Thái Tử Thọt - Chương 1
01.
Ta bị binh lính kéo đi, sống chết nắm chặt ống tay áo Thẩm Trạm.
“Thái tử điện hạ, ta biết thân phận ta thấp hèn, không xin được làm vợ Thái tử, nhưng nó là cốt nhục của Thái tử.”
“Xin Thái tử niệm tình đứa con chưa chào đời, th-a…”
Lời còn chưa dứt, gã đã moi con ta ra ngoài:
“Một con nô tỳ hầu ngủ cũng muốn có cốt nhục của bản Thái tử?”
“Cô hận ngươi! Ngươi đã chữa trị cho Cô, sao không chịu chữa cho đàng hoàng?”
“Tất cả là tại ngươi! Cô mới thành Thái tử thọt!”
Bụng ta không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ mặt đất.
Ta trơ mắt nhìn gã bỏ thai nhi vào lồng hấp, làm thành thịt băm rồi nhét vào miệng ta.
Một khắc trước khi ta ngất đi, gã đánh gãy hai chân ta, lệnh cho quân y qua loa may bụng ta lại.
Gã ra lệnh cho binh lính dưới trướng, người nào vào lều của ta sẽ được lãnh một xâu tiền.
Ta bị ném vào doanh trại quân đội, trên cổ quấn quanh mấy tầng xiềng xích.
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết có bao nhiêu người ra ra vào vào lều ta.
Mãi cho đến khi làn váy ta nhuốm đỏ, không còn hơi thở.
Bọn binh lính ném ta vào đồi xác, châm lửa hoả thiêu hài cốt ta.
Ta chết không nhắm mắt, hồn phách bay tới Đông cung.
Thấy Thái tử ôm một nữ tử áo đỏ, vui sướng giao hợp với ả ta.
Nữ tử đó dùng ngón tay được sơn sửa cẩn thận, đút một trái vải vào miệng Thái tử.
“Đúng là cách của Trương đạo sĩ rất hay.”
“Ông ta nói, nếu đem nghiệp chướng đó hấp lên làm thịt băm, vết thương ở chân của Thái tử ca ca sẽ khỏi hẳn.”
“Đám người đó nói ca ca không xứng kế thừa đế vị, bây giờ có thể chặn cái miệng thối của bọn họ.”
Nghe mấy chữ không xứng kế thừa đế vị, trong mắt Thái tử lóe lên một tia hung ác, nhưng cũng chỉ trong giây lát.
Nữ tử váy đỏ không nhận ra, tự mình huyên thuyên:
“Cái con tiện nhân nói nó là thê tử kết tóc của Thái tử ca ca. Một đứa mồ côi thấp hèn cũng vọng tưởng muốn làm chủ Đông cung?”
“Thái tử ca ca, chàng không thích con tiện nhân đó thật chứ?”
Thái tử lạnh lùng ngồi bên cạnh, vừa nghe thấy tên ta, trong mắt đã có tia chán ghét:
“Cô ta? Cô ta cũng giống con chó con mèo Cô nuôi lúc buồn chán thôi.”
“Cô ta cổ hủ đứng đắn, nếu không có danh nghĩa phu thê, sao có thể tình nguyện làm ấm giường cho Cô được?”
Những lời nhạo báng của bọn họ, lọt vào tai ta không sót chữ nào.
Thì ra tất cả những quấn quýt si mê ngày trước, đều là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Ta hận, ta rất hận…
Ta quên mình giờ chỉ là một linh hồn, hét to một tiếng, phẫn nộ lao đến trước mặt cẩu thái tử.
Giây tiếp theo, ta mất đi ý thức.
Lần thứ hai mở mắt, ta sống lại ngay ngày cứu được gã.
02.
Trong ký ức vẫn còn văng vẳng tiếng khóc nỉ non của đứa con chưa chào đời.
Bọn binh lính cả người chua hôi xé rách quần áo, xông về phía ta.
Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.
Bên trong tiểu viện, gió thổi xào xạc qua hàng trúc xanh.
