
Chỉ là sau khi nói xong lại giống như con chim co lại thành một cục, tôi hối hận rồi.
Sau đó Mạnh Kính Chiêu ôm chặt, ở bên tai tôi thì thầm: “Không.”
“Nhưng mà Niệm Sơ… tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Chết mất.
Có lẽ anh ấy không biết từ rất lâu trước đó, tôi đã vô thức đắm chìm vào sự dịu dàng của anh ấy rồi.
25.
Tuần thứ hai sau khi Mạnh Kính Chiêu đi, tôi ra ngoài giải khuây thì gặp được Giang Nhược.
Khi cô ta nhìn thấy tôi, vậy mà không còn bộ dạng cao cao tại thượng lúc trước, nắm lấy tay tôi cầu xin tôi cứu cô ta, đưa cô ta về nước.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, lúc trước Chu Tấn Nhiên ở bệnh viện đã nói với tôi. Vậy mà không phải một câu nói đùa.
Chỉ là, người họ hàng đó của Giang Nhược ở bên đây cũng xem như có chút thế lực. Lẽ nào không bảo vệ cô ta?
Sau này A Việt nói với tôi, người chú họ Giang Lục Hoa đó của Giang Nhược đã bị xử tử hình.
“Niệm Sơ, tôi xin cô đó…”
Giang Nhược quỳ xuống đất ôm lấy chân, lần nữa cầu xin tôi.
Tôi cúi đầu nhìn cô ta.
Giang Lục Hoa đã chết, cuộc sống của Giang Nhược có thể tốt sao?
Cô ta bị Chu Tấn Nhiên vứt ở nơi đất khách quê người, giống như tôi lúc đó.
Chỉ đáng tiếc cô ta không may mắn như tôi có thể gặp được anh Mạnh.
A Việt vốn muốn đuổi cô ta đi, nhưng tôi đỡ cái bụng lớn trong lòng lại nghĩ, Giang Nhược xấu xa nhưng tội cũng không đáng phải chết.
Lúc đề ra yêu cầu như vậy với Chu Tấn Nhiên có chút châm dầu vào lửa, nhưng nếu như thật sự nói hận, Chu Tấn Nhiên mới là người đang bị oán hận.
Cứ xem như tích phúc cho đứa bé trong bụng và ba của nó đi.
Cho dù Mạnh Kính Chiêu đã lừa tôi một số chuyện nhưng tôi vẫn chỉ mong anh ấy bình an trở về.
Hơn nữa tôi không muốn làm một goá phụ trẻ tuổi nhiều tiền.
“A Việt, gọi điện thoại cho người nhà cô ta đi.”
Tôi nhìn Giang Nhược một cái, xem ra cô ta đã chịu sự sợ hãi không nhỏ.
Tinh thần trông có chút thất thường.
“Thật sự là lời cho cô ta rồi.”
Tôi cười cười: “Không lời.”
Tôi vẫy tay gọi A Việt đến, thì thầm với anh ta vài câu.
Vài ngày sau, người thân trong nước của Giang Nhược đã nhận được thông tin của cô ta.
Mười triệu tệ, con gái của bọn họ sẽ có thể bình an trở về nước.
Cùng với lúc đó, nhà họ Giang cũng biết được là Chu Tấn Nhiên vứt Giang Nhược ở nước ngoài.
Nhà họ Giang và nhà họ Chu gây nhau ồn ào, Chu Tấn Nhiên sứt đầu mẻ trán khó có thể đối phó.
Sau khi Giang Nhược trở về, nhà họ Giang lấy cái cớ danh tiếng của Giang Nhược chịu ảnh hưởng, ép Chu Tấn Nhiên cưới cô ta.
Nghe nói từ lúc lễ cưới diễn ra hai người đã cãi nhau không vui, Chu Tấn Nhiên còn động tay với Giang Nhược.
Người nhà họ Giang đương nhiên không bỏ qua, hai bên đánh nhau náo loạn.
Hai người sau hôn lễ càng là nước sôi lửa bỏng.
Bạch nguyệt quang, nữ thần không với tới ngày trước sau này lại trở thành người khiến anh ta hận nhất, chán ghét nhất.
Chu Tấn Nhiên suốt ngày say rượu, uống say rồi về nhà, lại cãi nhau với Giang Nhược, việc ra tay đánh đập cô đã trở thành thói quen hàng ngày.
