Thâm Cung Kế - Chương 3
Cho đến khi ta sinh hạ long phượng thai.
Lại nửa năm sau, hoàng thượng thoái vị, Tấn Diệp thuận lý thành chương trở thành hoàng đế.
Thánh chỉ phong hậu chậm trễ mãi không ban xuống, ta lại chẳng lo lắng chút nào, chẳng lẽ ngôi vị hoàng hậu này Tấn Diệp còn dám ban cho người khác sao?
“Sở Phụng nghi kia vẫn đang làm loạn với hoàng thượng sao?”
Ta nhìn Xuân Từ cười vui vẻ, cũng không nhịn được hỏi.
“Nghe nói lúc trước hoàng thượng đã hứa với Sở Mộc Mộc, chắc chắn sẽ lập nàng ta làm hoàng hậu.”
Ảo tưởng hão huyền, chẳng trách Xuân Từ cười không ngớt.
Được sủng ái năm năm, liền cho rằng mình có thể làm hoàng hậu sao?
Trên lễ đăng cơ, Tấn Diệp nắm tay ta đi về phía hoàng vị, sử sách chỉ ghi lại tên của ta.
Sở Mộc Mộc chỉ được phong làm mỹ nhân, theo lẽ thường thì đã là vượt quá lễ nghi rồi nhưng nếu không cho Tấn Diệp chút ngọt ngào hắn sẽ lại tìm ta làm loạn, dù sao hắn cũng là một kẻ cuồng yêu.
Sở Mộc Mộc trong hậu cung càng ngày càng đắc ý, địa vị cũng tăng cao như nước triều.
Nhưng thật ra cho dù hoàng thượng phong nàng ta làm hoàng quý phi thì ta cũng chẳng có cảm giác gì, dù sao thì một hoàng quý phi không thể sinh con có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Chiếu Nhi mười tuổi rồi, các thái phó dạy dỗ hắn thường khen ngợi hắn.
Đang là lúc đắc ý, trong triều truyền ra lời đồn lập đích lập trưởng, Tấn Diệp hiếm khi đến Phượng Nghi cung của ta.
“Các đại thần đều nói để Chiếu Nhi làm thái tử, hoàng hậu, nàng thấy thế nào?”
Hắn đã lâu không gọi ta là Ninh Ninh rồi, từ khi làm hoàng hậu, ta càng ngày càng cẩn thận.
Cứu trợ thiên tai, lương thực, khoa cử cho hàn môn, võ cử cho hàn môn, củng cố biên quan…
Mỗi việc đều có tên của Thu Ninh ta, ta cũng lười giả vờ giả vịt với Tấn Diệp, khi ở Đông cung ta cần sự sủng ái của hắn.
Là vì phải đề phòng hắn bị hoàng thượng phế truất vì nhất thời hồ đồ, khiến ta không thể làm hoàng hậu.
Nhưng bây giờ ta là hoàng hậu, Đại Lẫm lại quốc thái dân an, ngay cả tạo phản cũng không tìm được lý do, ai còn cần sự sủng ái hư vô mờ mịt của hắn?
“Hoàng thượng có nhiều hài tử, đứa nào cũng rất tốt, thần thiếp dù sao cũng là mẫu hậu của Chiếu Nhi, chắc chắn sẽ thấy Chiếu Nhi tốt, hoàng thượng đến hỏi thần thiếp, vốn đã hỏi sai rồi, dù sao thì, có người mẫu thân nào mà không thiên vị con mình chứ?”
Một phen nói chuyện không chê vào đâu được, hoàng thượng lạnh mặt, ta lười nói nhiều với hắn, ngoài mùng một vớirằm tháng tám theo tổ huấn, hắn sẽ nghỉ lại cung của ta.
Ta thậm chí còn không đi đến Thượng thư phòng đưa canh cho hắn nữa.
Đưa cho hắn, không bằng ta đưa cho bách tính nghèo khó, ít nhất họ sẽ cảm kích ta.
Cho một con chó ăn, nó còn biết vẫy đuôi với ta, ai cần hắn chứ?
8
Tiệc cung Trung thu, các phiên vương với đại thần khắp nơi đưa cả gia quyến vào cung.
Trên tiệc, Sở Mộc Mộc múa mở màn, một điệu múa y vũ chiếm trọn ánh mắt của mọi người.
Sở Mộc Mộc vui vẻ ngồi xuống, Tấn Diệp yêu thương vô cùng, ở bên tay phải hắn để thêm một cái ghế, cho Sở Mộc Mộc ngồi.
Ngay cả Thẩm quý phi cũng không được ngồi, lại để Sở tần ngồi.
Cũng đáng đời bị người ta bàn tán.
Trên tiệc, bên cạnh mọi người đều là chính thê, dáng vẻ ân tình hậu ái đó, Tấn Diệp như bừng tỉnh.
