Tham Niệm - Chương 5
19.
Tôi nhận được điện thoại của anh Mạnh là vào buổi hoàng hôn của một tuần sau.
Tôi đang ở quảng trường bên ngoài tiểu khu đi dạo cho dễ tiêu hóa.
Ở đó có một đài phun nước nhỏ, không biết từ đâu bay đến một đàn bồ câu.
Giọng nói trầm thấp của Mạnh Kính Chiêu vang lên, khiến cho đàn bồ câu cất cánh bay đi.
Tiếng của chim bồ câu vang lên, những đám mây bị ánh nắng chiều nhuộm đầy màu sắc.
Tôi ngồi xuống trên ghế dài, không khỏi cảm thấy bình yên và tĩnh lặng đến khó tả.
“Cô Từ, có chuyện này có thể phải làm phiền đến cô.”
“Anh Mạnh, anh cứ nói.”
“Tháng sau tôi phải đi vắng một chuyến, có chuyện cần đích thân tôi đi xử lý.”
Giọng điệu của Mạnh Kính Chiêu vẫn không nhanh không chậm như vậy: “ Nếu như tôi có thể bình an trở về, thì tôi sẽ làm theo lời giao hẹn, không làm phiền đến cuộc sống của cô và đứa nhỏ.”
“Nhưng nếu như tôi không trở về, đứa bé trong bụng cô chính là cốt nhục duy nhất trên đời này của tôi.”
“Vì vậy, cô Từ có đồng ý dẫn theo đứa trẻ ở lại nhà họ Mạnh không?”
Tôi chỉ cảm thấy giống như có người đang siết chặt lấy trái tim của mình.
Lúc gần như không thở được, tôi đột nhiên hỏi: “Anh Mạnh, có chuyện gì rất nguy hiểm sao?”
“Cô đừng sợ, chỉ là một số ân oán cá nhân sẽ không liên lụy đến cô và đứa nhỏ.”
“Hơn nữa tôi chỉ đang hỏi ý kiến, nếu như cô không đồng ý, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”
“Anh Mạnh, ngày mai tôi còn phải đến bệnh viện kiểm tra một chuyến.”
Phía bên kia điện thoại im lặng hai giây.
“Được.”
“Xin lỗi đã làm phiền cô.”
“Vì vậy, anh Mạnh, tôi có thể phải đợi đến ngày hôm sau mới có thể chuyển đi được.”
“Anh có thể kêu người của anh ngày hôm sau mới đến đón tôi được không?”
Có những âm thanh yếu ớt của những tín hiệu ngắt quãng vang lên trong tai tôi.
Trong tiếng vang đó, hô hấp của Mạnh Kính Chiêu dường như không còn bình ổn như lúc trước.
Tôi xoa cái bụng hơi nhô lên, khoé môi không biết vì sao hơi cong lên.
“Mười giờ buổi sáng ngày hôm sau có được không?”
“Được.”
“Vậy quyết định như thế đi, Niệm Sơ.”
“Được, anh Mạnh, quyết định như vậy đi.”
20.
Khi kết thúc cuộc gọi, phía bên anh ấy đã là hai giờ khuya.
Cơn gió lạnh lẽo thổi đến kèm theo mùi máu nồng nặc, cũng kéo anh ấy từ trong sự ấm áp hiếm có về lại hiện thực.
Mạnh Kính Chiêu cất điện thoại.
Biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt khi gọi điện lúc nãy đã không còn từ sớm.
Anh ấy không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.
Đi đến trước mặt người đàn ông đang run rẩy quỳ ở đó.
Trong tầm mắt người đàn ông, là một đôi giày da bóng loáng. Nhưng trên đôi giày da đắt tiền đó, lại có lấm tấm máu.
Ông ta run sợ, cúi người thấp hơn, đập đầu xuống đất, liên tục xin tha: “Cậu Mạnh, cậu Mạnh, xin cậu tha cho tôi lần này, tôi không dám nữa.”
Cằm của ông ta bị mũi giày đẩy lên.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, run rẩy ngước mắt lên.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt của Mạnh Kính Chiêu còn lạnh hơn cả trăng: “Tôi đã từng nói người đi theo tôi thì không nên đụng thứ không nên đụng.”
“Cậu Mạnh.”
“Giang Lục Hoa, ông không chỉ đụng hắn, người của ông còn làm bị thương ba cảnh sát.”
“Cậu Mạnh, xin cậu! Tôi không dám nữa, tôi thề, tôi tự cắt một cánh tay để thề với cậu.”
