Tham Niệm - Chương 2
6.
Ngày bán nhà tôi nhận được điện thoại của Giang Nhược.
“Niệm Sơ, tôi đã quyết định đồng ý lời cầu hôn của Tấn Nhiên rồi.”
“Chúc mừng hai người.”
“Ngày đính hôn, tôi hy vọng cô có thể đến, được không?”
“Xin lỗi.”
“Cô còn chưa buông được sao, Niệm Sơ?”
Giang Nhược dường như đang thương xót tôi, giọng điệu rất dịu dàng: “Có một số thứ không cưỡng cầu được đâu.”
“Nhưng mà bây giờ cô trái lại thông minh hơn trước, biết lấy lui làm tiến rồi.”
“Nhưng mà vô dụng thôi, Niệm Sơ, Tấn Nhiên chỉ nghe lời tôi, trong lòng anh ấy cũng chỉ có mình tôi.”
“Cô xem, chỉ cần một câu nói của tôi anh ấy đã vứt bỏ cô.”
“Giang Nhược, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Phía bên kia điện thoại im lặng một giây: “Từ Niệm Sơ, tôi quyết định quay lại rồi, vì vậy tôi muốn nói với cô một cách rõ ràng, đừng có bám lấy Tấn Nhiên nữa.”
“Tôi bám lấy anh ta?”
“Cô đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ điều gì.
“Cô yêu anh ấy như vậy, sao có thể buông tay được chứ, huống hồ nhà cô còn phá sản rồi!”
“Nếu như trong lòng anh ta chỉ có cô, chỉ nghe lời cô, vậy cô đang sợ hãi điều gì?”
Giang Nhược một hồi lâu cũng không trả lời, tôi liền cúp điện thoại.
Mấy giây sau, tôi đã nhận được một tin nhắn thoại.
Giọng nói của Chu Tấn Nhiên tràn đầy sự xem thường: “Cuối cùng cũng xem như dứt được cái đồ bám dai như đĩa rồi.”
“Cả đời này chưa từng thoải mái, tự do như vậy.”
“Chúc mừng tổng giám đốc Chu lần nữa có được tự do, ha ha.”
Tôi cười rồi tắt điện thoại đi.
7.
Ngày rời khỏi Bắc Kinh là một ngày âm u, đầy mây.
Tôi cầm theo vali, xuống xe taxi đi vào trong sảnh sân bay nhưng lại nghe thấy tiếng nổ vang của động cơ truyền đến.
Tôi vô thức quay đầu, chiếc xe vô cùng quen thuộc đó đang chạy nhanh về phía tôi.
Tôi cầm chặt tay cầm vali quay người nhanh chóng đi về trước.
“Từ Niệm Sơ!”
Chu Tấn Nhiên từ trên xe xuống, chạy mấy bước đã đuổi theo được tôi.
“Từ Niệm Sơ.” Anh ta kéo lấy cánh tay của tôi, âm thanh đang run rẩy “Cô muốn đi đâu?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Chu Tấn Nhiên, buông tay.”
Đáy mắt của anh ta ửng đỏ, nhìn như thất hồn lạc vía.
“Niệm Sơ, em ở lại đi, chúng ta sẽ giống như lúc trước, có được không?”
Tôi buông tay đang kéo vali, lùi về sau một bước, từ từ mở nút của áo khoác ra.
Gió vào mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh, trong chốc lát cả người đều bị gió lạnh thổi vào.
Eo của tôi vẫn thon gọn nhưng bụng lại có chút hơi nhô lên.
Ánh mắt của Chu Tấn Nhiên từ từ nhìn xuống, cuối cùng cứng đờ đứng yên tại đó.
Tôi lại cười cong mắt với anh ta: “Chu Tấn Nhiên, anh xem, chúng ta sao còn có thể giống như lúc trước?”
8.
Gió lúc nãy còn đang gào thét lúc này lại giống như bị người khác ấn nút tạm ngừng vậy.
