Thẩm Niệm - Chương 1
1
Gia đình sa sút, bố mẹ qua đời, chị gái tôi và tôi phải chịu biết bao nhiêu ánh mắt khinh miệt.
Là Chu Ngọc Đàm đã ra tay giúp đỡ, đưa chúng tôi về nhà họ Chu để tiện chăm sóc.
Tôi xúc động rơi nước mắt, hẵng tưởng anh ta làm vậy là vì nhớ đến hôn ước giữa chúng tôi.
Cho đến khi chị gái tôi làm con mèo của Thái tử gia thế giới ngầm Tề Yểm bị thương, Chu Ngọc Đàm không chút do dự lựa chọn bảo vệ chị gái tôi, đưa tôi đến giường Tề Yểm để tạ tội.
Lúc đó tôi mới hiểu, chín năm tôi sống nhờ cậy ở nhà họ Chu là điều đáng cười đến nhường nào.
“Tề Yểm thích người chủ động, đừng để cái mặt như nhà có tang, anh ta không vui đâu.”
Chu Ngọc Đàm đích thân thay cho tôi một chiếc váy ngắn gợi cảm.
Tôi run rẩy nói, khổ sở cầu xin anh ta: “Anh hai ơi, em không muốn đi đâu.”
Anh ta dùng sức siết chặt eo tôi, ép tôi nhìn bản thân mình trong gương, nơi đó phản chiếu một hình ảnh quyến rũ và yếu đuối.
Cằm anh ta đặt trên vai tôi, ánh mắt mờ ám khó hiểu.
“Ngoan nào Niệm Niệm, chỉ nửa tháng thôi, nhanh lắm.”
Tôi sợ hãi run rẩy, lông mi run lên, nước mắt tuôn rơi.
Nức nở không thành lời.
“Em sợ lắm.”
Anh ta lùi lại một bước, giữ chặt cổ tay tôi ra sau lưng, dùng dải ruy băng đen quấn chặt lại.
“Chị gái em yếu đuối như vậy, thân thể còn không tốt nữa chứ, làm sao chịu nổi sự tra tấn của Tề Yểm.”
“Mà em là em gái cô ấy, lại còn giống hệt cô ấy, đương nhiên phải thay chị gái em làm việc này rồi.”
Ai cũng biết Tề Yểm tàn bạo độc ác, không dễ chọc.
Ai nghe tên cũng sợ anh.
Tôi khóc lóc cầu xin Chu Ngọc Đàm.
“Chu Ngọc Đàm à, em mới là vị hôn thê của anh mà!”
Dải ruy băng ren mỏng manh che khuất đôi mắt tôi, nước mắt làm ướt đẫm lớp vải.
Anh ta thở dài, hôn lên vành tai tôi.
“Niệm Niệm à, anh sẽ không chê em dơ bẩn đâu.”
Nói xong, anh ta tàn nhẫn đẩy tôi một cái.
Tôi ngã quỵ vào hộp quà anh ta đã chuẩn bị sẵn.
Ánh sáng xung quanh biến mất, chiếc hộp được đóng kín lại.
Tôi khóc đến nỗi không thở ra hơi.
Nhưng dù tôi cầu xin anh ta thế nào, anh ta vẫn tỏ thái độ sống chết mặc bay.
Chỉ nói.
“Niệm Niệm à, em đừng ích kỷ như vậy chứ.”
“Đó là chị gái em đấy.”
“Niệm Niệm à, đừng làm anh thất vọng nhé.”
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tôi cảm thấy mình đang bị đưa đi đâu đó.
Tôi khóc lóc kêu gào tên Chu Ngọc Đàm, bất lực nức nở.
Anh ta vẫn không để ý đến tôi, chỉ lạnh lùng dặn dò cấp dưới.
“Chuyển hộp quà cẩn thận vào, nhớ phải khiến Tề Yểm hài lòng đấy.”
2
Không biết bao lâu sau, cảm giác lắc lư mới biến mất.