Mấy tia nắng đậu bên bờ tường, đẹp như trong mộng.
Lúc này ta nhận ra, mình đã sống lại.
Ta vốn là một cô nhi không cha không mẹ, lúc nhỏ lăn lộn theo mấy người ăn mày kiếm ăn.
Tống bà bà ở cuối ngõ tội nghiệp ta, nên dạy ta lên núi hái thuốc làm kế sinh nhai.
Đời trước, hái thuốc xong, ta đang trên đường trở về nhà thì bắt gặp một nam tử áo trắng cả người đầy máu.
Thị vệ áo đen bên cạnh thấy ta thì cầu xin ta chữa trị cho công tử nhà hắn.
Ta không quan tâm cái khác, nhanh chóng đưa gã về nhà trị thương.
Lão đại phu nói, cho dù có mời được lang trung nổi danh đến, thì cái chân bị thương của gã cũng không thể hoàn toàn hồi phục.
Gã sẽ trở thành một người khập khiễng.
Thấy gã hôn mê bất tỉnh, ngày nào ta cũng tận tình chăm sóc.
Mãi đến khi gã tỉnh lại, ta cũng dần cảm mến vị công tử tuấn tú như ngọc, một bụng thi thư này.
Hôm đó trời tối đen như mực, dưới ánh trăng dìu dịu, ta đang chuẩn bị đám thảo dược.
Thái tử vẫn một thân áo trắng, dịu dàng như ngọc.
Gã nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, nhu tình lưu luyến nơi đáy mắt.
“Nguyệt Nương, trong lòng ta, nàng là nữ tử xinh đẹp lương thiện nhất thế gian, ta muốn ở bên nàng, mãi mãi không lìa xa.”
“Ta muốn lấy nàng.”
Khi đó ta ngây thơ đến mức, không biết tình yêu cũng có thể làm giả.
Giây tiếp theo, trong mắt ta ngập tràn sát khí, xách dao tìm đến chân núi.
Thấy thị vệ áo đen bên cạnh gã, lòng ta chợt lạnh.
Ta đã tới chậm một bước.
03.
Đúng vậy, ta muốn giết gã.
Đời trước, gã không chỉ để bọn binh lính ti tiện làm nhục ta.
Còn tin vào tà thuật, tự tay giết chết con ruột của mình, hòng chữa lành cái chân què của gã.
Đời này, ta nhất định phải bắt gã nợ máu trả bằng máu!
Thấy tên thị vệ kè kè thanh kiếm bên người, ta tự biết mình không thể tới gần, vừa vội vừa giận.
Ban đầu, ta định đến cắt cổ gã trước khi thị vệ tìm đến.
Nhưng vẫn chậm một bước, thị vệ đang bảo vệ gã một tấc không rời.
Nhưng ta lại đột nhiên nghĩ.
Nếu ta có thể sống lại, lỡ như cẩu thái tử kia cũng sống lại thì phải làm sao?
Ta trốn trong bụi cỏ, cấp tốc tự hỏi.
Đầu tiên, tuyệt đối không được để thị vệ phát hiện ra mình.
Ở đây hoang vắng không một bóng người, lỡ như tên thị vệ thấy dao của ta, sẽ nghĩ ta là thích khách mà giết chết.
Tiếp theo, ta thấy thị vệ vừa thả một câu bồ câu đưa tin.
Nếu bây giờ ta giả vờ đến chữa trị cho gã, thì khi những thị vệ khác tới đây, ta cũng vô phương manh động.
Thứ ba, nếu cẩu thái tử cũng sống lại, cuộc sống sau này của ta chắc chắn sẽ bi thảm hơn đời trước nữa.
Nghĩ tới đây, lưng ta không khỏi ớn lạnh một phen, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ cứ thế lướt qua trong đầu.
Trong lúc rối như tơ vò, ta nghĩ đến một người.
Một người có thể giúp ta lật đổ Thẩm Trạm.