Chu Tấn Nhiên cứ đứng như vậy, không biết qua bao lâu anh ta mới từ từ ngước đôi mắt đỏ ửng lên, nhìn về phía tôi: “Niệm Sơ, vì sao lại như vậy?”
Tôi cài lại áo khoác, giơ tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối.
“Anh hỏi tôi?”
Tôi cười rất bình lặng: “Đây không phải như mong muốn của anh sao?”
“Không phải đâu Niệm Sơ, tuy anh vứt em ở nơi đó, nhưng Giang Nhược nói rồi, cô ấy có họ hàng ở bên đó, cô ấy đã kêu người đó đến rước em rồi.”
“Cô ấy nói em quá yếu ớt không biết khổ cực của cuộc sống, tính cách như vậy sao có thể lấy chồng.”
“Lúc đó anh bị em bám lấy quá phiền, đầu óc nóng lên nên đã đồng ý.”
“Nhưng anh không hề muốn làm tổn thương em, chỉ là muốn em chịu chút khổ, sau này về nước đừng có bám lấy anh nữa…”
“Niệm Sơ, họ hàng của Giang Nhược không đến đón em sao?”
Nụ cười trên mặt của tôi dần tan đi trong gió lạnh: “Anh ta đến rồi.”
Chu Tấn Nhiên đột nhiên thở phào: “Anh biết mà, Giang Nhược từ trước đến nay làm việc đứng đắn, chu toàn…”
“Nhưng anh biết họ hàng của cô ta làm nghề gì không?”
Chu Tấn Nhiên ngơ người: “Niệm Sơ?”
“Giang hồ, buôn lậu, không việc ác nào không làm.”
Tôi lặng lẽ nhìn Chu Tấn Nhiên, đôi mắt trống rỗng chiếu lại khuôn mặt nhìn trân trân nghẹn họng, buồn cười của anh ta.
“Vì trốn thoát từ tay anh ta, tôi xém chút đã chết.”
“Chứng minh thư, điện thoại và bóp tiền đều mất hết.”
“Tôi đói đến mức chỉ có thể giành thức ăn với ăn mày, buổi tối ngủ trong gầm cầu, có mấy lần xém chút nữa bị người ta cưỡng hiếp.”
“Cuối cùng lại bị người ta nhắm trúng, muốn bán tôi vào khu đèn đỏ.”
Nước mắt của tôi trong bốn tháng đó đã chảy cạn rồi.
Nhưng có lẽ lúc này gió quá lớn, quá lạnh, khiến khoé mắt của tôi lại nhói đau không chịu nổi.
“Lúc đó người duy nhất đưa tay ra cứu tôi chính là anh ấy.”
“Ba ruột của đứa bé trong bụng tôi.”
“Đừng nói nữa.”
“Niệm Sơ, đừng nói nữa.”
Trên mặt Chu Tấn Nhiên đều là sự đau khổ.
Anh ta đi lên trước một bước, nắm lấy cổ tay của tôi: “Anh dẫn em đến bệnh viện, Niệm Sơ, đứa trẻ không rõ lai lịch này không thể để lại.”
“Vì sao?”
Anh không dám nhìn tôi, giọng nói trầm thấp khàn đặc: “Em bỏ đứa bé đi, những chuyện quá khứ chúng ta xem như chưa từng xảy ra.”
“Niệm Sơ, anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Mẹ em đi Mỹ rồi, trong nước em không còn người thân khác nữa.”
“Em đi theo anh, sau này anh sẽ chăm sóc em…”
“Chu Tấn Nhiên.”
Tôi dùng sức hất tay của anh ta ra.
“Niệm Sơ, em đừng ngốc nữa, chuyện em mang thai không có người khác biết.”
“Anh sẽ sắp xếp bệnh viện tư nhân để em bỏ đứa bé, chuyện này anh sẽ giúp em giữ bí mật, danh tiếng của em sẽ không có bất cứ sự ảnh hưởng nào đâu…”
“Sau đó thì sao?”