Chiếc hộp vẫn không được mở ra, khóc quá lâu, tôi mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại là do ánh đèn chói mắt trên đầu kích thích.
Vừa mới mở mắt ra, tôi đối diện với một đôi mắt đen láy như thủy tinh, vừa thực vừa ảo, nhìn không rõ.
Tề Yểm quỳ gối, một tay đặt trên đầu gối, tay kia thì chơi đùa một con dao găm sắc bén, chậm rãi xoay tròn trên thảm.
Xương khớp rõ ràng, thon dài sạch sẽ.
Tôi sợ hãi co rúm lại, khóc nức nở.
“Xin anh đừng giết tôi mà, được không.”
“Tôi, tôi rất được mấy bé mèo con yêu thích đấy.”
Khuôn mặt vốn không biểu cảm của anh đột nhiên thoáng một nụ cười nhàn nhạt.
“Không ngờ tên chó chết Chu Ngọc Đàm kia là một thằng mù, không cần em, quay ra thèm cái loại hàng kia.”
Anh tiến đến gần tôi, ánh mắt tôi vẫn sợ hãi nhìn chằm chằm vào con dao găm của anh ta.
“Sợ sao?”
Anh cười khẽ, tay anh ấn lên vai tôi, nhẹ nhàng di chuyển.
Cả người tôi nằm vật xuống thảm.
Cảm giác lạnh lẽo của vũ khí chạy dọc theo eo tôi, đến tận cổ tay mới dừng lại.
Lông tơ trên người tôi không tự chủ được mà dựng đứng lên.
Anh “chậc” một tiếng.
“Gan xíu xiu như này mà cũng dám đến đây sao?”
“Có biết tên Chu Ngọc Đàm kia đưa em đến đây để làm gì không?”
Tôi cắn môi, cố kìm tiếng khóc, sợ chọc giận anh, anh không vui sẽ lấy mạng tôi.
Tôi ậm ừ một tiếng.
Giọng anh lạnh hẳn đi.
“Thích anh ta đến mức này cơ à, bản lĩnh ghê gớm đấy.”
Cơn đau không ập đến như dự đoán, ngược lại đôi tay bị trói buộc một hồi lâu đã được giải thoát.
Nhưng chân tay tôi đã sớm tê rần vì phải duy trì một tư thế trong hộp quà.
Anh giữ chặt chân tôi phòng khi tôi muốn chạy trốn, rõ ràng anh không hề dùng sức nhưng toàn thân tôi vẫn cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Thậm chí hô hấp còn tạm ngưng.
Những ngón tay trắng nõn của anh xoa bóp dọc theo kinh mạch của tôi.
“Chạy làm gì? Em xem xung huyết hết rồi, muốn bị căng cơ lắm sao?”
Tôi không dám nói gì, chỉ sợ sệt nhìn trộm anh.
Sau khi xoa bóp cho đôi chân cứng đờ của tôi, anh lại thong thả nắm lấy tay tôi, từ cổ tay ấn đến cánh tay.
Ánh mắt anh tập trung, thoáng liếc nhìn con mắt đang lén lút đánh giá của tôi.
“Nhìn nữa là tôi móc mắt đấy.”
Tôi sợ hãi vội nhắm mắt lại, hét toáng lên.
“Tôi không nhìn gì cả.”
Dường như anh bật cười một tiếng, tôi không nghe rõ.
Sau khi tay chân đã có cảm giác trở lại, anh mới buông tôi ra, lười biếng ngồi xuống ghế sofa.
Tôi vội vàng bò dậy khỏi thảm, dè dặt nhìn anh, trong đầu tìm chủ đề để bắt đầu câu chuyện.
Anh kéo tôi ngồi xuống đùi mình.
Tôi kêu lên một tiếng, vội ôm lấy cổ Tề Yểm.
Tề Yểm nhếch môi, bóp eo tôi, nhấc chân lên.
“Cũng chủ động đấy chứ, nói cho tôi nghe xem tên Chu Ngọc Đàm đã dạy em những gì nào.”
