Thâm Cung Nội Chiến - Chương 2
5
Ta ngồi trong phương tê cung đèn đuốc huy hoàng, chờ Hoàng thượng tới.
Chỉ là, hắn sẽ để ta đợi bao lâu, ta cũng không xác định được.
Kiếp trước, trước khi vào cung, cô cô giáo tập nói quý phi nương nương là phi tử được sủng ái nhất trong cung.
Hoàng thượng ngại vì thánh chỉ của tiên đế, mới lập ta làm hậu.
Nhưng cả hoàng cung đều nói, thê tử chân chính của Hoàng thượng chỉ có quý phi Từ Nguyệt Nhiêu.
Nàng và hoàng thượng là thanh mai trúc mã.
Cô mẫu nàng, là Dung phi của tiên đế, hiện tại là Dung Thái phi.
Dung phi trước kia mất đi hoàng tử, tâm khí tích tụ.
Vì khiến Dung phi có thể cười một tiếng, tiên đế đặc biệt hạ lệnh, gọi cháu ngoại nàng là Từ Nguyệt Nhiêu vào cung bầu bạn.
Thân phận Từ Nguyệt Nhiêu có chút phức tạp, mẫu thân nàng từng bị tiên đế chỉ định hòa thân Tắc Bắc, sau đó sinh ra Từ Nguyệt Nhiêu.
Từ Nguyệt Nhiêu có một nửa dòng máu của Tắc Bắc Khả Hãn.
Sau đó, Tắc Bắc Khả Hãn ngoài ý muốn bỏ mạng.
Nhờ có Dung phi nói giúp, tiên đế liền đem mẹ con các nàng đón về.
Thân mẫu của Hoàng thượng trước kia là phế phi, sau đó chết ở lãnh cung.
Hoàng thượng khi còn bé không được sủng ái, chịu đủ mọi hà khắc của cung nhân, thậm chí có lúc ngay cả cơm canh đều nguội ngắt.
Từ Nguyệt Nhiêu từ nhỏ sinh ra ở đại mạc, tính cách cương liệt thẳng thắn, rất có tính khí.
Ở trong cung, tình cờ đụng phải tiểu hoàng tử bị mấy ma ma khi dễ, trực tiếp đi lên giải vây cho Hoàng thượng.
Có Từ Nguyệt Nhiêu tương trợ, cuộc sống của hắn ở trong cung so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Thường xuyên qua lại, nàng yêu thiếu niên quật cường này.
Mà Hoàng thượng, cũng yêu cô nương tươi sáng như ánh dương này.
Nàng là ánh sáng trong những ngày tháng tăm tối của hắn.
Đáng tiếc, cho dù mở đầu hoàn mỹ đến mức nào, ai có thể bảo chứng kết cục cũng hoàn mỹ như thế?
Ta thở dài một cái, đứng thẳng lưng.
Châu ngọc trên đầu cùng với phượng quan đè xuống làm vai ta nhức mỏi, ta tận lực duy trì dáng vẻ đoan trang.
Trúc Tía lập tức tiến lên, hỏi ta có chờ Hoàng thượng tới hay không.
Ta cười khẽ một tiếng, lơ đễnh.
Dĩ nhiên là phải đợi.
Đường đường là đêm tân hôn của đế hậu, ta cũng không tin hắn sẽ mặc kệ mặt mũi của trung cung mà vắng mặt.
Hắn, nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, một lát sau, trước mặt hiện lên bóng dáng một người nhấc khăn đội đầu của ta lên.
Dưới ánh đèn đuốc chập chờn, ta nở một nụ cười ngượng ngùng, uyển chuyển mày ngài, lộ ra dáng vẻ làm rung động lòng người.
Không có phụ thân áp chế, hắn có thêm chút hảo cảm đối với ta.
Uống xong rượu hợp cẩn, hắn ngồi trên giường nhỏ, cùng ta đối mặt mà không nói một lời.
Nhưng một giây sau, không đợi ta mở miệng hóa giải lúng túng.
Đại cung nữ bên người Từ Nguyệt Nhiêu vội vã báo lại, nói quý phi say rượu, kết quả vô tình trật khớp chân, cầu Hoàng thượng tới nhìn một cái.
Hoàng thượng nghe xong, vội vọt ra cửa cung, chỉ để lại bóng lưng, lưu lại một mình ta ngồi trên giường.
