Thâm Cung Nội Chiến - Chương 1
1.
Thiếu niên trước mắt mặt mày anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sáng.
Ánh mắt hắn nhìn ta ngập tràn bi thương, đưa cho ta ly đào hoa túy:
“Vân Thư, hoa đào túy này, là do ta đặc biệt vì nàng mà ủ.”
“Nguyên bản định sau khi nàng cập kê, dùng rượu này chúc mừng ở tiệc đính hôn, tiếc rằng cửa cung sâu như biển, cuối cùng vẫn là không có cơ hội.”
Ta ngẩn ra một chút, nhìn khuôn mặt ân cần trước mắt, cùng khuôn mặt đầy chán ghét trong trí nhớ chồng lên nhau, trong nháy mắt cảm thấy ruột gan run rẩy.
Mà ly rượu trong tay hắn, lại là bùa đòi mạng của ta cùng với Thẩm gia.
Ta cố nén chán ghét, dùng tay áo che mặt lại, nhẹ nhàng mở miệng:
“Tạ nhị công tử, đã là rượu chuẩn bị cho tiệc đính hôn, kia bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
“Ta đã là hoàng hậu do Hoàng thượng thân phong, Tạ nhị công tử nên tránh hiềm nghi mới được.”
Sau đó, ta nháy mắt với Trúc Tía phía sau.
Trúc Tía hiểu ý, vội vàng kéo tay ta rời đi: “Tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ quên, rương hạp mang vào cung còn cần tiểu thư đích thân nhìn qua một lần. Tiểu thư mau đi xem một chút đi.”
Ta trực tiếp đứng dậy mà đi, lưu lại hắn đầy mặt kinh ngạc.
2
Đời trước, sau khi được ban rượu độc, ta như nổi điên dập đầu trước mặt hoàng đế cầu xin tha thứ.
Đơn giản là vì, một mình ta chết không sao, chỉ mong Hoàng thượng bỏ qua cho mấy trăm tính mạng của Thẩm gia.
Ta liên tục dập đầu, không ngừng giải thích.
Nói rằng ta ăn nhầm đồ, nên mới bệnh căn không dứt.
Thế nhưng Hoàng thượng nhìn vệt máu loang lổ trên áo ngủ của ta, nhận định trước khi ta vào cung đã sớm mất đi trinh tiết, thân thể không trong sạch.
Hắn nhận định, phụ thân đưa ta vào cung là để làm nhục hắn.
Hoàng thượng nói, hắn căm ghét sự quản thúc của Thừa tướng đối với hắn.
Hắn vốn là thiên tử, trước kia còn nhỏ tuổi, thế nên mới cần phụ thân trợ giúp giám quốc.
Nhưng hiện nay hắn đã có thể tự đảm đương mọi thứ, là phụ thân vượt quyền.
Hóa ra, hắn đã sớm bất mãn với người phụ thân nắm chức Thừa tướng của ta.
Thế nhưng vì sao hắn có thể tán dương phụ thân trước mặt văn võ bá quan trong triều, rằng: “Nước không thể một ngày không có Thừa tướng” ?
Từ Nguyệt Nhiêu bên người hắn che miệng cười khẽ, lại bỏ thêm một cây đuốc: “Thần thiếp nghe nói, trước khi Trầm Vân Thư vào cung đã có một ái nhân tuấn tú.”
“Hoàng thượng thử suy nghĩ một chút, nhỡ đâu có chuyện gì lén lút xảy ra phía sau, ai mà biết được chứ ?”
Vì vậy, trong cơn giận của hoàng thượng cùng sự châm chọc của quý phi, ta bị cung nhân hung hăng cạy miệng rót vào rượu độc.
Rượu độc cay nồng chảy từ cổ họng xuống bụng khiến ta đau đớn đến mức trâm cài đầu tán loạn, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhanh chóng trút hơi thở cuối cùng trong đau đớn.
Thái hậu nương nương, di mẫu của ta, chung quy vẫn tới chậm một bước.
Lúc nàng chạy tới, Hoàng thượng cùng quý phi đã sớm rời đi, cung nhân đang đem thi thể ta lôi ra, định ném tới bãi tha ma ngay trong đêm.
