Tham Niệm - Chương 4
15.
Xe đã rời khỏi bệnh viện một lúc lâu.
Mạnh Kính Chiêu vốn im lặng bấy lâu nay đột nhiên lên tiếng:: “A Việt, trông tôi có đáng sợ không?”
“Anh Mạnh, trên đời này không tìm được người nào dịu dàng hơn anh, sao anh lại hỏi như vậy?”
“Cô ấy trông có vẻ rất sợ tôi.”
A Việt ngây người một lúc, thử giải thích: “Cô Từ chỉ là không hiểu anh, dù sao thời gian hai người ở bên nhau vẫn còn quá ngắn.”
Mạnh Kính Chiêu dường như không nghe thấy câu trả lời của A Việt.
Anh ấy nhìn bên ngoài cửa sổ, ngón tay xoay tròn hạt đàn gỗ ở trên cổ tay.
Dường như giống đang tự nói chuyện lẩm bẩm một mình: “Có con rồi cô ấy vẫn không chịu theo tôi.”
A Việt ngậm miệng không nói, thực sự không biết nói tiếp như thế nào.
Ngày hôm đó, cô Từ lên tiếng cầu cứu, anh cho rằng anh Mạnh chỉ là nhất thời có ý tốt mới ra tay cứu người, cho dù sau đó anh Mạnh có đưa cô Từ về, A Việt cũng không suy nghĩ nhiều.
Anh Mạnh sống một mình nhiều năm như vậy, không cần nói bà cụ của nhà họ Mạnh sắp gấp đến điên rồi, ngay cả những người ở bên cạnh như bọn họ nhìn thấy cũng đau lòng. Nhưng không ngờ tới con gái nhà người ta thà rằng ở bên ngoài chịu khổ cũng không muốn ở lại.
Bản thân A Việt cũng xuất thân cực khổ. Nhưng hôm đó nhìn thấy cô Từ lẫn ở trong khu người nghèo bị đánh đập.
Vì một ngày ba bữa mà liều mạng làm việc khiến cho đôi tay bị ma sát đến chảy máu.
A Việt cũng không khỏi động lòng.
Cô Từ xuất thân trong nhung lụa, từ nhỏ e là chưa từng rửa một cái chén, nhưng lại có thể chịu khổ, chịu mệt như vậy, sao không khiến người khác thán phục chứ.
Có lẽ chính bởi vì sự kiên cường cố chấp này của cô Từ, trái lại khiến cho anh Mạnh càng lưu tâm hơn, mới để cho người âm thầm bảo vệ cô cả quãng đường, lại chọn người tin tưởng nhất đi theo cô về nước.
Sau đó tin tức cô Từ xém chút nữa sảy thai truyền đến, anh Mạnh đã trực tiếp bỏ cuộc đàm phán.
Cả quãng đường mệt mỏi mọi người đều nhìn thấy, ngay cả A Việt cũng cho rằng sau này nhà họ Mạnh sắp có thêm một nữ chủ nhân rồi.
Không ngờ, cô Từ vẫn không chịu đến.
A Việt muốn an ủi một câu nhưng lại ngu ngốc không nói ra nổi một lời.
Nhưng nhìn ông chủ im lặng không nói, tâm tư của A Việt cũng khó chịu.
“Ông chủ, quả thật không được, chúng ta trói cô Từ đến được không?”
Mạnh Kính Chiêu nhìn A Việt một cái: “A Việt, ai cũng không được đụng cô ấy.”
“Nhưng mà ông chủ…”
A Việt có chút gấp, gấp đến nỗi dường như quên quy tắc.
“Cô ấy muốn như vậy, cứ cho cô ấy vui vẻ.”
“Ông chủ.”
“Đừng nói nữa.”
Mạnh Kính Chiêu nhắm mắt lại, A Việt chỉ có thể không tình nguyện ngậm miệng lại.
16.
Tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Hàn Thanh.
Trong giới có rất nhiều người không thích tôi, nhưng Phó Hàn Thanh đối xử với tôi khá tốt.
Anh ấy lớn hơn tôi vài tuổi, thường ngày cũng chăm sóc tôi ít nhiều.
Tôi và Chu Tấn Nhiên tuy đã chấm dứt. Nhưng tôi vẫn xưng hô với Phó Hàn Thanh như lúc trước: “Anh Hàn Thanh, anh tìm em có việc gì sao?”
“Niệm Sơ, bây giờ em có thể qua đây một chút được không?”