Trúc Tía tức giận bất bình vì ta, thế nhưng ta căn bản không thèm để ý.
Từ Nguyệt Nhiêu cùng Hoàng thượng mười mấy năm tình nghĩa, địa vị ở trong lòng Hoàng thượng tự nhiên không phải tầm thường.
Muốn vặn ngã nàng, tuyệt không phải là chuyện một sớm một chiều.
Cho nên, chỉ là nhất thời thất ý, ta đâu cần phải để ở trong lòng?
Nhớ tới Thẩm gia đã an toàn, ta liền yên tâm.
Ngay sau đó để cho Trúc Tía tắt đèn đuốc, ngủ một giấc ngon lành.
6
Ngày kế, chúng phi tần tới Phượng Tê Cung thỉnh an.
Các nàng đều là con nhà quan được Thái hậu nhét vào hậu cung, chỉ tiếc, các nàng một năm nửa năm cũng không thấy được hoàng thượng một lần.
Ta nhận mặt từng người một, sau đó để cho nha hoàn thưởng cho các nàng hậu lễ.
Chỉ là từ đầu đến cuối vị trí của quý phi vẫn trống không..
Bên cạnh Tiêu quý nhân bất bình giùm ta.
Nói quý phi bình thời phách lối thì thôi, hôm nay là ngày bái kiến Hoàng hậu nương nương vẫn tới trễ, thật sự là không đem trung cung coi ra gì.
Ta khẽ mỉm cười, nói các nàng không cần để ý, công đạo tại lòng người.
Sau đó, ta cùng các nàng uống mấy ly trà, cũng không thấy quý phi Từ Nguyệt Nhiêu tới thỉnh an.
Nhìn chúng phi tần bắt đầu châu đầu ghé tai, ta trực tiếp để cho các nàng hồi cung nghỉ ngơi cho khỏe.
Ta dĩ nhiên là cố ý.
Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu càng kiêu căng ngang ngược, ta càng phải thể hiện đoan trang hiểu chuyện.
Nàng có thể không chút kiêng kỵ cầu hoàng thượng yêu.
Đáng tiếc, vô tình nhất là đế vương.
Đế vương yêu, có thể khiến ngươi hưởng hết vinh hoa, cũng có thể khiến ngươi mất mạng trong sớm tối.
Cho nên, ta cầu, vĩnh viễn đều là thứ đáng tin nhất – quyền lực.
Chỉ có quyền lực, mới là vĩnh hằng.
7
Trong cung rất nhanh liền truyền ra tin tức quý phi nương nương thị sủng mà kiêu, ngay cả chuyện quan trọng như thỉnh an hoàng hậu, cũng vắng mặt.
Sau khi nghe xong, Thái hậu cử cô cô bên người đến xem ta, còn thưởng cho ta các loại trân tàng đông châu kim ngọc, an ủi ta khỏi ủy khuất.
Dù là hoàng hậu cao quý, khi đối mặt với cô cô hầu hạ Thái hậu mấy chục năm, ta vẫn cung kính hành lễ.
Dĩ nhiên, lễ này là cho Thái hậu di mẫu nhìn.
Âm mưu làm cái gì, nếu có thể để cho một người đau lòng vì ngươi, đó mới là dương mưu cao cấp nhất.
Quả nhiên, sau khi được Thái hậu nhắc nhở, mới qua mấy ngày, Hoàng thượng tới chỗ ta dùng bữa.
Hắn hướng ta giải thích, nói đêm đó là hắn nghe quý phi trật khớp chân, hoảng hồn, lúc này mới để ta một mình mà chạy đi trong đêm.
Ta lắc đầu một cái tỏ ý hắn không cần để ý, nhẹ nhàng gắp cho hắn một miếng thức ăn, sau đó nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp.
Ta rõ ràng thấy, trong nháy mắt hắn chợt thất thần, trong mắt lộ ra một tia kinh diễm.
Đây là tự nhiên.
Sau khi sống lại, ta đã luyện cười vô số lần.
Thời điểm Hoàng thượng không có ở đây, ta ngồi trước gương đồng, tìm góc độ tốt nhất, luyện nụ cười mê người nhất.
Mà hôm nay ta mặc một bộ y phục nhẹ nhàng, càng lộ vẻ thanh thuần động lòng người, chọc người trìu mến.