“Trễ rồi.”
“A Việt, đưa ông ta đến sở cảnh sát đi.”
“Cậu Mạnh…” Người đàn ông sợ hãi, tội của ông ta đưa đến sở cảnh sát thì chỉ có một con đường chết.
“Hãy nghĩ đến vợ con của ông.”
Người đàn ông đột nhiên im lặng.
Mạnh Kính Chiêu đi ra khỏi sân, người bên cạnh nhanh chóng đưa khăn ấm đến.
Anh ấy tỉ mỉ lau đôi tay, giọng điệu bình tĩnh: “Xử lý sạch sẽ chỗ này, hôm sau cô ấy đến, đừng dọa cô ấy.”
21.
Nơi ở của Mạnh Kính Chiêu có diện tích rất lớn.
Mấy cái sân vườn có hàng ngàn phong cách và phong cảnh khác nhau trong bốn mùa.
Bây giờ là mùa đông nhưng trong sân vẫn đủ mọi loài hoa.
Những tòa nhà màu trắng nằm rải rác một cách có trật tự, anh ấy dẫn tôi đến khu nhà chính.
Phòng ngủ chính chiếm toàn bộ tầng hai, bố trí vẫn giống như buổi tối ngày hôm đó.
Khoảnh khắc đẩy cửa vào, mặt của tôi có chút đỏ.
Mạnh Kính Chiêu nhận lấy vali của tôi, kêu người giúp việc ra ngoài.
“Cô nghỉ ngơi rồi tắm rửa đi, tôi sẽ dọn dẹp.”
“Anh Mạnh, tôi tự làm là được rồi…”
“Cô đang mang thai đã rất cực khổ rồi…”
Mạnh Kính Chiêu nắm lấy tay tôi, kéo tôi đến sô pha ngồi xuống.
Tôi nhìn anh ấy mở vali ra, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Quần áo mặc ngoài cùng với một số vật dụng thì dễ nói.
Nhưng khi anh ấy bắt đầu sắp xếp quần áo lót của tôi, cuối cùng tôi vẫn không ngồi yên được.
“Anh Mạnh.”
Tôi đứng dậy, sau khi mang thai cơ thể hiếm khi vô cùng linh hoạt.
Từ trong tay anh ấy giật lại quần áo lót.
Có lẽ bởi vì mặt của tôi quá đỏ, Mạnh Kính Chiêu không miễn cưỡng nữa.
Tôi nhanh chóng sắp xếp đồ lót lại.
Thậm chí không chú ý đến đồ lót của Mạnh Kính Chiêu cũng ở hộc tủ đó.
Khi tôi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, đương nhiên cũng không biết. Mạnh Kính Chiêu đã đứng trong phòng thay đồ khổng lồ một lúc lâu.
Sau đó nhìn vào những màu sắc rực rỡ ngoại trừ hai màu trắng đen ở trong tủ quần áo.
Đôi mắt anh từng chút tràn ngập nụ cười.
22.
Sự hiểu biết của tôi đối với Mạnh Kính Chiêu rất ít.
Chỉ là theo tôi thấy có lẽ anh ấy là người có xuất thân cực kỳ tốt, sau đó làm ăn rất lớn.
Vì vậy khi bắt đầu, tôi cũng không nghĩ những câu nói trong điện thoại của anh quá nghiêm trọng.
Cho đến khi vô ý từ chỗ của A Việt nghe được.
Lần này anh ấy phải đi Mexico.
Phải tiếp xúc với loại người vô cùng hung ác.
“Những người đó đã giấu ông chủ đụng vào chuyện tuyệt đối không thể đụng.
“Bây giờ ông chủ phải đi giải quyết hậu quả, phải sạch sẽ lui ra, không biết có bao phiền phức, nguy hiểm.”
“Nhưng mà cô Từ, cô thật sự là ngôi sao may mắn của ông chủ, trong bụng cô đã có con của ông chủ, đó là một chuyện rất tốt…”
“Nếu như có chuyện gì bất trắc, dù sao ông chủ còn có cốt nhục …”
A Việt đang nói thì bắt đầu lau nước mắt.
Tôi nhìn thấy anh ta khóc, trong lòng khó chịu, không hiểu sao cũng rơi nước mắt theo.
Mạnh Kính Chiêu vừa hay quay lại, nhìn thấy A Việt chọc tôi khóc, hiếm khi tức giận.
“Anh đừng mắng anh ta.”
Tôi kéo tay áo của Mạnh Kính Chiêu, đỏ mắt nhìn anh ấy: “Anh Mạnh, hôm nay anh ở cùng tôi với con đi.”