Nàng rơi lệ đầy mặt, nhào tới ôm thi thể ta, lớn tiếng than khóc: “Vân Thư, ngươi hồ đồ sao! Ngươi và phụ thân ngươi làm sao có thể khinh thường mặt mũi Thiên gia như vậy?
“Mọi việc đều phải theo lý, không thể tùy tâm, dù ngươi có yêu quý ái nhân đến thế nào đi nữa, sao lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy cơ chứ?”
Đáng tiếc, lúc ấy ta đã chết, không có cách nào vì bản thân bày tỏ trong sạch.
Hồn phách ta trôi nổi ở trước mặt nàng, gắng sức vì mình cãi lại: “Di mẫu, Vân Thư không có! Hôm đó sau khi uống rượu mà Tạ Yến Chi đưa cho, con lại không ngừng chảy máu, hắn thì đã sớm biến mất tăm.
“Lang trung vì con chữa trị một đêm, nói cuộc đời này con khó mà mang thai được.
“Còn chứng bệnh chảy máu không ngừng, lang trung đã kê cho con đơn thuốc có thể tạm thời ngừng lại.
“Mà sáng sớm hôm sau con đã phải vào cung, phụ mẫu thật sự là không có cách nào, nếu không thì chính là kháng chỉ, là đại tội. Vốn định sau này báo cho Hoàng thượng biết thân thể con bị hao tổn, không thể có thai.
“Ai ngờ trước khi thị tẩm cung nhân lại dâng lên một ly trà, khiến hạ thân con lại tiếp tục chảy máu không ngừng, mới khiến Hoàng thượng nổi lên nghi ngờ.”
Nhưng dù ta có giải thích thế nào đi nữa, di mẫu cũng không nghe được.
Hồn phách ta trôi nổi trong hoàng cung, mấy ngày sau, Hoàng thượng hạ chiếu chỉ.
Nói hoàng hậu đức hạnh có vấn đề, khó kham chức mẫu nghi thiên hạ.
Mà Thẩm gia cố ý làm nhục Thiên gia, đại nghịch bất đạo.
Một đạo thánh chỉ hạ xuống, mấy trăm người Thẩm gia không một người may mắn tránh khỏi, máu chảy thành sông.
3
Lúc này, ta ngồi trên kiệu trở về phủ, khăn tay suýt bị ta xoắn nát.
Ta hiểu rất rõ, nếu đã hưởng vinh quang của Thẩm gia, thì cũng phải gánh vác trọng trách tương ứng
Đời trước, ta vốn không muốn gặp lại Tạ Yến Chi.
Nhưng nhìn hắn ăn nói khép nép cầu ta, ta không muốn khiến hắn thương tâm.
Tạ Yến Chi đối với ta rất tốt, là phu quân hoàn mỹ trong lòng ta.
Hôm đó, hắn rót cho ta đầy một ly hoa đào túy do chính tay hắn chưng cất.
Trước ánh mắt mong đợi của hắn, ta nghĩ, uống ly rượu này, coi như là kết thúc đoạn tình cảm của ta với hắn.
Ai ngờ ngay khi ta uống xong, hắn liền đổi sắc mặt.
Tình yêu sâu đậm trong mắt hắn khi trước thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó, là ánh mắt hung ác cùng vô tình.
Hắn nhìn ta ôm bụng, đau đớn không dứt, cười to nói ra lời thật lòng:
“Trước kia đối tốt với ngươi, là bởi vì ta đã sớm nghe được, tiên đế từng bí mật lưu lại một đạo thánh chỉ, sau khi ngươi cập kê sẽ phong ngươi làm hoàng hậu.
“Vốn ta đã nghĩ, nếu ngươi yêu, mang thai con của ta, ngươi sẽ không thể nào tiến cung. Nhưng như vậy, phủ Định Quốc Công nhà ta nhất định cũng sẽ bị liên lụy. Chẳng bằng cứ phá hủy ngươi như vậy, khiến cho Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ ngươi, chỉ mong người ta thích nhất, vĩnh viễn hưởng thụ vô thượng tôn vinh.