Thừa dịp Thẩm Trạm vẫn còn hôn mê, ta lặng lẽ rời khỏi, chạy về nhà lấy tiền.
Sau đó mướn một chiếc xe ngựa, bảo xa phu ngày đêm không ngừng chạy đi.
Ba ngày sau, xa phu kêu một tiếng, xe ngựa dừng bánh.
Xốc mành xe lên, thấy mấy chữ to trên bảng hiệu sơn son thếp vàng, ta nhẹ nhàng thở ra.
Thành Vương phủ.
04.
Lúc Thành vương bước vào, ta đang khấu đầu trên mặt đất, chưa từng ngẩng lên.
Y mặc một cây đen, cả người phát ra sát khí.
Thành vương ngồi trên ghế gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo, từ từ thưởng một tách trà.
Không gian vắng lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ta biết, hôm nay một là chết, hai là sống.
Ta cố nhịn cơn đau nơi đầu gối, không dám mảy may nhúc nhích.
Thành vương thong thả uống xong ly trà, tay cầm một cây quạt, nâng mặt ta lên.
Ta bị ép ngẩng đầu.
Chỉ thấy một người tuấn tú như tranh, uy nghiêm như tiên thánh.
Thấy mặt ta, trong mắt y hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Hương tùng mộc u nhã trên chiếc quạt không ngừng xông vào mũi ta.
“Là ngươi nói với gia nhân, bổn vương muốn ám sát Thái tử?”
“Hử?”
Ta bị ép ngẩng đầu, lúc này nhìn thẳng mới thấy rõ mặt y.
Trước mặt ta là một thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, nhưng sắc mặt tái nhợt, Thành vương điện hạ.
Người nọ có khí thế uy nghiêm, hàn khí chạy dọc khắp người tạo thành mấy chữ “Bổn vương không dễ chọc”.
Áo đen như mực, càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt như tuyết của y.
Y nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như tuyết liên ngàn năm:
“Là ai cho ngươi lá gan đó?”
“Thế nhưng dám ngang nhiên vu khống bổn vương?”
Ta lập tức dập đầu, không dám thốt lên một chữ.
Giây tiếp theo, hắn mở quạt, thản nhiên phe phẩy làn gió mát.
Cặp mắt hoa đào có thừa phong tình, khoé miệng hơi cong:
“Cơ mà…”
“Nói hay lắm, bổn vương thích!”
Sau khi nghe xong, ta mừng thầm.
Việc này, thành công rồi!
05.
Ta thẳng thắn nhìn lên, đối mặt với con ngươi sâu thẳm của người nọ:
“Dân nữ có thâm thù đại hận với Thái tử, để diệt trừ Thái tử, có thể không tiếc giá nào.”
“Dân nữ vô tình biết được Thành vương phái người ám sát Thái tử, lúc này mới hay Thành vương và dân nữ có tâm nguyện như nhau.”
“Chỉ tiếc dân nữ chỉ là một cô nhi, thế đơn lực bạc, không có cách nào. Dân nữ nguyện đem hết sức mình, phụng sự Thành vương.”
“Chỉ cầu ngày Thái tử đền mạng, hãy cho ta tự tay giết gã!”
Sau khi nghe xong, một trận cười sảng khoái vang lên, như trăng trên núi cao:
“Ngươi cũng thật lớn gan!”
“Quả thật ta không thích Thái tử hoàng huynh, nhưng bổn vương cũng không phái người ám sát hắn. Là một vị hoàng đệ khác của ta, thừa dịp Thái tử săn thú ra tay, tiếc là tính sai rồi.”
“Nếu ngươi đã tìm đến nơi này, chứng tỏ Thái tử không chết, tránh được một kiếp. Hơn nữa lời đồn thích khách là do ta phái đến, e là xuất phát từ miệng của hắn.”
“Thái tử, nhất định phải trừ.”
Giây tiếp theo, hai mắt hắn tối đen như vực, lạnh lùng nhìn ta:
“Thuyết phục ta, rằng người không phải gian tế do Đông cung phái tới.”