Tôi im lặng một hồi: “Anh Hàn Thanh, có chuyện gì thì anh cứ nói trong điện thoại đi.”
“Chu Tấn Nhiên và Giang Nhược cãi nhau rồi, cậu ấy đã đánh Giang Nhược.”
Tôi trái lại có chút bất ngờ. Dù sao nhiều năm như vậy, Giang Nhược trong lòng Chu Tấn Nhiên, giống như tồn tại của một nữ thần vậy.
Bây giờ Chu Tấn Nhiên còn muốn cưới cô ta, sao đột nhiên lại ra tay đánh người chứ?
“Giang Nhược khóc lóc nói muốn nhảy lầu, Chu Tấn Nhiên cũng không kéo lại được.”
“Anh Hàn Thanh, vậy em đi thì có thể làm gì?”
“Chu Tấn Nhiên ép Giang Nhược đích thân xin lỗi em…”
Tôi nhịn không được cười: “Thật sự không cần đâu.”
Giang Nhược thêm dầu vào lửa, có lỗi, nhưng người đầu sỏ gây nên lại là ai chứ.
Huống hồ nếu như không phải tôi bám riết bốn năm khiến người ta vô cùng chán ghét, thì sao có thể dẫn đến mầm tai họa như vậy.
“Niệm Sơ, thật ra trong lòng Chu Tấn Nhiên có em…”
“Anh Hàn Thanh đừng nói nữa.”
Những lời như vậy bây giờ nghe vào tai thật sự hoang đường đến nỗi khiến người ta buồn nôn.
“Nếu như không có chuyện khác thì em cúp máy đây.”
“Niệm Sơ…”
Tôi tắt máy, chỉ cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, vốn định rời khỏi ngay trong đêm, nhưng cơ thể thật sự chịu không nổi.
Bác sĩ cũng nói rồi, tôi cần mỗi tuần đến bệnh viện kiểm tra một lần để giữ thai.
Suy nghĩ một lúc, dứt khoát đặt một khách sạn rẻ tiền ở gần bệnh viện.
Khách sạn vừa đặt xong, Phó Hàn Thanh đã gửi một tin nhắn cho tôi.
“Niệm Sơ, Chu Tấn Nhiên bị thương rồi, khá nghiêm trọng đó.”
Trong hình, Chu Tấn Nhiên chán nản ngồi trên sô pha vò đầu bứt tai
Máu tươi từ trong khe hở ngón tay của anh ta chảy ra dữ dội, nửa khuôn mặt đều là máu, nếu như là lúc trước tôi nhất định sẽ đau lòng đến bật khóc, sớm đã mặc kệ tất cả chạy đến bên cạnh anh ta.
Nhưng bây giờ tôi cũng chỉ bình tĩnh trả lời tin nhắn.
“Đưa đi bệnh viện đi, quả thật khá nghiêm trọng đó.”
“Niệm Sơ, Chu Tấn Nhiên không chịu đi.”
Tôi không trả lời nữa.
Một lúc sau có một số điện thoại lạ gọi đến, tôi mơ hồ đoán được là ai, vì vậy không nghe máy.
Sau đó, điện thoại đã yên tĩnh trở lại.
17.
Sau khi về khách sạn tôi chỉ tắm rửa rồi nằm ngủ.
Ngày thứ hai tôi đã ngủ đến chín giờ mới mở mắt ra, trên điện thoại có mấy tin nhắn, là Giang Nhược nửa đêm gửi đến.
“Từ Niệm Sơ, cô vừa ý chưa? Chu Tấn Nhiên không chịu cưới tôi nữa, đều là bởi vì cô!”
“Cái tát này tôi nhất định sẽ đích thân trả cho cô.”
Tôi chỉ cảm thấy người này bị bệnh không nhẹ, nếu như thực sự muốn tính sổ, Giang Nhược đáng chịu bao nhiêu cái tát?
Dứt khoát chặn hết những số điện thoại này, ngay cả Phó Hàn Thanh cũng không ngoại lệ.
Chỉ là lần nữa đến bệnh viện kiểm tra, tôi lại gặp được Chu Tấn Nhiên.
Anh ta có lẽ cố tình ở đây đợi tôi.
Chạm mặt nhau, tôi trái lại không hề tránh né, chỉ gật đầu chào hỏi rồi đi về phía thang máy.
Trên đầu Chu Tấn Nhiên đang quấn băng trông khá nhếch nhác, cũng không nói chuyện, cứ như thế âm thầm đi theo sau lưng tôi từ việc lấy số, kiểm tra, lấy thuốc.