“Ngươi khóc thảm như vậy, sẽ không cho là ta thật sự yêu ngươi chứ? Dù cho ai làm hoàng hậu, ta cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp để phá hủy người đó.
Trừ phi người ngồi lên vị trí hoàng hậu là Nguyệt Nhiêu của ta.
“Ngươi nhìn xem, ta yêu Nguyệt Nhiêu nhiều biết bao, vì hạnh phúc của nàng, ta có thể giúp nàng dọn sạch tất cả chướng ngại.”
Còn ta đã sớm đau đến nói không ra lời, hắn tiêu sái rời đi, chỉ còn lại một bóng lưng màu xanh nhợt nhạt.
Hắn đi, để lại cho ta là một tử cục, tùy ý phá hủy cuộc đời ta.
Một trận gió mát nổi lên, mùi hoa quế nhẹ nhàng truyền ra ngoài qua tấm màn kiệu, thấm vào lòng người.
Con ngươi ta tràn đầy ý lạnh.
Tạ Yến Chi, vì chân ái Từ Nguyệt Nhiêu, ngươi không những làm hại ta, còn hại cả Thẩm gia.
Giữa ngươi và ta, là huyết hải thâm cừu tạo nên bởi cả trăm cỗ thi hài.
Đời này, ngươi vẫn muốn lo cho thân mình, muốn cho bạch nguyệt quang của ngươi độc chiếm thánh sủng, tận hưởng vinh hoa tôn quý?
Đáng tiếc, phải khiến ngươi thất vọng rồi.
4
Ngày hôm sau, ta ngồi lên nghi giá hoàng hậu, danh chính ngôn thuận đi qua cổng chính nhập cung.
Trước bao ánh ánh soi mói, ta mang trên mình cung trang sang trọng hoa lệ, từng bước một đi về phía Hoàng thượng, nhận lấy sách bảo hoàng hậu – thứ tượng trưng cho quyền lực trung cung – từ trong tay hắn
Là đích nữ phủ Thừa tướng, nhất cử nhất động của ta đều hào phóng khéo léo, không tìm được một tia sai lầm.
Thoáng nhìn qua, thấy ánh mắt của quý phi Từ Nguyệt Nhiêu bên dưới chặt chẽ hướng về phía ta, địch ý trong đôi mắt phượng không hề che giấu chút nào.
Từ Nguyệt Nhiêu hoa dung nguyệt mạo, một đôi mắt quyến rũ đa tình như nước, có thể nói nghiêng nước nghiêng thành.
Không giống quý phi nương nương xinh đẹp lộng lẫy, ta băng cơ ngọc cốt, da dẻ nõn nà, giống như hoa phù dung mới nở.
Bản thân ta mới vừa cập kê, mắt ngọc mày ngài, đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Ta khẽ mỉm cười, đôi môi nhàn nhạt nhếch lên.
Ta biết ta đẹp.
Không trách, quý phi Từ Nguyệt Nhiêu sẽ lo lắng.
Mà Tạ Yến Chi, chỉ là một cây đao mà nàng đã bố trí tốt.
Đời trước, Hoàng thượng đối với Thừa tướng, phụ thân ta có chút kiêng kỵ.
Cho nên, hắn làm nhục ta là giả, lấy này mượn cớ trảm toàn bộ Thẩm gia là thật.
Lúc tiên đế còn sống, cảm ân phụ thân vì hắn làm hết thảy, đặc biệt phong ông làm Thừa tướng.
Thiên hạ của Tống gia thái bình thịnh thế, có một nửa là công sức phụ thân giúp bọn họ khổ tâm nghĩ kế.
Tiên đế vì bảo toàn Thẩm gia vinh dự, đặc biệt để lại một đạo thánh chỉ, phong ta làm hoàng hậu của con trai người.
Kể cả khi đó ta không bị hại, hoàng đế cũng sẽ tìm lý do khác để loại trừ Thẩm gia.
Tuy nhiên, ta sẽ không để hắn có cơ hội đó.
Tối hôm qua, ta cùng phụ thân thắp nến đàm đạo xuyên đêm, ông đã quyết định từ quan hồi hương.
So sánh với tính mạng cả nhà, vinh hoa phú quý cũng không còn quan trọng nữa.