Đều nói “Mưa xuân nhuận vật tế vô thanh”, trái tim của một người sẽ dần đắm chìm trong những chi tiết nhỏ nhặt, sớm muộn gì cũng sẽ nộp khí giới đầu hàng.
Ta đương nhiên là không gấp, dẫu sao có người còn gấp hơn.
Quả nhiên, bữa tối còn chưa ăn xong, quý phi nương nương lại phát chứng đau tim.
Đại cung nữ của nàng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi lưng tròng mời hoàng đế tới xem quý phi một chút, nhưng trong ánh mắt không có chút áy náy nào.
Dẫu sao, nàng cùng quý phi đều biết, Hoàng thượng nhất định sẽ bỏ lại ta, đi xem quý phi mà hắn yêu.
Hoàng thượng nhìn ta một chút, mi mắt lóe lên một tia áy náy, nắm chặt tay ta.
Ta cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau miệng giúp hắn, ôn nhu nói:
“Quý phi nương nương thân thể khó chịu, Hoàng thượng mau đi xem một chút đi.”
Hoàng thượng không ngờ tới ta hiểu chuyện như vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Ánh mắt hắn nhìn ta có thêm một tia tán thưởng, sau đó vỗ vỗ vai ta, cùng với đại cung nữ rời đi.
Trước khi hắn rời đi, ta phủ thêm áo khoác cho hắn, nói bên ngoài gió lớn, lo lắng hắn bị phong hàn.
Hai chúng ta đứng rất gần, trong lúc phủ thêm áo khoác cho hắn, bàn tay vô ý chạm vào lồng ngực kiên cố, đôi tai ta trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Ta nhanh chóng cúi đầu, giả bộ không dám nhìn hắn, nhưng ta biết hắn đang nhìn ta, ta có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dần dần trở nên nóng bỏng.
Sau đó ta giục hắn nhanh đi, đừng để cho quý phi chờ lâu.
Lúc hắn rời đi, bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta một cái đầy ý vị.
Xem kìa, chẳng phải con cá đã mắc câu rồi sao?
8
Sau khi Hoàng thượng tới cung của quý phi Từ Nguyệt Nhiêu, liên tiếp gần nửa tháng không có tới Phượng Tê Cung.
Mà quý phi Từ Nguyệt Nhiêu, cũng chưa từng tới thỉnh an.
Lúc chúng tần phi thỉnh an, ánh mắt họ nhìn ta đầy đau lòng, cảm khái.
Tự nhiên, cũng có người cười nhạo ta.
Nhưng ta chỉ cùng các nàng gặm hạt dưa, lảm nhảm việc nhà, trong lúc rảnh rỗi thì cùng các nàng đi ngắm hoa.
Nhìn những đóa hoa kiều diễm nở rộ trong ngự hoa viên, ta than nhẹ “Không có bông hoa nào tươi đẹp được mãi”.
Hoa còn như thế, huống chi người?
Mà tâm thái bình tĩnh dửng dưng của ta, lại khiến cho Thái hậu đối với ta thưởng thức không thôi.
Ở trong lòng nàng, ta không chỉ là cháu gái, mà còn là một hoàng hậu lòng dạ rộng rãi, thậm chí còn có thể sống hòa thuận cùng các tần phi.
Đối mặt quý phi, ta cũng không cùng nàng so đo, thậm chí nghe nàng đau tim, còn để cho thái y đi xem nàng mấy lần.
Dù là, toàn bộ hậu cung đều biết nàng ta giả bộ.
Cho nên, Thái hậu di mẫu rất thích ta.
Mấy ngày trước ta đi thỉnh an, nàng nắm chặt tay ta không thả, liên tục khen tiên đế nhìn xa trông rộng.
Tối nay, khi loan giá của hoàng thượng đi ngang qua Phượng Tê Cung, hắn thấy rất nhiều đom đóm.
Đom đóm trong bóng đêm đen nhánh, sáng lấp lánh lung linh.
Hoàng thượng nghe được tiếng đàn bên trong, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa Phượng Tê Cung.
Đập vào mi mắt, là hình ảnh Trúc Tía đệm đàn, còn ta mặc trên người lụa mỏng, nhẹ nhàng múa trong ánh sáng le lói của đàn đom đóm.