Ta tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí còn có tâm trạng thảo luận với các mệnh phụ phu nhân về lối trang điểm đang thịnh hành ở Lâm Uyên Thành hiện nay.
Vì lo liệu tiệc đêm Trung thu, ta mệt mỏi lắm rồi, tiệc vừa kết thúc, ta đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tấn Diệp theo trăng mà đến, ta mới nhớ ra hôm nay là rằm tháng tám, hắn phải nghỉ lại chỗ ta.
Gượng dậy cởi quần áo tắm rửa cho hắn, không muốn nói thêm một câu nào.
Tấn Diệp nhìn ta sâu sắc: “Hoàng hậu, chúng ta cuối cùng từ khi nào trở thành như vậy?”
Ta ngơ ngác, tên này lại phát bệnh rồi sao?
Có Sở Mộc Mộc sống chết yêu hắn còn chưa đủ, lại đến chọc ta làm gì, ta yêu bách tính thiên hạ, ta yêu tất cả mọi người, chỉ không yêu hắn.
Không có gì khác, hắn không xứng!
“Hoàng thượng nói vậy, thần thiếp không hiểu.”
Tấn Diệp kéo ta vào lòng, đặt ta lên đùi hắn, ta cố nhịn không ngáp ngắn ngáp dài.
Người ta nói nếu bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa thì chứng tỏ sắp chết, vì vậy ta nhẫn nhịn.
“Còn nhớ khi nàng với trẫm ở Thái học, nàng gọi trẫm một tiếng Tấn Diệp ca ca.”
Ta gật đầu, lúc đó trong lòng vẫn thấy hắn có thể cứu chữa.
“Tiệc đạp thanh năm đó, nàng mặc một chiếc áo choàng đỏ mỏng, múa xong một điệu, khiến người ta thấy tươi tắn xinh đẹp, trẫm đến giờ vẫn nhớ.”
“Chiếc túi thơm nàng làm cho trẫm, trẫm đến giờ vẫn cất rất cẩn thận.”
…
Hắn hồi tưởng rất nhiều, ta mới phát hiện ra rằng mười mấy năm đó, chúng ta vẫn có một số kỷ niệm đẹp.
Nhưng hoàng đế, kẻ bạc tình nhất, năm ta yêu hắn nhất, hắn lại giáng cho ta một đòn, giờ lại đến hỏi ta, vì sao không yêu hắn nữa?
Thật là buồn cười.
“Ninh Ninh, nàng nói xem, sao chúng ta lại thành ra như bây giờ? Nhìn Bình Thành Vương với thê tử thanh mai trúc mã của hắn ân ái như vậy, trong lòng trẫm, rất khó chịu…”
Ta gật gật trong lòng: “Hoàng thượng suy nghĩ nhiều rồi, trời không còn sớm nữa, nghỉ sớm đi.”
Nói xong, ta vùng vẫy mấy cái đứng dậy khỏi lòng hắn.
Bấy nhiêu năm nay, từng chuyện từng chuyện, dựa vào đâu mà ngươi còn thấy ta sẽ thích ngươi?
Đêm xuống, Tấn Diệp ôm chặt lấy ta, như ôm một viên ngọc dễ vỡ: “Ninh Ninh, nàng yêu trẫm thêm lần nữa đi, yêu trẫm thêm lần nữa được không?”
Yêu cái đầu ngươi, yêu Sở Mộc Mộc của ngươi đi, ta không thèm.
9
Từ đêm đó trở đi, Tấn Diệp như biến thành một người khác, không còn độc sủng Sở Mộc Mộc nữa, mà thường xuyên đến tìm ta.
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, thậm chí là thị tẩm.
Để tránh trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mọi người.
Ta chỉ có thể chia đều sự sủng ái, lúc dùng bữa không bảo hắn phải đến cung này thì cũng là cung khác.
Thị tẩm thì lấy cớ thân thể không khỏe, trừ mùng một và rằm tháng giêng, còn lại đều từ chối.
Một hoàng hậu đường đường chính chính, bị hoàng đế đuổi chạy khắp cung, thật là buồn cười.
Nhưng dạo này ta thân thể không khỏe, thật sự không khỏe, ta rất buồn ngủ.
Cả ngày đều mơ màng, nửa tháng liền, không có lúc nào tỉnh táo.
Chiếu Nhi từ Thái học về, nhìn thấy dáng vẻ của ta, vội vàng kéo ta, khóc nức nở: “Mẫu hậu, mẫu hậu người làm sao vậy?”
Ta xua tay, xoa đầu hắn: “Mẫu hậu muốn bảo vệ vinh quang muôn đời của con, chỉ có thể làm như vậy.”
Vài vị đại thần đức cao vọng trọng theo sau cùng vào hậu cung.
Cả phòng toàn mùi máu tanh, cuối cùng đứa trẻ cũng đã mất, tuy rằng phải chịu chút tội.