Tôi cố ý hỏi anh ta: “Anh sẽ cưới tôi chứ?”
9.
Chu Tấn Nhiên rõ ràng ngơ người ra.
Anh ta rũ mắt, đôi môi mím chặt, dường như do dự rất lâu rồi mới đưa ra quyết định.
“Niệm Sơ, hoàn cảnh bây giờ của gia đình em như vậy, trưởng bối sẽ không thể nào đồng ý.”
“Nhưng em yên tâm, anh sẽ không mặc kệ em đâu, anh sẽ chăm sóc em cả đời.”
“Chu Tấn Nhiên.”
Tôi thấp giọng gọi tên của anh ta.
Thậm chí khoảnh khắc khi anh ta ngẩng đầu nhìn, tôi còn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Anh biết bây giờ tôi cảm thấy may mắn nhất là chuyện gì không?”
“Là gì?”
“May mà tôi không có nảy sinh bất cứ quan hệ gì với anh.”
“May mà đứa bé trong bụng tôi không phải là của anh.”
“Niệm Sơ…”
Cảm xúc dưới đáy mắt của Chu Tấn Nhiên là sự hoảng loạn không giấu được.
Tôi lùi về sau hai bước: “Đừng đến tìm tôi nữa.”
“Đừng để tôi phải hối hận vì mình đã từng thích người như anh.”
Tôi kéo vali, quay người bỏ đi.
Chu Tấn Nhiên lại đuổi theo.
“Niệm Sơ, bây giờ em như vậy có thể đi đâu?”
“Em từ nhỏ đến lớn mười ngón không chạm nước, rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi tôi, em sinh tồn như thế nào?”
Tôi đột nhiên quay người lại buông vali hành lý.
Mở đôi bàn tay đầy rẫy vết thương ra trước mặt Chu Tấn Nhiên: “Chỉ dựa vào đôi bàn tay này, Từ Niệm Sơ sẽ không bị đói chết.”
10.
Ánh mắt của Chu Tấn Nhiên ngơ ngẩn, cả người run rẩy.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như vậy.
Trong giới, anh ta là người ham chơi nhất, không sợ trời, không sợ đất.
Bất kể đi đến đâu đều là vị công tử kiêu ngạo, bướng bỉnh nhất.
Khi còn nhỏ vô tri, tôi không chỉ một lần lén lút cầu nguyện, cầu nguyện Chu Tấn Nhiên có thể thích, có thể đối xử tốt với tôi một chút.
Cầu nguyện cho Giang Nhược cách xa Chu Tấn Nhiên một chút, đừng có quay về để quấy rối mối quan hệ của hai chúng tôi.
Cầu nguyện có thể gả cho Chu Tấn Nhiên.
Hễ ngày nào đó anh ta cười với tôi một cái, thái độ hơi tốt một chút thì tôi sẽ quên hết tất cả uất ức và nước mắt, tiếp tục vây quanh anh ta.
Chịu khó và không mệt mỏi.
Bây giờ anh ta bắt đầu không buông bỏ được tôi.
Bắt đầu cầu xin tôi đừng đi.
Cuối cùng trong tim anh ta cũng có tôi rồi.
Nhưng tôi lại chỉ cảm thấy tức cười, chỉ cảm thấy chán ghét, ghê tởm.
“Niệm Sơ…”
Chu Tấn Nhiên muốn nắm lấy tay tôi.
Nhưng khoảnh khắc sắp chạm được vào tôi, anh ta bỗng dừng lại động tác.
Tay của anh ta là tay của vị công tử được sống trong nhung lụa.
Trước kia tay của tôi cũng từng như vậy.
Nhưng bây giờ các khớp ngón tay vặn vẹo, vô số vết sẹo, những bọng máu bị ma sát trở thành những vết chai xấu xí.
Nó không xinh đẹp nữa nhưng lại mạnh mẽ hơn.
Thì ra hoa được nuôi trong nhà kính, khi rời khỏi nhà kính rồi cũng không phải chỉ có con đường chết.