Ta mặc bộ y phục mỏng màu xanh nhạt, mái tóc búi lỏng lẻo, nhìn qua tựa như tiên tử bước ra từ trong tranh, tay cầm một dải lụa, đứng dưới ánh trăng phiên phiên khởi vũ, thật giống như hằng nga tiên tử.
Hoàng thượng nhìn ngây người.
Hắn nhìn ta không chớp mắt, mặc dù ta đã sớm phát hiện hắn tới, có điều lại làm như không thấy, chìm đắm trong vũ điệu .
“Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt
Ca tận đào hoa phiến để phong.”
(“Múa nghiêng dương liễu trăng lầu rọi
Ca dứt đào hoa gió quạt nồng”
bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
Điệu múa kết thúc, hắn vỗ tay, liên tục khen.
Mà ta giống như chim sợ ná, trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ nhu nhược đáng thương, kinh hoảng thất thố hành lễ.
Búi tóc trên đầu vừa vặn rơi ra, một sợi tóc đen rủ xuống vai, càng lộ vẻ băng cơ ngọc cốt.
Hắn đi nhanh đến bên người, đem ta ôm ngang lên.
Ngửi được mùi hương bách hợp trên người ta khiến ánh mắt hắn càng thêm nồng cháy.
Sau đó, hắn đóng lại cửa điện, cung nhân thức thời lui ra.
“Hoàng hậu, trẫm nợ nàng một đêm động phòng.”
9
Hoàng thượng như mất hết kiềm chế, ở trên người ta tùy ý điên cuồng đòi lấy.
Ta ôm chặt lấy hắn không nói lời nào.
Xong chuyện, hắn kéo ta vào trong ngực, đùa nghịch tóc của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ẩm ướt như nai con, thiên chân vô tà giống như một đứa bé.
Trong chốc lát, ta thấy trong con ngươi hắn lóe lên một tia đau lòng.
Một giây kế tiếp, hắn thật nhanh đứng dậy đi xuống tháp.
Ta hiểu ý, nhanh chóng giúp hắn mặc thêm áo choàng, xử lý tóc mai hơi rối loạn của hắn.
Nhìn ta sắc mặt như thường, bước chân dời đi của hắn dừng một chút:
“Hoàng hậu, trẫm đáp ứng quý phi, phải tới cung của nàng ấy…”
Không đợi hắn nói xong, ta cố làm ra vẻ thẹn thùng, hôn một cái trên mặt hắn thật nhanh, ngay sau đó lộ ra nụ cười ôn nhu:
“Hoàng thượng là minh quân, thiên hạ vạn dân đều là con của người. Thần thiếp là hoàng hậu, càng phải biết phụ tá hoàng thượng. Đảm bảo cho hậu cung vững chắc là bổn phận của thần thiếp, thần thiếp không dám quên đi chức trách.”
Sau đó ta cầm thật chặt tay hắn, dưới ánh nến nhảy múa, hẳn là ta đẹp như tiên nữ trong tranh.
“Ở nơi này của thần thiếp, Hoàng thượng vĩnh viễn muốn làm cái gì liền làm cái đó. Thần thiếp đều nghe theo hoàng thượng, người không cần lo lắng, nhanh đi nhìn quý phi đi.”
Nhìn ta hiểu chuyện như vậy, trên mặt Hoàng thượng lộ ra một tia cảm động, ngay sau đó rời đi Phượng Tê Cung.
Dù có dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, nhưng hàng ngày nhìn ngắm, rồi cũng có ngày chán ghét.
Mà lâu ngày nhìn diêm dúa mẫu đơn, ngược lại lại cảm thấy bạch lan thanh thuần đáng yêu có ý tứ.
Số lần Hoàng thượng tới cung của ta càng ngày càng nhiều.
Mà mỗi lần, ta đều dùng sự ôn nhu, chặt chẽ bao bọc cơn tức giận mơ hồ của hắn.
Lúc hắn tới, trên mặt thường có một tia buồn khổ, mà mỗi lần rời đi, trên mặt đều là sự thỏa mãn cùng khoái ý.
Ngươi xem, để đạt được trái tim của một người đàn ông, ôn nhu vĩnh viễn là kỹ năng quan trọng nhất.
Nếu không sao lại có câu nói, ôn nhu đao, có thể lấy tánh mạng người chứ?