Tôi đột nhiên đỏ mặt, vội vàng bịt miệng anh.
“Không, không có.”
Đáy mắt Tề Yểm mỉm cười, đột nhiên, lòng bàn tay tôi truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt anh ta bình thản, không chệch hướng nhìn thẳng vào tôi, nụ cười trần trụi đầy sự xâm lược.
Tôi mềm nhũn cả ngón tay, chỉ có thể thu tay lại, nắm thành nắm đấm, ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, không có mấy phần khí thế mà trách móc anh.
“Sao, sao có thể liếm…”
Anh nói rất hợp tình hợp lý: “Ngọt.”
Tôi như bị lửa đốt, cúi gằm đầu xuống.
“Không được nói.”
Anh cười khẽ, dường như lúc này mới rảnh rỗi ngắm nhìn chiếc váy ngắn của tôi.
Anh kéo kéo góc váy của tôi, ánh mắt có chút lạnh nhưng khóe miệng lại cười.
“Bảo bối à, thẩm mỹ của vị hôn phu em, quê mùa quá.”
Lời xưng hô thân mật từ miệng anh nói ra, không cần nghe kỹ, cũng có thể nhận ra ý mỉa mai.
Chẳng có chút tình tứ nào.
Chỉ có sự khinh thường trần trụi.
3
Tề Yểm gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, một nhóm nhân viên phục vụ mặc đồng phục lần lượt mang theo đủ loại quần áo đi vào.
Quản gia mở tủ quần áo, xếp gọn gàng rồi họ rời đi theo thứ tự, không quên đóng cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tôi và Tề Yểm.
Tề Yểm ngẩng đầu khỏi điện thoại, nắm lấy cằm tôi, cười với tôi.
“Ngoan nào, mệt cả ngày rồi, đi tắm đi.”
Tim tôi như lửa đốt, loạng choạng đứng không vững suýt nữa thì ngã xuống.
Đây hẳn không phải là phòng ngủ của Tề Yểm, trong phòng tắm không có bất kỳ đồ dùng nào của nam giới, chỉ có đồ dùng vệ sinh dùng một lần.
Chắc là phòng khách.
Tôi cứ lần mò trong phòng tắm hơn một tiếng mới chịu ra ngoài.
Cứ tưởng rằng Tề Yểm sẽ không đợi được nữa mà rời đi.
Không ngờ khi tôi ra ngoài, anh vẫn ngồi trên ghế sofa, chỉ là trên tay cầm thêm một quyển sách.
Anh khép sách lại, day day huyệt thái dương.
“Tôi còn tưởng em định ở trong đó cả đời chứ.”
Anh vẫy tay với tôi.
“Qua đây nào.”
Tôi ngoan ngoãn đi đến đó.
Anh hờ hững vuốt ve gáy tôi, giống như xách một con mèo con bằng phần thịt sau gáy, bốn mắt nhìn nhau.
Giọng anh khàn khàn.
“Đã từng hôn chưa?”
Tôi ngẩn người, lắc đầu.
Nụ cười trong mắt anh càng sâu, anh hôn lên đầu ngón tay tôi như chuồn chuồn lướt nước.
“Ngoan, đi ngủ nào.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Nhưng anh đã đứng dậy rời đi.
Cánh cửa được anh khép nhẹ.
Cũng mang theo cả hương thơm ấm áp trong phòng đi mất.
4
Biệt thự của Tề Yểm rất lớn nhưng không có mấy người.
Nói đúng hơn là cả căn biệt thự này chỉ có tôi và Tề Yểm và vài chú mèo con.
Khi tôi xuống lầu, Tề Yểm đang thay thuốc cho mèo con.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, hẳn là vì tức giận.
Nhóc mèo con đó cứng đầu sợ đau, không chịu để anh chạm vào vết thương, cứ kêu meo meo trong lòng anh, thân mèo giãy giụa.
“Giãy nữa là đừng hòng động đến đồ hộp đấy!”