Mấy ngày trước đến đây, phòng ngủ chính ở lầu hai đều là một mình tôi ngủ.
Mạnh Kính Chiêu ở phòng khách.
Nhắc mới nhớ, chúng tôi chẳng qua chỉ gặp nhau một thời gian ngắn.
Mặc dù chúng tôi đã quan hệ trên giường, còn có con. Nhưng thật ra cũng không mấy quen thân.
Vì vậy khi Mạnh Kính Chiêu mặc áo choàng ngủ ôm tôi vào lòng, khiến cơ thể của tôi có chút căng cứng.
Nhưng anh ấy chỉ vén tóc trên trán, hôn vào mắt tôi rồi không có bất cứ hành động nào khiến tôi khó chịu.
Trong bóng tối, tôi nắm lấy tay anh ấy để trên bụng của tôi: “Anh Mạnh, anh sờ em bé đi.”
Hô hấp của anh trong khoảnh khắc đó bỗng nhẹ đi.
Một lúc sau mới hồi phục lại như lúc ban đầu.
Tay của anh khô ấm, nhẹ nhàng sờ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của tôi, tôi dần dần có chút buồn ngủ.
“Niệm Sơ.”
Khi sắp ngủ thiếp đi, Mạnh Kính Chiêu đột nhiên hôn lên môi tôi một cái: “Xin lỗi, Niệm Sơ.”
Lúc đó tôi quá buồn ngủ, không hỏi vì sao anh ấy lại nói như vậy.
Mà sau này cho đến khi anh ấy rời đi, tôi cũng quên mất hỏi nguyên nhân.
Cho đến rất lâu về sau, khi con của chúng tôi sắp vào tiểu học, anh ấy với thổ lộ lời thật lòng với tôi sau một lần say rượu.
Ở trên đời này sao có nhiều bất ngờ và trùng hợp như thế.
Chẳng qua là người có lòng, trải sẵn tất cả từng bước chân trên đường vì người anh ấy thích mà thôi.
23.
Đêm trước khi Mạnh Kính Chiêu đi Mexico vẫn ở lại phòng ngủ chính.
Lúc đó tôi đã mang thai gần năm tháng.
Có lẽ do tâm trạng thoải mái, bình thường lại chú tâm điều dưỡng nên cơ thể đã từng hao tổn nghiêm trọng cũng bồi bổ lại hơn nửa.
Trên người và mặt cũng có thịt hơn, trông có vẻ có chút bộ dạng của bà bầu rồi.
Thật ra những ngày này tôi có thể cảm nhận được sự dày vò của Mạnh Kính Chiêu.
Anh ấy dù sao đang còn trẻ, cơ thể mạnh mẽ.
Còn tôi đang mang thai, cơ thể vô cùng đầy đặn, da dẻ lại được chăm sóc nõn nà hơn, sắc mặt vô cùng tốt.
Thời kỳ mang thai tôi tham ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Mạnh Kính Chiêu thức dậy lúc nửa đêm để vào phòng tắm xả nước.
Thế nên đêm đó, như thường lệ khi anh hôn tôi như lời chúc ngủ ngon. Tôi đã đáp lại và ôm anh lần nữa.
Không ai biết, tôi thường có một giấc mơ.
Cảnh tượng trong giấc mơ không phải là cuộc sống cực khổ lúc trước mà lại là cảnh tượng lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tôi liều mạng giãy dụa, lớn tiếng dùng tiếng Trung để cầu cứu anh ấy.
Anh ấy là người có khuôn mặt Trung Đông duy nhất ở đó, bị vô số người vây quanh.
Thật ra tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, ngọn cỏ cứu mạng thường không thực sự cứu được người.
Nhưng anh ấy lại dừng bước, quay người nhìn về phía tôi đang vô cùng chật vật.
Sau đó nói một câu gì đó với người bên cạnh.
Rất nhanh những người bắt tôi đều sợ đến mức buông tay ra.
Tôi ôm chặt lấy cơ thể, cố gắng hết sức để che thân mình dưới lớp quần áo rách nát thì một cái áo khoác dày của người đàn ông lại rơi trên vai, bao bọc lấy cả người tôi.
Sau đó, anh đưa tay về phía tôi, bàn tay mảnh khảnh và rắn chắc, trên cổ tay có đeo một chuỗi hạt gỗ đàn hương.
Khoảnh khắc đó tôi cứ nghĩ rằng bản thân đã gặp được một thiên thần.