Tôi có chút mệt ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi, Chu Tấn Nhiên lại nhìn tôi mấy lần, muốn nói nhưng lại thôi.
Một lúc sau mới lên tiếng gọi.
“Niệm Sơ, Người đàn ông đó không cần hai mẹ con em nữa, có phải không?”
“ Đây là chuyện của tôi và anh ấy.”
Chu Tấn Nhiên ngơ ngác nhìn tôi dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Niệm Sơ, em đi theo anh đi, đứa bé trong bụng của em, anh giúp em nuôi.”
18.
Tôi vốn dĩ không muốn lãng phí nữa chữ ở trên người anh ta, nhưng nghe thấy câu nói này, lại bị chọc đến tức cười.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta: “Chu Tấn Nhiên, lời này của anh là có ý gì?”
“Hôm đó anh đã nhìn thấy hết rồi, Niệm Sơ.”
“Em bị những người đó đưa lên xe đến bệnh viện, ngay cả anh cũng không thể đến gần “
“Anh Hàn Thanh nói người đàn ông họ Mạnh đó bối cảnh sâu không lường được, không phải là người tốt, em chọc không nổi.”
“Bây giờ xem ra không khác gì anh suy nghĩ, anh ta không cần em cũng không cần đứa bé.”
“Nhưng mà Niệm Sơ, dù sao chúng ta cũng quen biết từ nhỏ, anh không nhẫn tâm nhìn thấy em lưu lạc đến bước đường này…”
“Anh cho em một căn nhà, chuyển thành tên em, sau này tất cả chi phí của em và đứa nhỏ đều do anh phụ trách.”
“Niệm Sơ, anh muốn em ở lại bên anh.”
Anh ta đi đến trước mặt, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt tôi: “Anh muốn em vẫn dùng ánh mắt như lúc trước nhìn anh, vẫn như lúc trước yêu anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
“Đứa bé em muốn để lại, anh cũng không ngại, chỉ cần em ở lại bên anh.”
Tôi nhìn Chu Tấn Nhiên trước mặt.
Cởi bỏ sự kiêu ngạo bướng bỉnh, lúc này anh ta đáng thương giống như một đứa trẻ đang muốn ăn kẹo vậy.
Nhưng trái tim của tôi ngay cả một chút rung động cũng không có.
“Chu Tấn Nhiên.”
Tôi rủ mắt nhìn anh: “Từ Niệm Sơ yêu anh, muốn vĩnh viễn đi theo anh, bốn tháng trước đã chết ở nước ngoài rồi.”
“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, Niệm Sơ, anh thề anh sẽ đối xử tốt với em…”
“Nhưng tôi đã không còn thích anh nữa.”
“Anh hiểu tôi mà, người tôi không thích, một cái nhìn tôi cũng không muốn cho.”
Sắc mặt anh ta trắng bệch, nhưng vẫn không chịu thôi.
“Em không thích anh còn có thể thích ai? Người đàn ông không chịu trách nhiệm vứt bỏ em và đứa nhỏ hay sao?”
“Từ Niệm Sơ, Em có biết một người phụ nữ độc thân nuôi một đứa trẻ không có bố, tương lai sẽ khó khăn như thế nào?”
“Khó khăn sao? Ngay cả cái chết tôi còn không sợ, mà lại sợ khó khăn cực khổ sao?”
“Vì vậy em vẫn oán hận anh vứt bỏ em phải không?”
“Em muốn như thế nào mới chịu tha thứ cho anh?”
Anh ta nắm lấy tay của tôi không chịu buông, cảm xúc dần dần kích động.
Tôi không muốn ở nơi như bệnh viện xảy ra tranh cãi với anh ta nên thuận miệng trả lời một câu: “Vậy anh để Giang Nhược chịu hết những cực khổ mà tôi đã chịu đi.”
“Nếu như anh có thể làm được, thì em sẽ quay về có phải không?”
Tôi đứng dậy ôm chặt áo khoác, bước ra ngoài: “Nói sau đi.”
Chu Tấn Nhiên sao nỡ để Giang Nhược cũng đi một vòng xuống dưới địa ngục chứ.
Vì vậy nói xong những lời này, tôi cũng hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nhiều năm như vậy, mỗi lần đụng độ với Giang Nhược, tôi chưa từng thắng bao giờ.
Chu Tấn Nhiên luôn thiên vị cô ta.
Nhưng tôi từ lâu đã không bởi vì chuyện như vậy mà buồn bã đau lòng nữa.