Tôi không nhịn được bật cười.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh quay ngoắt sang.
Tôi lập tức nín thở, nói giọng nịnh nọt.
“Để tôi giúp anh nhé.”
Anh không để ý đến tôi nhưng cũng không từ chối.
Niềm vui trong lòng tôi không kìm nén được, bước chân đến chỗ anh cũng trở nên vui vẻ.
Nếu tôi có thể chăm sóc tốt cho chú mèo con.
Có lẽ Tề Yểm sẽ không giết tôi.
Tề Yểm giữ chặt chú mèo con, tôi cầm bông băng, thuốc bột và băng gạc, tập trung rồi cẩn thận thực hiện.
Để thể hiện khả năng của mình, tôi còn buộc cho chú mèo con một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Đôi mày đang cau có của Tề Yểm lập tức giãn ra.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm.
“Từng học rồi sao?”
Tôi cất tất cả đồ dùng y tế đã dùng vào hộp thuốc.
“Trước kia tôi từng nuôi mèo, sau đó gia đình tôi phá sản, căn nhà bị bán đấu giá, mèo con cũng bị bán mất.”
Đó là khi bố mẹ còn sống.
Chị gái tôi vốn không thích mèo, bố mẹ đã cho tôi một cái sân riêng để nuôi mèo.
Nhưng chúng tôi vẫn không thoát khỏi số phận phải xa cách.
Tề Yểm ừ một tiếng, giọng lạnh nhạt.
“Không cần phải áy náy, hoàn cảnh của em và nó không khác nhau là mấy.”
Đúng vậy, tôi không còn bố mẹ, không có nhà, nó cũng vậy.
Chúng tôi đều trở thành những con mèo hoang nhỏ bé rồi.
Tôi đã từng cầu xin Chu Ngọc Đàm.
Biệt thự của Chu Ngọc Đàm rất lớn, hai căn liền một chỗ, một căn khác không có người ở.
Nhưng anh ta chê là bẩn.
Anh ta cũng không thích mèo.
Tôi chỉ đành nghĩ ra cách khác.
Tôi lo lắng mở lời với anh ta, viết giấy vay nợ, muốn đấu giá mèo con về, sau đó tìm một người đáng tin cậy nuôi nó.
Nhưng chị gái cứ trách tôi không hiểu chuyện.
“Thẩm Niệm à, em không còn là trẻ con nữa, anh hai cũng không phải là bảo mẫu của em.”
“Anh hai đã đối xử với chúng ta đủ tốt rồi, em đừng không biết đủ, ỷ vào có hôn ước mà được voi đòi tiên.”
Chu Ngọc Đàm cũng tỏ ra thất vọng chỉ trích tôi.
“Thẩm Niệm à, em ích kỷ quá.”
Sau đó tôi không dám nhắc lại chuyện này nữa, chỉ dám tự mình tìm đủ việc làm thêm để kiếm tiền.
Nhưng cho đến khi tôi đã tích đủ tiền, chú mèo con ấy bị mua mất rồi.
Tôi đã chậm một bước.
Không trách được ai, chỉ có thể trách bản thân mình vô dụng.
Ngày hôm sau, chị gái và Chu Ngọc Đàm đi mua một nhóc mèo giống y như thế tặng tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn mèo con trong lồng, ngốc nghếch đứng im nhìn nó.
Nó kêu meo meo với tôi.
Nó rất giống với chú mèo của tôi, đáng yêu như nhau.
Nhưng tôi lại càng buồn hơn, nước mắt trào ra.
Tôi không dám và cũng không thể trách móc họ.
Bởi vì tôi đang ở nhờ nhà người khác.
Thậm chí, tôi còn không được phép có cảm xúc tiêu cực.
Chu Ngọc Đàm khó chịu nói với tôi.
“Đừng làm cái mặt như vậy nữa, không phải em muốn sao?”
Chị gái cũng không đồng tình nói.
“Niệm Niệm à, làm người phải biết chừng mực chứ.”