Thế nhưng đã là chuyện sau này rồi, càng không chút liên quan đến tôi.
Ồ đúng rồi, mười triệu tệ đó tôi đã quyên góp cho quỹ từ thiện trẻ em và viện phúc lợi.
26.
Khi Mạnh Kính Chiêu đi đã nói anh ấy nhất định sẽ về kịp trước lúc tôi sinh.
Chỉ là cho đến trước khi tôi lâm bồn một tuần, anh ấy vẫn không có tin tức.
Mà lần cuối cùng tôi nhận được tin tức của anh ấy đã là bảy ngày trước.
Trong nhà lòng người bàng hoàng.
Ngay cả tôi cũng nhiều lần nghe thấy những lời nghị luận không tốt.
Tôi suy nghĩ một lát rồi gọi A Việt đến.
Tra hỏi từng người giúp việc trong nhà, đuổi những người không an phận, có lòng phản bội đi xa.
Sau đó đóng chặt cửa không ra không vào.
Ba ngày trước khi lâm bồn, Mạnh Kính Chiêu vẫn không có tin tức.
A Việt không ngồi yên được nữa, khăng khăng muốn đi Mexico.
Tôi cũng đến gần bên bờ sụp đổ, sắp sinh đến nơi nhưng người lại càng ngày càng gầy ốm hơn.
“A Việt, anh đi đi, bất kể như thế nào, là sống hay chết cũng cho tôi một lời chắc chắn.”
A Việt bị Mạnh Kính Chiêu ép ở lại.
Anh ấy lâm vào nguy hiểm nhưng vẫn lo lắng cho tôi nhất, cho thuộc hạ tin tưởng nhất của mình ở lại nhà.
“Nhưng mà cô Từ…” A Việt rơi vào thế khó xử.
“Nếu không, tôi đưa cô về nước đi, ở đây đã không an toàn nữa rồi…”
Trong lòng anh ta đương nhiên Mạnh Kính Chiêu là quan trọng nhấy, nhưng tôi lại mang thai con của Mạnh Kính Chiêu.
Huống hồ, bởi vì Mạnh Kính Chiêu đã lâu không có tin tức, những kẻ thù của anh ấy đều đang chờ thời mà hành động.
Ngày hôm trước, A Việt dẫn người bắt được vài người lạ mặt trên người có giấu súng bên ngoài nhà.
“A Việt, tôi không về nước, tôi và con ở đây đợi anh ấy.”
“Cô Từ…”
“Anh đi đi, một mình tôi có thể.”
Tôi cười với anh ta giống như khi đối mặt với Chu Tấn Nhiên ngày hôm đó.
Cũng đưa tay ra với A Việt: “Anh xem, Từ Niệm Sơ đánh không ngã.”
“Cô ấy khổ cực gì cũng có thể chịu, không sợ hãi.”
A Việt nhìn cánh tay đã chăm sóc rất lâu nhưng vẫn không trở về bộ dạng ban đầu của tôi.
Nước mắt rơi xuống.
“Tôi không đi, tôi nghe theo ông chủ, tôi phải bảo vệ tốt cho cô và cốt nhục của ông chủ.”
Tôi muốn khuyên anh ta đi, đi tìm Mạnh Kính Chiêu, biết đâu anh ta có thể chuyển nguy thành an cho Mạnh Kính Chiêu.
Nhưng còn chưa lên tiếng thì bụng đột nhiên đau nhói.
Những cơn co thắt tử cung kịch liệt khiến tôi không nói nên lời.
Khi sắp ngất đi vì đau đớn, trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ cuối cùng. Tôi rất nóng lòng chờ đợi Mạnh Kính Chiêu trở về, đợi anh ấy cùng tôi sinh con.
Khi anh ấy đi, hỏi tôi có sợ không.
Tôi nói tôi không sợ gì cả, nhưng thật ra tôi rất sợ, sợ đau, sợ khổ, sợ bị đánh, bị mắng, sợ chịu đói, chịu lạnh, cũng sợ sự đau đớn khi sinh con.
Vì vậy, Mạnh Kính Chiêu, nếu như anh ở đây thì tốt rồi.
Nếu như anh ở đây thì tốt biết mấy?
27.
A Việt và người giúp việc đưa tôi vào bệnh viện.
Vừa được đẩy vào trong phòng sinh, y tá còn chưa kịp đóng cửa.
Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên đẩy cửa ra.
“Niệm Sơ…”
Tôi hôn mê nằm trên giường sinh, vậy mà mơ hồ nghe thấy tiếng của Mạnh Kính Chiêu.
Tôi cố gắng muốn mở mắt ra để xác định có phải là anh ấy quay về rồi không.
Nhưng tôi không còn chút sức lực, bàn tay của tôi bỗng được một bàn tay ấm áp, rộng lớn siết chặt lấy.
Sự ấm áp đó, tôi vô cùng quen thuộc.
Trong chốc lát tôi đã yên tâm rồi.
“Niệm Sơ.”
Mạnh Kính Chiêu cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi: “Anh về rồi, Niệm Sơ.”
Quá trình sinh cũng xem như thuận lợi.
Bác sĩ nói chỉ số cơ thể tôi không tồi, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn sinh thường.
Hơn nữa nếu như sinh thường thì sau khi em bé chào đời, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.
Không cần chịu thêm sự dày vò đau đớn sau mấy ngày như sinh mổ.
Nhưng hiển nhiên Mạnh Kính Chiêu bị doạ sợ.
Trong quá trình tôi sinh, anh ấy bởi vì quá mức căng thẳng dẫn đến ảnh hướng bác sĩ làm việc nên đã bị “mời” ra ngoài.
Khi tôi khóc ở trong phòng sinh, Mạnh Kính Chiêu đứng ở bên ngoài cũng rơi nước mắt.
A Việt nhìn thấy cũng bị dọa sợ.
Mạnh Kính Chiêu nghiêm khắc bắt anh ta không được truyền tin này ra ngoài.
Nhưng khi tôi vừa sinh xong, A Việt đã lén nói với tôi.
Tôi nghĩ đến cảnh tượng đó mà nhịn không được cười, chỉ là đang cười nhưng lại chợt khóc.
Cho dù tôi có thể chịu được khó khăn, hay sẵn sàng chịu đựng khó khăn.
Nhưng ai không muốn được yêu thương, được nâng niu chứ?
Sau khi tôi sinh không bao lâu, Mạnh Kính Chiêu hẹn tôi đi phẫu thuật.
Bà cụ nhà họ Mạnh vẫn có chút không muốn.
Nhưng nhìn đứa cháu cố ở trong lòng lại mãn nguyện rồi, cũng không khuyên nhiều nữa.
Lần này Mạnh Kính Chiêu về trên người cũng bị thương.
Khoảng thời gian anh ấy mất liên lạc là vì bị thương quá nặng.
Tôi không nói gì, nhưng khi đứa bé được ba tháng, sau khi cơ thể tôi hoàn toàn hồi phục đã kêu Mạnh Kính Chiêu cùng tôi đi chùa một chuyến.
Anh ấy không tin Phật, tôi tin.
Tôi chỉ cầu xin Bồ Tát bảo vệ anh ấy vì lòng thành của tôi.
Khi quỳ xuống thắp nhang trước Phật, Mạnh Kính Chiêu đột nhiên nói với tôi: “Niệm Sơ, em không biết anh có bao nhiêu tội lỗi đâu…”
Thuốc tránh thai là anh cố ý đổi, nổ bom khiến cho bệnh viện bị ngắt điện cũng là ý của anh.
Sau này anh lại lừa gạt cô rời khỏi Trung Quốc để đến bên anh.
Anh không tin Phật.
Anh không sợ Bồ Tát trách tội, anh chỉ sợ cô sẽ sợ, xa lánh anh.
Anh chỉ sợ tham niệm đối với cô không nhận được sự tha thứ.
Tôi liếc nhìn rồi đưa hương cho anh: “Vậy anh cũng không biết, Bồ Tát ở đây linh biết bao, từ bi biết bao.”
Mạnh Kính Chiêu cầm nhang, nhìn tôi thành khẩn quỳ xuống.
Cuối cùng anh ấy vẫn học theo dáng vẻ của tôi, quỳ xuống bên cạnh tôi.
Tôi thành kính chắp tay ngẩng đầu nhìn Bồ Tát.
Mạnh Kính Chiêu lại liên tục nghiêng đầu nhìn tôi.
Rất lâu về trước chúng tôi cũng không biết khi đó quay đầu nhìn nhau một cái thì đã định sẵn một đời một kiếp.
Hết.