Ta nằm trên giường mơ màng, chỉ cảm thấy có người nắm tay ta, có người khóc nức nở bên tai ta.
Sau khi thái y bắt mạch cho ta, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, nương nương sảy thai rồi.”
Trong lòng ta không hiểu sao lại thấy buồn, tuy biết nó sẽ không đến với thế gian này nhưng dù sao nó cũng đã ở trong bụng ta hơn một tháng.
Nhắm mắt lại nước mắt cứ chảy ròng ròng, Chiếu Nhi khóc không thành tiếng: “Mẫu hậu, mẫu hậu người đừng khóc, sau này Chiếu Nhi còn có đệ đệ muội muội…”
Xuân Từ cũng quỳ xuống đất khóc: “Dạo này nương nương rất hay buồn ngủ.”
Thái y nhạy bén nắm bắt được thông tin gì đó: “Buồn ngủ?”
Sau đó chỉ nghe thấy thái y ầm ĩ trong cung tìm nguyên nhân khiến ta buồn ngủ, trong lòng ta rất sốt ruột.
Hương đó, đám ngu xuẩn này, nhanh lên, bụng ta đau lắm, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thấy thái y tìm mãi không ra sau cùng cũng ngửi thấy mùi: “Hương, là loại hương này.”
Nghe vậy, Tấn Diệp ra lệnh kiểm tra khắp cung.
10
Sở Mộc Mộc nhanh chóng bị tra ra, vừa mới được phong phi còn chưa kịp ấm chỗ.
Bị giáng làm thứ dân, giam vào lãnh cung.
Chiếu Nhi được phong làm thái tử, quần thần khen ngợi hắn rất thân thiết, đặc biệt là trong chuyện ta bị sảy thai này, hắn xử lý rất nhanh chóng.
Có dũng có mưu.
Đêm đó Tấn Diệp đến cung ta, nắm tay ta không ngừng nói xin lỗi, nói đến chỗ tình cảm sâu đậm, giọng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Nhưng lòng ta khó có thể gợn lên bất kỳ gợn sóng nào.
Nhân lúc Sở Mộc Mộc vào lãnh cung, ta từ dân gian tìm một số mỹ nhân có vài phần giống Sở Mộc Mộc, đưa vào cung.
Người mới được sủng ái, còn ai nhớ đến Sở Mộc Mộc trong lãnh cung nữa?
Sở Mộc Mộc nhất quyết muốn gặp ta, ta không biết nàng ta muốn làm gì, càng không muốn tốn tâm sức vào người nàng ta nên không đi.
Năm Chiếu Nhi mười lăm tuổi, Sở Mộc Mộc lại được phục sủng.
Hỏi ra nguyên nhân thì ra là Sở Mộc Mộc ở lãnh cung múa dưới ánh trăng, dùng khúc nhạc để mời người tới.
Hoàng thượng cách tường cung thưởng thức, lại nhớ đến Sở Mộc Mộc kiều diễm đáng yêu năm xưa.
Sát thủ tìm đến, Sở Mộc Mộc lấy thân mình đỡ kiếm, suýt mất mạng, Tấn Diệp hối hận không thôi, đêm đó đích thân ôm Sở Mộc Mộc về điện Trình Hiến.
Đó là tẩm cung của chính hoàng thượng.
Vì có công cứu giá, Sở Mộc Mộc được thăng thẳng lên làm phi.
Còn Chiếu Nhi trên triều đình cũng càng ngày càng đắc lực, có những người sắp không giữ được nữa rồi.
Ta chủ động tặng Sở Mộc Mộc rất nhiều đồ bổ với vàng bạc châu báu.
Đem canh đã lâu không nấu đi tặng Thượng thư phòng.
Tấn Diệp thấy ta thì ánh mắt thay đổi: “Hoàng hậu đến rồi.”
Ta gật đầu: “Chính sự phiền nhiễu, thần thiếp hầm cho hoàng thượng chút đồ bổ.”
Ánh mắt Tấn Diệp cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, vui vẻ ăn hết đồ bổ của ta.
Từ đó về sau, mỗi ngày một bát, kéo dài đến mấy tháng.
Sở Mộc Mộc được sủng ái nhất.
Dân gian bắt đầu có lời đồn, nói Sở Mộc Mộc là thiên nữ hạ phàm, không ngoài lý do là trong một số thiên tai, nàng ta có một số kiến giải độc đáo.
Ví dụ như rắc cám lên cháo cứu đói, đề phòng kẻ tiểu nhân cướp lương thực của dân chúng.
Thanh Châu hạn hán trăm năm, cả châu huyện không thu hoạch được hạt thóc nào.
Ta bàn bạc với quần thần, chuẩn bị cho hoàng thượng với hoàng hậu đích thân đến nơi cứu trợ, để an ủi lòng dân.